Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 351: Chết có ý nghĩa, đáng giá, đáng giá

Chương 351: Chết có ý nghĩa, đáng giá, đáng giá



----------------------
Dưới đáy sông Thiên Thủy có một tòa tế đàn khổng lồ.
Đứng chung quanh tế đàn là chín cây cột, trên mỗi một cây cột đều treo một bộ thi thể, nhưng mà cây cột ở trung ương là không có thi thể.
Sương mù màu đen tràn ngập, ngưng tụ thành hình Ác Long, sau đó tản ra rồi lại ngưng tụ thành đủ loại sinh vật kỳ dị.
- Thật là nguy hiểm, suýt nữa là bị phát hiện rồi.
Một người thần bí mặc áo bào đen, không thấy rõ khuôn mặt nói thầm. Lúc này, hắn cầm một khối xương màu vàng dính máu tươi vẽ những phù văn thần bí mà huyền diệu lên trên tế đàn.
Viêm Hoa tông, một vệt sáng lướt đi trong hư không.
Lâm Phàm vội vã đi vào ngọn núi của Thiên Tu và hét to.
- Lão sư, ngài mau ra đây, đồ đệ phát hiện một bí mật cực kỳ lớn.
- Lại xảy ra chuyện gì?
Lúc này, Thiên Tu đang ngồi xếp bằng, cảm ứng thiên địa. Trong cõi U Minh có sức mạnh huyền diệu muốn rót vào trong cơ thể, nhưng lại bị ngăn cản, cuối cùng không thể nào tiến thêm. Ông thở dài vì biết nội tình của mình còn chưa đủ.
Đồ đệ bảo bối này vừa vội vội vàng trở về đã lập tức chạy đến đây làm ồn, hơn nữa ý đồ đến không quá rõ ràng. Xem ra ông cần phải cẩn thận đối mặt.
- Lão sư, chuyện rất lớn.
Lâm Phàm đi đến bên cạnh lão sư. Trên bàn có hoa quả, hắn vươn tay, cầm lấy một quả, cắn một cái, trong lòng còn hoang mang rối loạn.
- Chuyện lớn là chuyện gì? Lớn thế nào?
Thiên Tu đã chuẩn bị tinh thần để nghe chuyện lớn trong miệng đồ đệ của mình.
- Đồ đệ đang tìm kiếm tung tích của Thiên Thần giáo tại Sông Thiên Thủy thì đột nhiên có bốn Phán Quyết của Thiên Tông điện tìm tới cửa. Năm người chúng ta vừa muốn nói chuyện với nhau thì lại gặp được cường giả của Thiên Thần giáo. Sau đó, trong khi cùng ta chiến đấu với cường giả của Thiên Thần giáo, bốn vị Phán Quyết kia bất hạnh vẫn lạc.
Hắn cảm giác lời giải thích này vẫn còn có thể nghe được. Bốn gia hỏa kia có can đảm đến bắt mình, chỉ sợ là ỷ vào Phán Quyết của Thiên Tông điện, cho rằng mình không dám ra tay với bọn họ.
Xem ra bởi vì bị mình đánh một trận tơi bời cho nên Phán Quyết Thiên Dương cũng không dám công bố thực lực của mình ra. Nếu không, sao chỉ có Phán Quyết Thiên Cương cảnh tầng năm tới bắt mình.
Chỉ là rất đáng tiếc, mình thông minh như thế này, có đến 1000 biện pháp để giết chết bọn họ.
Thiên Tu trầm mặc, khẽ vuốt râu dài, trong lòng cũng là hơi kinh ngạc, không ngờ Thiên Tông điện lại phái Phán Quyết tới.
Nhưng...
- Đồ đệ, hiện giờ ở đây chỉ có hai chúng ta thôi, người cũng đừng có ẩn giấu nữa. Nói thật với ta đi, ngươi có phải là đã làm thịt bốn con heo kia hay không?
Thiên Tu nói thẳng trọng tâm. Nếu như ông còn không nhìn thấu, vậy thì thật sự là uổng công làm lão sư của Lâm Phàm.
Lâm Phàm ngây người, hơi có xấu hổ. Hắn gãi gãi đầu, nói:
- Lão sư, thế mà còn bị ngài nhìn ra được. Bọn họ thật quá ngông cuồng, đồ đệ muốn nhịn, nhưng không nhịn được.
- Lần này, ngươi có hủy thi diệt tích hay không?
- Đương nhiên là còn đã hủy thi diệt tích rồi. Người khác tuyệt đối sẽ không nhận ra. Hơn nữa, lúc đó, con cũng thật sự là đã chiến đấu cùng cường giả của Thiên Thần giáo. Chỉ có điều cuối cùng là đồ đệ ra tay, giết chết bốn tên Phán Quyết kia.
Lần này, Lâm Phàm thành thực nói ra hết tất cả mọi chuyện. Hắn biết bốn tên Phán Quyết kia ngược lại là không quan trọng, mấu chốt đây là Phán Quyết của Thiên Tông điện. Dựa theo tình huống bình thường, Thiên Tông điện tuyệt đối sẽ điều tra đến cùng, chuyện này cuối cùng có hơi phiền toái.
- Xuỵt! Đồ đệ nói cẩn thận. Ngươi không thể nhắc đến Phán Quyết, dễ bị nghe được, cứ nói heo.
Thiên Tu lạnh nhạt nói. Đồng thời, ông cũng đề cao cảnh giác để bảo đảm chung quanh không có người nào.
- Đúng, heo, bốn con heo kia đã bị ta làm thịt, chết không toàn thây, chỉ còn máu thịt, còn có một kẻ bị đồ đệ đánh nổ, hóa thành pháo hoa bằng máu tươi.
- Chỉ là chuyện này sẽ không khiế cho tông môn gặp phiền phức chứ?
Lâm Phàm dò hỏi. Hắn cũng không muốn nhìn thấy tông môn gặp phiền phức, cho nên sau khi làm thịt bốn con heo kia, hắn lập tức tranh thủ thời gian về tông, cùng lão sư thương lượng đối sách.
- Ngươi còn biết chuyện này có thể khiến cho tông môn gặp phiền phức hay sao? Làm sao lúc ra tay với bốn con heo kia, ngươi lại không nghĩ đến hả?
Liếc nhìn đồ đệ bảo bối này của mình, Thiên Tu giả vờ tức giận nói. Chuyện lần này nói là nghiêm trọng cũng nghiêm trọng, nói không nghiêm trọng thì cũng không nghiêm trọng lắm. Chỉ là xử lý cẩn thận thì sẽ không bị người nắm đằng chuôi.
- Hazz. Lúc ấy con giết thoải mái quá nên không để ý nhiều như vậy. Về sau tỉnh táo lại, con mới cảm thấy mình có chút xúc động.
Chỉ là bốn tên Phán Quyết của Thiên Tông điện mà dám đến trước mặt mình để càn rỡ. nếu như không làm thịt bọn họ thì thật đúng là xin lỗi một thân bản lĩnh này của mình.
- Sướng rồi thì tốt, việc này đừng nói với bên ngoài, vi sư sẽ giải quyết ngươi. Trước mắt, ngươi cứ rời tông đi lịch luyện đi.
- Vâng, lão sư.
Lâm Phàm gật đầu. Có chỗ dựa chính là tốt, việc khó cứ giao cho lão sư là xong, còn hắn chỉ cần suy nghĩ làm sao tăng thực lực lên là được rồi.
Lần này rời tông đi lịch luyện có lẽ chính là để mình ra ngoài tránh một chút?
Cứ về Vô Địch phong trước đã, lần này hủy diệt phân bộ của Thiên Thần giáo bên dưới Sông Thiên Thủy, hắn cũng đã kiếm được một ít điểm tích lũy. Mặc dù không nhiều lắm nhưng cũng có khoảng 700,000 điểm tích lũy, hắn cũng có thể lợi dụng một phen.
Sau khi Lâm Phàm rời đi, Thiên Tu lắc đầu cười khổ. Chuyện chùi đít lần này cũng hơi khó giải quyết, nhưng cũng may đồ đệ của mình không có để lại bất cứ chứng cớ gì.
Chỉ là, Thẩm Phán Tuyên Vũ, sư phụ của tên Kim Vân thì hơi khó giải quyết. Nhưng khó giải quyết lại có thể thế nào, việc này không hề có quan hệ gì với Viêm Hoa tông bọn họ. Dù sao chuyện Thiên Thần giáo làm loạn ở Viêm Hoa tông là việc mà tất cả mọi người đều biết.
Hìn chiếu phân thân xuất hiện, xé mở hư không, đi về phương xa.
Dù không cần thiết nhưng ông vẫn phải bàn giao một phen.
Thiên Tông điện tọa lạc ở trung ương đại lục, do vô số tông môn tạo thành, có nhiệm vụ thẩm phán, tôn chỉ là giữ gìn hòa bình giữa các tông môn trên thế gian. Đáng tiếc, cái tôn chỉ này cũng chỉ để nói mà thôi, không thể coi là thật.
Thánh Đường tông một tông độc đại, là tông môn có nhiều cường giả Bán Thần cảnh nhất, số lượng hay chất lượng đệ tử đều vượt xa các tông môn khác, kinh tế lại càng không cần nhắc đến. Có thể nói, Thánh Đường tông hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu tông môn mạnh nhất trên thế gian.
Kim Vân thân là cường giả của Thánh Đường tông, cũng là Thẩm Phán của Thiên Tông điện, địa vị cao thượng, ngoại trừ những cường giả Thiên Cương cảnh tầng chín trở lên thì hắn không thèm để ý đến người nào khác.
Đột nhiên!
Hư không trên bầu trời Thiên Tông điện chấn động, một bóng người hư ảo xuất hiện. Bóng người này cũng không có bất kỳ tu vi gì, chỉ là dùng để truyền âm.
- Thẩm Phán Tuyên Vũ, mời đi ra thấy một lần.
Thiên Tu đứng thẳng trong hư không, mở miệng nói.
Nghe câu nói này, mặc dù đang bế quan, Thẩm Phán Tuyên Vũ vẫn mở mắt ra, thu công và nhanh chóng rời khỏi mật thất.
Bên ngoài.
Trong lòng các đệ tử của Thiên Tông điện cảm thấy cực kỳ nghi hoặc, không biết Thiên Tu trưởng lão của Viêm Hoa tông đến đây là có ý gì.
Những Chấp Pháp, Phán Quyết kia cũng đều vô cùng hiếu kỳ.
Mặc dù chiến tích không truyền lưu rộng rãi nhưng Thiên Tu vẫn được công nhận là một truyền kỳ, là một truyền kỳ bị Viêm Hoa tông chậm trễ. Nếu như Thiên Tu là đệ tử của một tông môn cường đại, lấy khí vận cùng thực lực của những tông môn đó, Thiên Tu muốn trùng kích cảnh giới phía trên Bán Thần cũng không phải việc khó.
Chỉ là, đáng tiếc, từ khi lập tông đến nay, khí vận cua Viêm Hoa tông một mực không được, thực lực thì chỉ đạt tầm trung, khoảng cách để trở thành tông môn cường đại cũng khá xa vời.
- Thiên Tu, ngươi tới đây là có chuyện gì?
Một âm thanh vang lên, Thẩm Phán Tuyên Vũ xuất hiện, nhìn chằm chằm vào Thiên Tu đang đứng giữa hư không.
Hắn đã nhìn ra, đây chỉ là một hình chiếu phân thân của Thiên Tu mà thôi.
- Hazz!
Thiên Tu thở dài, lộ vẻ bất đắc dĩ, lại có chút thương cảm.
- Thẩm Phán Tuyên Vũ, lão phu xin lỗi ngươi. Đồ đệ của ngươi đi Viêm Hoa tông làm nhiệm vụ, là lão phu chủ quan, dẫn đến bọn họ gặp được cường giả của Thiên Thần giáo tại Viêm Hoa tông và bị kẻ kia giết chết. Thẩm Phán Tuyên Vũ, hãy bớt đau buồn.
- Bốn vị Phán Quyết có hào khí vượt mây. Thấy đệ tử của tông ta gặp phải cường giả của Thiên Thần giáo vây công, bọn họ không để ý chênh lệch mà ra tay, nhờ thế mà đệ tử của tông ta an toàn rút lui, nhưng không ngờ bốn vị Phán Quyết bất hạnh bỏ mình. Đối với chuyện này, tông ta cũng cảm thấy vô cùng tiếc hận.
- Nhưng Thẩm Phán Tuyên Vũ cứ yên tâm đi. Viêm Hoa tông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua việc này, chúng ta nhất định sẽ truy nã hung thủ, báo thù cho bốn vị Phán Quyết.
Thiên Tu nói một phen đến mức cảm động thiên địa, khiến cho người ở bốn phía cảm thấy thương xót, để Thẩm Phán Tuyên Vũ không có lời nào để nói.
Xôn xao!
Chấp Pháp cùng Phán Quyết của Thiên Tông điện kinh hãi. Bọn họ tự nhiên biết bốn vị Phán Quyết đi Viêm Hoa tông làm muốn bắt Lâm Phàm, phong chủ của Vô Địch phong về quy án. Thế nhưng mà bây giờ, bọn họ lại nghe được tin tức bốn vị Phán Quyết chết ở trên lãnh thổ của Viêm Hoa tông. Chuyện này khiến bọn họ cảm thấy hoảng sợ.
Phải biết trong bốn vị Phán Quyết kia còn có cả Kim Vân, đó chính là đệ tử của Thẩm Phán Tuyên Vũ, cũng là một trong những người có khả năng trở thành Thẩm Phán của Thiên Tông điện.
Hiện tại, Kim Vân chết rồi, Thẩm Phán Tuyên Vũ sao có thể bỏ qua được?
- Ngươi... nói cái gì?
Thẩm Phán Tuyên Vũ chấn động, con ngươi co lại, Kim Vân chết rồi?
Chuyện này sao có thể xảy ra? Cường giả của Thiên Thần giáo làm sao lại ra tay với đồ đệ của hắn. Điều đó không có khả năng xảy ra nhưng hắn không thể nói thẳng nguyên nhân ra trước mặt mọi người được.
Thiên Tu bình tĩnh nói:
- Thẩm Phán Tuyên Vũ hãy bớt đau buồn. Bốn vị Phán Quyết chết rồi, chết ở trong tay cường giả của Thiên Thần giáo nhưng Viêm Hoa tông ta sẽ lập bia, tuyên dương mỹ danh cho bốn vị Phán Quyết. Thẩm Phán Tuyên Vũ không cần quá mức bi thương.
Chấp Pháp cùng Phán Quyết của Thiên Tông điện cảm giác Viêm Hoa tông này cũng quá nguy hiểm đi. Chấp Pháp lần trước đi Viêm Hoa tông thì nửa đường bị người đánh gần chết, ráng sức trở về được Thiên Tông tông, thật vất vả nhặt về một cái mạng, bây giờ lại có bốn vị Phán Quyết chết tại nơi đó.
Trong Viêm Hoa tông này có Thiên Thần giáo làm loạn, sinh hoạt trong cảnh nước sôi lửa bỏng, quá nguy hiểm.
Một vài Chấp Pháp cùng Phán Quyết âm thầm hạ quyết định, sau này tuyệt đối sẽ không nhận nhiệm vụ đi Viêm Hoa tông.
Nếu là vận khí không tốt, rất có thể mạng nhỏ của bọn họ sẽ phải ở lại Viêm Hoa tông.
- Đa tạ Thiên Tu trưởng lão đến đây báo tin cho chúng ta. Bản Thẩm Phán đã biết được. Bốn người Kim Vân mặc dù chết nhưng cái chết của bọn họ vẫn có ý nghĩa, đó chính là minh chứng cho việc Thiên Tông điện ta tồn tại vì hòa bình giữa các tông môn.
Thẩm Phán Tuyên Vũ ôm quyền cảm kích, nghiêm túc nói.
- Thẩm Phán Tuyên Vũ không cần cảm tạ ta. Hình chiếu phân thân này của lão phu cũng duy trì không được bao lâu nữa. Cáo từ.
Trong chốc lát, hình chiếu phân thân tiêu tán.
Thiên Tu tới vội vàng mà đi cũng vội vàng, lời nói cũng không có bao nhiêu thành ý, giống như là có ý ta đến nói cho một tiếng, dù biết ngươi không tin, nhưng vẫn là muốn nói một chút.
Phán Quyết Thiên Dương giấu ở trong đám người, mặt vàng như đất. Hắn không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế.
Đột nhiên!
Phán Quyết Thiên Dương cảm giác khí tức của Thẩm Phán Tuyên Vũ đã khóa chặt hắn. Chuyện này càng làm hắn sợ mất mật.
Trong Thẩm Phán điện, mấy chục cái ghế cao xếp thành một vòng tròn, mà ở phía dưới là Phán Quyết Thiên Dương đang quỳ lạy.
Thẩm Phán Tuyên Vũ nhìn xuống. Hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng, bốn người Kim Vân sẽ vì cứu vớt đệ tử của Viêm Hoa tông mà chết ở trong tay cường giả của Thiên Thần giáo.
Đơn giản là nói bậy nói bạ.
- Thiên Dương, ngươi không có cái gì muốn nói hay sao?
Đột nhiên, thanh âm băng lãnh Thẩm Phán Tuyên Vũ vang lên.
Phán Quyết Thiên Dương cảm giác tay chân phát lạnh, như là rơi vào trong hầm băng. Hắn dập đầu, nói:
- Thẩm Phán đại nhân thứ tội.Thẩm Phán đại nhân thứ tội. Lúc ấy đi Viêm Hoa tông, tiểu nhân bị kẻ này trấn áp. Phải biết lúc đó tiểu nhân là Thiên Cương cảnh tầng năm, nhưng lại bị một đệ tử không có lĩnh ngộ pháp tắc trấn áp. Nếu để người ta khác biết chuyện này, tiểu nhân cũng không còn mặt mũi nào nữa bởi vậy tiểu nhân mới che giấu.
- Hỗn đản.
Ầm ầm!
Tiếng gầm thét của Thẩm Phán Tuyên Vũ vang lên trong tai Phán Quyết Thiên Dương giống như là tiếng sấm, chấn động khiến cho thất khiếu của hắn chảy máu, sợ vỡ mật.
Hắn nào dám nghĩ đến, kẻ này vậy mà dám can đảm giết bốn Phán Quyết của Thiên Tông điện.
- Đồ đệ của ta chết oan uổng.
Thẩm Phán Tuyên Vũ nhắm mắt, cảm thấy vô cùng bi phẫn.
- Nếu như không phải ngươi giấu diếm chuyện này thì đồ đệ của ta làm sao lại chết, còn cả ba Phán Quyết kia nữa. Ngươi tội chết khó thoát.
Lần trước, sau khi trở về, Phán Quyết Thiên Dương bẩm báo là Lâm Phàm chỉ có tu vi Thiên Cương cảnh tầng bốn. Vốn dĩ hắn có thể mang về, chỉ là Thiên Tu ra tay, chặn đường mà thôi.
Cũng bởi vì tin tức sai lầm này mà Thẩm Phán Tuyên Vũ tin là thật.
Để cuối cùng, hắn chỉ phái đồ đệ tiến đến.
Bây giờ, Thiên Tu đến đây, chỉ bằng mấy câu ngắn ngủi đã phủi sạch quan hệ với Viêm Hoa tông.
Hào khí vượt mây là cái gì?
Vì cứu đệ tử của Viêm Hoa tông mà bị cường giả của Thiên Thần giáo giết chết hay sao?
Những lời này chỉ là dùng để lừa gạt đồ đần mà thôi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất