Chương 358: Phi! Đồ rác rưởi
----------------------
- Không đánh sao?
Lâm Phàm ngây người, sau đó lắc đầu.
- Không được, ta đang đánh sướng tay. Các ngươi không đánh sẽ khiến cho ta cảm giác chán đó. Tới đây đi.
- Để ta có thể cảm thụ rõ ràng thực lực của ta đã đạt đến mức độ nào đi.
- Ha ha ha!
Nói xong, hắn điên cuồng cười to. Đây chính là cảm giác khi có được sức mạnh. Lúc trước, hắn một mực truy tìm sức mạnh, nhưng bây giờ sức mạnh cứ tới dột nhiên như vậy để hắn không hiểu thấu.
- À. Đúng rồi. Trước khi làm thịt các ngươi, ta còn phải làm một chuyện rất trọng yếu đã.
Hắn đã quên mất rằng mặc dù cảnh giới đột phá nhưng Lực Lượng Chi Tâm còn không có tấn thăng.
- Lực Lượng Pháp Tắc hãy tới đây đi.
Kêu to một tiếng. Thiên địa hư không nứt ra, vòng xoáy hiển hiện. Ở dưới sự áp chế của thiên địa chi lực, Lực Lượng Pháp Tắc mênh mông lao xuống, hình thành một cột sáng bao phủ Lâm Phàm lại.
Ầm! Ầm! Ầm!
Âm thanh khi Lực Lượng Chi Tâm nhảy lên lộ vẻ nặng nề, thậm chí là ngột ngạt.
Lốp bốp!
Có sấm sét quấn quanh người. Sau đó, bộp một tiếng, sấm sét nổ tung rồi tiêu tán.
Mười ngón nắm chặt, vang tiếng kẽo kẹt. Hắn cũng không ngờ Thất Thần Thiên Pháp vậy mà có thể đẩy bản thân lên tầng thứ này.
Quả nhiên, pháp môn tu luyện của Ngũ Hành Nghịch Thần bị thiếu thốn là bởi vì một tầng cuối cùng này thật quá bá đạo, thậm chí có thể nói là không nên tồn tại trên đời này.
- Đỉnh phong sao? Không... Ta còn không có đạt đến cực hạn.
Lâm Phàm phiêu phù ở trong hư không, lẩm bẩm một mình. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, lời này cũng không giả. Khi tự nhận mình sắp lâm vào tuyệt cảnh thì hắn lại nhận ra con đường phía trước xuất hiện biến hóa.
Một tấm Thẻ Max Cấp đã cứu vớt tôn nghiêm của hắn.
Thẩm Phán Tuyên Vũ run như cầy sấy. Hắn không ngờ kẻ này vậy mà cường hãn như thế.
Hắn thầm thề ở trong lòng rằng nếu như có thể còn sống trở về, nhất định phải đập chết Phán Quyết Thiên Dương.
Thiên Cương cảnh tầng năm? Tầng sáu?
Hoàn toàn chính là gạt người. Thực lực của kẻ này rõ ràng là đã siêu việt Thiên Cương cảnh tầng chín.
Đáng giận!
Phán Quyết Thiên Dương nhất định là phản đồ, muốn để bọn họ đi tìm cái chết.
Mà lúc này, ở Thiên Tông điện, sau khi nói hết mọi chuyện, tâm tình của Phán Quyết Thiên Dương không tệ. Mặc dù lần này hắn cũng bị trừng phạt nhưng cũng đã được các đại nhân khoan dung, không cần phải lo nghĩ về chuyện này nữa. Đột nhiên, không biết vì sao, trái tim của hắn đập nhanh hơn bình thường. Hắn luôn cảm giác có việc gì đó muốn phát sinh.
- Dừng tay.
Thương Ngộ Đạo âm trầm mở miệng. Hắn không ngờ kẻ này lại có thực lực cường hãn đến như vậy. Đồng thời khi nhìn về phía Thiên Tu, trong mắt của hắn cũng có lửa giận.
Lúc trước tranh luận nửa ngày, nguyên lai là lão thất phu này đang giả heo ăn thịt hổ.
Cái gì mà đồ đệ của ta có tu vi thấp, năm Thẩm Phán ra tay là để hắn chịu chết. Rõ ràng chính là đang lừa người. Thực lực thế này hoàn toàn chính là để Thẩm Phán đi chịu chết.
- Ngươi nhìn ta làm gì? Lão phu cũng không biết.
Thiên Tu hoàn toàn không chịu trách nhiệm nói. Thực sự thì đúng là ông cũng không biết được tu vi của đồ đệ đã tăng lên tới cảnh giới cỡ này.
Thật muốn nói, ông cũng là người bị hại có được hay không.
Nhưng không biết vì sao, tâm tình lúc này của ông là cực kỳ thoải mái, thật sảng khoái.
Không hổ là đồ đệ của lão phu, thông qua sự dạy bảo của lão phu, tu vi có thể nói là tiến bộ thần tốc.
Nếu trên đời có xưng hào Danh Sư, ngoài ta còn ai dám nhận nữa.
- Dừng tay? Đây chính là chuyện không thể nào.
Lâm Phàm cười. Trong nháy mắt, hắn lại tiếp tục đánh về phía một Thẩm Phán khác. 9,000 điểm tích lũy, nói dừng tay là dừng tay, chẳng lẽ người này nghĩ mình là kẻ ngốc hay sao.
- Càn rỡ.
Thương Ngộ Đạo giận dữ nói. Hắn là Bán Thần cảnh, thế gian chi thần, không ngờ kẻ này dám ngỗ nghịch hắn, đơn giản không thể tha thứ.
- Thương Ngộ Đạo, ngươi dám.
Thiên Tu không ngờ Thương Ngộ Đạo dám can đảm ra tay nên hơi luống cuống. Nhưng lúc ông muốn ra tay ngăn cản thì bên tai vang lên tiếng nói.
- Lão sư, người đừng động.
Lâm Phàm dừng tay. Hắn cảm giác được có uy thế bao phủ hắn. Đây là lĩnh vực của Bán Thần cảnh sao? Lấy thần uy của bản thân áp chế hành động của người khác, qua đó không cần ra tay thì đối phương đã mất đi năng lực chiến đấu.
Chỉ là... rất đáng tiếc, thần uy không có nửa điểm tác dụng với hắn.
- Cường giả Bán Thần cảnh sao? Tốt. Để ta nhìn xem, Bán Thần cảnh rốt cuộc mạnh cỡ nào.
Hiện tại, hắn đã tự mãn đến cực hạn, căn bản không biết nên như thế nào mới có thể ức chế loại cảm giác này.
Tự mãn khiến cho người ta mê thất, thân là một người xuyên không, hắn sao có thể không rõ đạo lý này được.
Nhưng mẹ nó, ít nhất phải có người có năng lực đè cảm giác tự mãn trong lòng hắn xuống mới được.
Khi nhìn về phía Lâm Phàm, trong ánh mắt của Thương Ngộ Đạo có sát ý lấp lóe. Đồ đệ của Thiên Tu có thực lực cường hãn như thế, là một uy hiếp tiềm ẩn với hắn cũng như Thiên Tông điện.
Kẻ này có thể thành tựu Bán Thần cảnh là chuyện mà tất cả tông môn đều không muốn nhìn thấy.
Nhưng hắn cũng là đồ đệ của Thiên Tu, cho nên không thể giết, chỉ có thể phế đi.
Một chưởng của Bán Thần cảnh có uy thế phi phàm, có được sức mạnh thần bí mà Thiên Cương cảnh không thể có. Loại sức mạnh này tràn ngập thần tính, vô cùng mênh mông, cao hơn hết thảy.
- Đồ nhi, có cần lão sư giúp một tay hay không?
Thiên Tu hỏi. Mặc dù Lâm Phàm đã bảo ông đừng ra tay nhưng do trong lòng lo lắng cho nên ông vẫn hỏi lại lần nữa cho chắc ăn.
- Lão sư, không cần đâu.
Hiện tại, Lâm Phàm rất muốn cảm thụ Bán Thần cảnh mạnh bao nhiêu. Thậm chí, hắn muốn cho cường giả Bán Thần cảnh giáo dục hắn làm người. Đây là chuyện mà dù nằm mộng hắn cũng muốn gặp phải.
Đệ tử Viêm Hoa tông ở xung quanh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Ở trong không trung, một chưởng kia tản ra uy thế kinh khủng. Cho dù đứng nhìn ở đằng xa thì bọn họ cũng vẫn cảm thấy sợ hãi.
Thiên Tu vung tay, phong tỏa khí tức. Uy thế của Bán Thần cảnh kinh khủng cỡ nào, đệ tử tầm thường khó có thể chịu đựng, cho dù là cường giả Thiên Cương cảnh cũng khó có thể ngăn cản.
- Ha ha ha!
Lâm Phàm cười to rồi phóng tới chỗ bàn tay. Đôi mắt vẫn nhắm chặt, không có mở ra.
- Vậy để bản phong chủ nhìn xem, Bán Thần cảnh mạnh cỡ nào.
Thẩm Phán Tuyên Vũ mừng thầm. Thương Bán Thần đã ra tay, kẻ này chính là lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết. Trong lòng của hắn lúc này đang mong Thương Bán Thần giết chết Lâm Phàm để máu nhuộm Viêm Hoa tông.
Thẩm Phán Thái Nhật, Thẩm Phán Thấp Bà tránh ra thật xa. Bọn họ không thể thừa nhận Bán Thần cảnh uy thế, thậm chí không muốn dính líu vào.
Bọn họ đang tiếc nuối cho Thẩm Phán Sâm Mông và Thẩm Phán Ni Ma. Hai người bọn họ còn chưa có thi triển toàn bộ thực lực thì đã bị Lâm Phàm giết chết.
- Lâm Phàm cố lên.
Mười ngón tay của Huyền Thanh nắm chặt, gân xanh đều lộ ra.
Lạch cạch!
Vương Thánh Khang đập vào cái ót của hắn và giận giữ nói:
- Hắn là cừu nhân của chúng ta, ngươi cổ vũ làm cái gì? Ngươi ngốc à?
Huyền Thanh lắc đầu, nói
- Hắn không thể chết, nếu không Vân sư huynh biết tìm ai để báo thù đây.
Vương Thánh Khang trầm mặc một lát, cảm giác Huyền Thanh nói cũng có đạo lý. - Vậy thì hãy cổ vũ hắn đừng chết.
Trong tông môn, vô số đệ tử nhìn lên hư không, nắm chặt nắm đấm. Bọn họ đang lo lắng. Lâm sư huynh đối bọn họ không tệ. Mặc kệ Lâm sư huynh ở bên ngoài làm cái gì, nhưng ở trong mắt bọn họ, Lâm sư huynh là một người sư huynh tốt, một vị phong chủ tốt.
- Ca ca cố lên.
Tần Sơn nắm Ếch xanh thật chặt, bởi vì quá mức lo lắng cho nên bóp có hơi chặt.
- Đồ ngu này, buông bản oa ra.
Bị Tần Sơn bóp chặt, Ếch xanh sắp cảm giác mình sắp phun hết cả nội tạng ra, nhưng dù vậy, nó cũng nhìn về phía hư không, mong chờ kết quả sau cùng.
Một cột sáng, phóng lên tận trời, trong nháy mắt phá diệt.
Ầm!
Một bóng người nhanh chóng bị một chưởng trấn áp.
Bại!
Tất cả mọi người không dám tin tưởng, Lâm sư huynh bị đánh bại, hơn nữa còn bị đánh bại dễ dàng như vậy.
Cường giả Bán Thần cảnh thật sự cường đại như thế sao?
- Đồ nhi...
Thiên Tu kinh hãi, muốn xông tới. Đồng thời, trong lòng ông cũng cảm thấy hối hận, vì sao ông nhất định phải nghe theo lời nói của đồ đệ. Người chưa đột phá Bán Thần cảnh, làm sao có thể là đối thủ của Bán Thần cảnh.
- Không biết tự lượng sức mình.
Thương Ngộ Đạo hừ lạnh một tiếng. Dù Lâm Phàm rất mạnh nhưng không đột phá Bán Thần cảnh thì cuối cùng vẫn chỉ là sâu kiến.
- Tốt!
Ba Thẩm Phán còn sót lại phấn chấn hô to, rốt cục kẻ này đã bị trấn áp.
Đột nhiên!
Một tiếng cười cuồng vọng truyền đến.
- Ha ha ha ha! Thú vị.
Chỉ thấy một bóng người bay lên.
Lâm Phàm vặn vẹo cổ vang lên tiếng kẽo kẹt
- Một chưởng này rất mạnh, đã khiến cho ta có cảm giác đau nhưng chiến đấu chân chính bây giờ mới bắt đầu.
Vừa dứt lời, hắn hóa thành một vệt sáng phóng lên trời, đánh về phía Thương Bán Ngộ Đạo.
Thương Ngộ Đạo híp mắt. Hắn không ngờ kẻ này lại chịu đòn giỏi như vậy, trực tiếp chịu một chưởng của hắn mà không có việc gì. Nhưng lần này, hắn sẽ không nhẹ tay nữa.
Năm ngón tay của Lâm Phàm nắm lại thành quyền và nhanh chóng đánh tới. Mà Thương Ngộ Đạo thì thu liễm hết thảy hào quang, và vung quyền đánh tới. Hắn chuẩn bị dùng một quyền đánh gãy cánh tay của kẻ này.
Hư không chấn động rồi vỡ nát. Hai nắm đấm sáng chói, dần dần đập đến cùng một chỗ.
Ầm!
Lấy hai người làm trung tâm, sóng trùng kích mạnh mẽ nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.
- Tiểu tử, ngươi thật quá càn rỡ. Ngươi mãi mãi cũng sẽ không biết được sự khủng bố của cường giả Bán Thần cảnh.
Hiển nhiên, một quyền của Thương Ngộ Đạo đang nghiền ép Lâm Phàm. Hơn nữa trong cơ thể của hắn còn có một sức mạnh khổng lồ muốn bộc phát ra.
Lâm Phàm cảm nhận được áp lực cực lớn, nhưng mặt không kinh hãi, ngược lại là giống như mọi việc vẫn diễn ra trong dự liệu của hắn.
Không gian xung quanh chỗ nắm đấm của hai người va chạm có sức mạnh đang oanh kích, chỉ là Lâm Phàm kém hơn một chút.
- Ta càn rỡ sao? Ta sợ ngươi là nghĩ nhiều.
Lúc này, Lâm Phàm chậm rãi mở hai mắt đang nhắm ra. Khi đôi mắt này mở ra, thiên địa đều giống như là bị bao phủ bởi hai màu đen và đỏ.
- Đến, đến đây nào, để ta triệt để cuồng loạn một lần.
Uỳnh!
Tóc đen đột nhiên triệt để bay múa giống như là những con rồng đen kịt đang sôi trào, đang gầm thét. Đồng thời, mấy vệt sáng bay múa chung quanh thân thể của Lâm Phàm, tốc độ nhanh chóng, đạt đến cực hạn.
- Con mắt này!
Ở trong mắt của Thương Ngộ Đạo, hai con ngươi của Lâm Phàm vậy mà hiện ra hai màu đen đỏ, còn có một loại khí tức hỗn loạn, cuồng bạo bạo phát ra.
- Bán Thần cảnh thì làm sao? Hôm nay, lão tử muốn đánh cả Bán Thần cảnh.
Lâm Phàm chợt quát một tiếng. Trận văn thần bí trên thân thể lóe ra hào quang chói sáng.
Ngũ Hành Nghịch Thần.
Giờ khắc này, hắn mới thật sự thi triển Ngũ Hành Nghịch Thần. Còn lúc trước chỉ là trạng thái còn không có bộc phát. Cho dù lão sư cũng tuyệt không biết đây là cái gì, dù sao tầng cuối cùng này đã thất truyền.
- Loạn quyền đánh chết lão sư phó.
Không có bất kỳ chiêu thức gì chỉ có nắm đấm cuồng bạo nhất đánh tới.
- Sao lại thế này.
Thương Ngộ Đạo kinh hãi. Hắn không ngờ thực lực của kẻ này lại đột nhiên tăng vọt, thậm chí để hắn có cảm giác mặc dù cảnh giới chưa tới nhưng sức mạnh của Lâm Phàm đã đạt đến cấp độ Bán Thần cảnh.
Đây chính là tình huống chưa bao giờ có.
Mà chính ở lúc hắn phân tâm, vô số nắm đấm phá vỡ không gian, phá vỡ hết thảy, đánh về phía hắn.
Ầm!
Lâm Phàm triệt để cuồng bạo. Ngũ Hành Nghịch Thần triệt để bạo phát ra, nắm đấm như là hạt mưa đánh vào trên người Thương Ngộ Đạo. Tốc độ nhanh đến mức hắn đã thấy không rõ.
- Bán Thần cảnh, là Bán Thần cảnh thì làm sao? Bây giờ, lão tử sẽ cho ngươi cảm thụ sức mạnh phẫn nộ của ta là kinh khủng cỡ nào.
Lập tức, Lâm Phàm nắm hai bàn tay lại và nhanh chóng đập xuống. Phịch một tiếng, Thương Ngộ Đạo bị đập bay xuống mặt đất, tạo thành chấn động to lớn.
Lâm Phàm phiêu phù trên không trung, bễ nghễ nhìn xuống phía dưới.
- Bán Thần cảnh là thế này sao? Phi! Đồ rác rưởi đứng lên. Những kẻ xem thường sức mạnh sẽ có kết quả thế này.
- Ha ha ha! Tốt. Rất tốt. Không ngờ trên đời lại có kẻ quái thai như ngươi.
Trong hố sâu, thanh âm của Thương Ngộ Đạo truyền đến.
Lúc này, ở hiện trường, mặc kệ là Thiên Tu, ba Thẩm Phán hay là các đệ tử, toàn bộ đều choáng váng.
Bọn họ không phải choáng váng vì Thương Ngộ Đạo bị người đánh mà là choáng váng vì Lâm Phàm vậy mà có thể đánh Bán Thần cảnh.
Mặc dù không hề tạo thành tổn thương gì với Bán Thần cảnh, nhưng chuyện này cũng đã để bọn họ có cảm giác hoảng sợ.