Chương 372: Việc lớn sắp thành
Giao việc này cho Lữ Khải Minh, hắn rất yên tâm.
Mặc dù, thực lực của Lữ sư đệ cũng không quá mạnh, thiên phú tu hành cũng không cao, nhưng năng lực làm việc của hắn thì rất được. Cả một ngọn Vô Địch phong lớn như vậy mà hắn cũng có thể quản lý tốt được, từ đây cũng đủ để nhìn ra được năng lực của sư đệ ra sao, có được một sư đệ như vậy đúng là chỗ tốt không gì sánh được.
- Ai.
Lúc này, Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn lên trời, không khỏi cảm thán nói:
- Vì sao cuộc sống của mình lại bận rộn như vậy chứ, không chỉ phải tu hành, mà còn phải đi quản lý mấy việc này nữa.
- Xem ra câu người tài giỏi thì lúc nào cũng bận rộn không sai chút nào.
Chuyện mà hắn đang nghĩ là nên chọn tòa thành nào làm nơi thử nghiệm đầu tiên đây.
Không thể chọn những nơi quá gần Viêm Hoa tông, thế lực của những gia tộc gần Viêm Hoa tông rất yếu, hơn nữa cũng an toàn.
Ai ai cũng hiểu một đạo lý, núi cao hoàng đế xa, ai có thể quản được bọn hắn.
Bởi vậy, nếu như chọn, thì phải chọn thành nằm ở nơi xa một chút, mà thế lực của gia tộc ở đó cũng phải mạnh.
Chẳng qua, mặc dù bầu không khí tu hành của các đệ tử trên Vô Địch phong rất tốt, nhưng thời gian tu hành quá ngắn, ngoại trừ hắn ra, ở đây chẳng có một cường giả nào khác cả.
Ngược lại thiên phú của tên Vương Phù kia thì đúng là rất tốt, tu hành nhanh như cưỡi tên lửa vậy, thoáng một cái mà đã đạt đến cảnh giới cực cao. Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hay là chết non nửa đường. Vậy thì vị cường giả Bán Thần thứ ba của Viêm Hoa tông, có lẽ chính là tênVương Phù này.
Theo như lời Lữ Khải Minh kể thì, Vương Phù đã rời tông rèn luyện rồi, hẳn là gặp phải bình cảnh, muốn đi ra ngoài tôi luyện một phen.
- Dường như nhóm đệ tử nội môn nhất phẩm của Tông môn rất rảnh rỗi, vẫn đang tu luyện, hay là mình đi dụ dỗ mấy đứa nhỉ, chắc không có vấn đề gì đâu.
Hắn suy nghĩ một chút, thì cảm thấy chuyện này có thể thực hiện được. Thực lực của những đệ tử này đều rất mạnh, bình thường nằm ở khoảng Địa Cương cảnh tầng tám, tầng chín, cũng có một số đệ tử, đã đột phá đến Thiên Cương cảnh tầng một.
Về phần những vị trưởng lão tu vi đã đạt đến Thiên Cương cảnh tầng năm, tầng sáu, thì cũng có thể thử hỏi một chút. Nhưng mà, phần lớn những trưởng lão này đều có công việc cần phải phụ trách trong tông môn, nên rất khó điều bọn họ rời tông môn đi tới nơi xa xôi kia làm việc.
Nhưng, vẫn có thể thử một lần.
Chỗ ở của đệ tử nội môn nhất phẩm, mỗi vị đệ tử sống ở đây đều có một cái sân nhỏ, cũng có đệ tử dời nơi ở vào trong hang núi để tránh sự ồn ào, như vậy cũng dễ tập trung tu hành hơn.
Nhạc Hồi Thiên, là một đệ tử nội mônViêm Hoa tông, cũng là một trong số những đệ tử của mới đột phá tiến vào Thiên Cương cảnh trong thời gian gần đây.
Thiên phú tu hành không tồi, vốn hắn cũng muốn đạt được chức Phong chủ của một trong mười ngọn núi, nhưng bây giờ phần lớn các đệ tử nội môn nhất phẩm cũng không còn ý nghĩ này nữa.
Các đệ tử nội môn nhất phẩm có người nào mà không biết Phong chủ Lâm Phàm của Vô Địch phong.
Tu vi kinh người, có thể đối đầu với cường giả Bán Thần. Ngay cả Thương Bán Thần của Thiên Tông điện đi tới tông môn, cũng không thể nào làm gì được Lâm sư huynh, tu vi bực này, bọn hắn làm sao có thể so sánh được.
Lúc đầu, dù mười ngọn núi cũng cạnh tranh rất gay gắt, nhưng cũng không phải là không nhìn thấy hi vọng, nhưng bây giờ thì khác, hi vọng đã hoàn toàn biến mất, không ai có một tí cơ hội nào cả.
Tranh giành chức Phong chủ của mười ngọn núi làm gì, tự nhiên là vì để trở thành ứng cử viên cho chức vị Tông chủ. Nhưng bây giờ thì sao, một mình Lâm phong chủ khinh thường thiên địa, làm gì có đệ tử nào có thể so sánh được với hắn cơ chứ.
Những Phong chủ còn lại, thì đều đã đi ra ngoài rèn luyện hết. Cho dù là việc lớn như đột phá Thiên Cương cảnh bực này, cũng không làm cho bọn họ quá vui mừng. Phần lớn mọi người đều tự mình tìm kiếm một nơi vắng vẻ không người rồi tự mình đột phá.
Đáng tiếc a, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy phấn chấn.
Bọn hắn thân là đệ tử Viêm Hoa tông, đương nhiên cũng hi vọng tông môn sẽ trở nên mạnh mẽ, nếu không, dù có trở thành một trong mười vị Phong chủ thì làm sao, bị tông môn khác hiếp đáp, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, ai có thể nhịn được chứ.
- Ai, Thiên Cương tầng hai, sao lại khó đột phá vậy, đến cùng còn thiếu thứ gì?
Nhạc Hồi Thiên dừng lại tu hành, cảm nhận Thiên Cương chi lực, dừng bước không tiến. Dường như, từ một nơi sâu xa nào đó, có một thứ gì đang ngăn cản hắn, cho dù hắn có dùng sức tấn công thì nó cũng không hề lay chuyển chút nào.
Đột nhiên!
Một giọng nói truyền vào tai hắn.
- Nhạc sư đệ, thứ mà đệ thiếu là tâm cảnh.
Nhạc Hồi Thiên ngẩn người, khi vừa nhìn thấy người đang tới thì lập tức đứng dậy:
- Đệ tử Nhạc Hồi Thiên tham kiến Lâm sư huynh.
- Ừ.
Lâm Phàm gật đầu, sau đó đi vào trong phòng:
- Nhạc sư đệ đúng là người thanh nhã, trang trí trong phòng cũng rất không tệ, những bức tranh chữ này đều là tác phẩm của bậc đại gia a.
- Sư huynh quá khiêm nhường, kỳ thật những bức tranh này đều là do tự tay đệ vẽ.
Mặt Nhạc Hồi Thiên ửng đỏ, được sư huynh khen ngợi như vậy, làm cho hắn cảm thấy rất ngượng, chẳng qua hắn cũng rất đắc ý, dù sao nếu như những bức tranh này có thể lọt vào mắt Lâm sư huynh, vậy thì cũng đủ chứng minh, tài nghệ của hắn rất tốt.
- A, thì ra đây là tác phẩm của Nhạc sư đệ. Trong mắt sư huynh, những bức tranh này không hề tầm thường chút nào, bên trong đều có cảm ngộ của nội tâm, chính là đã dung hợp tình cảm cá nhân vào trong bức tranh. Nếu như người bình thường có thể nhìn thấy những bức tranh này, chăm chú quan sát, có lẽ cũng có thể lĩnh ngộ được phương pháp tu hành, trở thành cao thủ bình thường cũng không phải việc khó.
Lâm Phàm cảm thán, chả ai biết hắn đang nói thật hay là ba xạo. Ngược lại, Nhạc Hồi Thiên nghe thấy hắn nói như vậy thì không khỏi ngẩn người ra. Những bức tranh chữ này, đều là tác phẩm dó hắn sáng tác, lúc vẽ những bức tranh này, hắn cũng đâu có cảm nhận được cái gì đâu.
- Đa tạ sư huynh khe n ngợi.
Nhạc Hồi Thiên bị khen tới mức mặt đỏ tới mang tai, hiển nhiên hắn cũng cảm thấy sư huynh khen có hơi quá lời.
- Sư đệ, ban nãy sư huynh có đề cập tới tâm cảnh, đối với tu hành, đây là thứ không thể thiếu được.
Lâm Phàm đổi chủ đề, không tiếp tục thảo luận mấy bức tranh chữ này nữa. Khen một chút là được rồi, nếu như khen quá, không khéo lại phản tác dụng.
Nhạc Hồi Thiên ôm quyền:
- Còn xin sư huynh chỉ giáo.
- Cái này thì đơn giản.
Lâm Phàm cười nói, sau đó trầm tư một lát:
- Tâm cảnh, dễ giải thích, cũng không dễ giải thích, chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời, cần dùng tâm đi cảm ngộ, sư huynh có thể có được thực lực như ngày hôm nay, cũng là nhờ cảm nhận được sự muôn màu muôn vẻ của nhân sinh, rồi gioa hòa với pháp tắc của trời đất, tâm cảnh vừa tới, thì thực lực cũng tới theo.
Thật ra bản thân hắn cũng chẳng hiểu mấy câu này có nghĩa gì. Kỳ thật bản thân hắn cũng không hiểu tại sao mình lại có được thực lực mạnh như bây giờ, ngoại trừ giết, thì cũng chỉ có giết, giết tới một lúc nào đó, thì tu vi cũng sẽ tự động tăng lên thôi.
Về phần mấy thứ như tâm cảnh này, thôi được rồi, người khác cần, hắn không cần.
Nhưng, tâm cảnh cũng thật sự rất quan trọng.
Nhưng đối với hắn mà nói. Mấy thứ như tẩu hỏa nhập ma, tinh thần dị thường hay như tâm ma xuất hiện hoàn toàn sẽ không xảy ra. Mà dù thật có xuất hiện chuyện như vậy, thì hắ cũng chỉ cần một kiếm là có thể giải quyết được rồi.
Nhạc Hồi Thiên trầm tư, chỉ cần có thể tu luyện tới Thiên Cương cảnh, thì chẳng có ai là ngu xuẩn cả. Đương nhiên, đối với những tông môn giàu có kia mà nói, bằng cách tích lũy đan dược, một con lợn cũng có thể trở thành Thiên Cương.
Cho nên hắn chưa từng để mấy tên Thần Tử, Thánh Tử kia vào trong mắt, có ngon thì đừng dùng đan dược, đệ tử Viêm Hoa tông bọn hắn dư sức đánh cho bọn chúng ra bã.
Ví dụ như Thánh Đường tông, những đệ tử kia đều có huyết mạch, còn có thể chất nào đó nữa, loạn hết cả lên, cứ như là heo lai giống vậy.
- Sư huynh, dường như đệ đã hiểu được một chút gì đó, nhưng lại giống như còn chưa hiểu rõ, mong sư huynh chỉ dạy cho đệ.
Nhạc Hồi Thiên xin chỉ dạy, mặc dù hắn không biết sao sư huynh lại tới chỗ của hắn, nhưng nếu như đã tới, vậy thì mình không được bỏ lỡ cơ hội này.
Lâm Phàm cười nói:
- Việc này rất đơn giản, sở dĩ sư huynh đến đây là vì biết được Nhạc sư đệ tu hành khắc khổ, nhưng lại vẫn bị dừng lại ở Thiên Cương tầng một. Cho nên lần này tới, chính là để tặng cho sư đệ một cơ hội khó có, dù sao thì những người tài như sư đệ đều là tương lai của tông môn. Chúng ta thân là sư huynh, sao có thể ngồi nhìn không bỏ mặc được chứ.
Chẳng qua, điều làm cho hắn hơi kinh ngạc, là dường như vị Nhạc sư đệ này có vẻ hơi ngượng ngùng thì phải, mỗi khi mình khen thì mặt mũi hắn đều đỏ bừng hết cả lên.
- Cảm tạ sư huynh đã quan tâm.
Nhạc Hồi Thiên cảm kích muôn phần:
- Sư huynh, cụ thể là chuyện gì?
Lâm Phàm:
- Là như vậy, gần đây sư huynh muốn mở một bộ phận mới tại một tòa thành. Bộ phận này rất quan trọng, thần thánh, lại còn cao quý, người bình thường không thể nào trấn giữ được. Mà công việc này cần hòa mình với các con dân, càng phải trở thành thần hộ mệnh trong lòng các con dân, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, ta cho rằng sư đệ là người thích hợp nhất.
- Sư đệ cũng chớ vội xem thường, việc này có thể tôi luyện tâm cảnh của sư đệ, thành gia, lập nghiệp, cuối cùng tự nâng cao bản thân, tiến vào cảnh giới cao hơn, cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi.
Nhạc Hồi Thiên lắng nghe, gật đầu không ngừng, cảm thấy rất có đạo lý, người thành công thì là thầy, tuy sư huynh còn trẻ, nhưng cảnh giới đã đạt tới trình độ này, đương nhiên có nhiều điểm đáng để hắn đi học tập.
Đồng thời, những lời sư huynh vừa nói, cũng phù hợp với suy nghĩ trong lòng hắn
Hắn vốn chỉ là một người dân bình thường, cũng đã tiến vào Viêm Hoa tông vài chục năm rồi, tự nhiên cũng biết rõ không ít chuyện.
- Sư đệ, đệ thấy việc này như thế nào? Nếu như đồng ý, sư huynh tình nguyện giao gánh nặng vừa thần thánh vừa cao quý này cho đệ.
Lâm Phàm đặt tay lên vai Nhạc Hồi Thiên, trong ánh mắt tràn đầy cảm xúc chờ mong, dường như rất tin tưởng hắn vậy.
Nhạc Hồi Thiên cảm nhận được ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng của sư huynh, cuối cùng gật đầu:
- Xin sư huynh yên tâm, đệ nhất định sẽ không làm cho huynh phải thất vọng.
- Tốt!
Lâm Phàm chợt vỗ vai Nhạc Hồi Thiên:
- Sư đệ tốt, sư huynh quả nhiên không có nhìn lầm đệ.
- Cảm tạ sư huynh.
Nhạc Hồi Thiên liên tục gật đầu.
Một lúc sau, Lâm Phàm rời khỏi nơi này, đã giải quyết được một người, như vậy thì đi tìm người kế tiếp.
Mà người này, thì lại rất dễ xử lý, Kim trưởng lão Kim Quyền.
Thực lực cao hơn Thiên Cương cảnh tầng năm, cũng đủ để trấn giữ tòa thành kia rồi.
Tự Lâm Phàm ra mặt, tự nhiên không thành vấn đề, nói chuyện một hồi cũng giải quyết xong chuyện.
Lúc Lâm Phàm trở về núi, lão sư cũng đang chờ hắn.
- Đồ nhi, sư phụ thấy con bận rộn quá, kỳ thật chuyện này có thể xử lý từ từ, không cần vội.
Thiên Tu nói.
- Sư phụ, chuyện này không thể nào kéo dài được, nhất định phải làm một mạch, kéo dài thêm, chỉ có thể làm hứng thú của con mất dần mà thôi. Tới lúc đó, lỡ như con mà hết hứng thì sẽ có chuyện lớn đó.
Hắn sao có thể giải quyết từ từ được, đang có rất nhiều chuyện chờ cần hắn đi xử lý đây này, tu vi tăng lên tới Thiên Cương cảnh tầng tám, phải làm cho nhanh nha.
Nhất định phải đi ra ngoài kiếm điểm tích lũy, còn có cái điểm khổ tu này nữa chứ, đúng là làm khó người ta mà.
Hồi trước hắn vẫn luôn thấy điểm khổ tu dễ kiếm, điểm tích lũy khó kiếm, nhưng bây giờ xem ra, chuyện kiếm điểm khổ tu này đúng là khó nhất trần đời rồi.
Tu vi của hắn bây giờ đã cao hơn trước rất nhiều, nên số điểm khổ tu mà hắn cần cũng cực kỳ lớn.
Thiên Tu nhìn đồ nhi, cuối cùng thở dài một tiếng:
- Quả nhiên là vậy, ta đã từng nghĩ, sao con lại muốn làm chuyện như vậy chứ, thì ra là hứng thú, con cũng giống như ta vậy, cũng sẽ vì hứng thú mà lao đầu vào một việc, vậy con cứ từ từ làm đi, ta đi trước đây.
- Vâng, sư phụ người cứ đi thong thả, chờ sau khi giải quyết xong chuyện này, con cũng phải ra ngoài một chuyến.
Lâm Phàm nói.
Thiên Tu dừng lại một chút, nói bằng giọng chân thành:
- Đồ nhi, con phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được đi Thánh Đường tông.
Lâm Phàm cười nói:
- Người cứ yên tâm, con tới đó làm gì chứ.
- Ta rất nghiêm túc.
Thiên Tu gật đầu, Thánh Đường tông quá nguy hiểm, nếu như đồ nhi tiến sâu vào trong đó, thì dù là hắn, cũng khó mà kịp thời tới cứu viện được, Bán Thần tuy mạnh, nhưng Thánh Đường tông quá mạnh mẽ.
- Sư phụ, con rất nghiêm túc.
Sau khi sư phụ đi khỏi, Lâm Phàm vỗ tay một cái, việc này sắp xong rồi.