Chương 72: Sợ chết bảo bảo roài
-------------------------------------
Trời đất một mảng tĩnh lặng an yên.
Trại Phong Sơn rất im ắng, tà tu Khương Cổ tu luyện tà công, chịu đựng thống khổ người thường không thể chịu được, cuối cùng cũng thành công, và hắn rời núi, chuẩn bị quay lại khiến cả trời đất đều phải kinh sợ.
Chỉ là, lần rời núi này rất ngắn ngủi. Nhưng cả đời người, vài giây ngắn ngủi cũng đã có thể tỏa ra hào quang sáng chói.
Trong hố sâu, máu me bầy hầy thê thảm vô cùng, thịt nát bét rải rác đầy đất, trông vô cùng ghê sợ.
Mà trong hố sâu kia có một cái đầu người lăn long lóc, hai mắt mở to, trong mắt vẫn còn sót lại nỗi kinh hoàng trước khi chết.
Khương Cổ có lẽ đến chết cũng không biết mình chết như thế nào.
Vì Khương Cổ đã chết nên đám cổ trùng kia cũng chết.
Mười giây sau, sống lại.
- Ấy chời đất mẹ ơi, vừa xảy ra cái gì vậy, sau lại có thông báo điểm tích lũy thế? Chẳng lẽ đụng ai rồi sao? - Lâm Phàm đứng lên, lắc lắc đầu, có tí ngu người. Tuy thần trí rất tỉnh táo nhưng hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Ơ, sao lại có cái đầu thế này? - Lâm Phàm lúc thấy đầu Khương Cổ, mặt hơi sửng sốt, sau đó kêu lên một tiếng - Trời đụ, ta lại làm liên lụy đến người vô tội rồi hay sao thế?
Hắn không thể chấp nhận nổi sự thật này.
Bản thân mình rõ ràng muốn trở thành anh hùng trong thiên hạ, tại sao có thể ra tay với người vô tội thế này.
- Ầy…
Nhưng mà đè thì cũng đè chết rồi, còn biết làm thế nào.
- Mấy con trùng này ở đâu ra vậy ta. - Lâm Phàm đá văng mấy con trùng đã chết dưới chân, đột nhiên trong mắt Lâm Phàm xuất hiện một cái lệnh bài.
- Cổ?
Trên cái lệnh bài bằng sắt này có khắc một chữ "Cổ", có hơi kỳ lạ, nhưng cũng cảm giác hơi quen quen.
Nhìn xung quanh một vòng, tuy không nhận ra nơi này nhưng khi hắn nhìn thấy vài chữ trên tảng đá không xa, thực sự ngây ngẩn cả người.
"Phong Sơn trại."
Lâm Phàm trợn tròn mắt, chỗ này cách nơi mình bị giết rất xa cơ mà nhể.
...
Đột nhiên Lâm Phàm nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, sau đó hắn nhanh chóng lấy phần giới thiệu nhiệm vụ từ trong nhẫn kết giới ra.
Tà tu Khương Cổ, Tôi Thể tầng chín…
Bấy giờ hắn nhìn chằm chằm đống máu thịt kia, nói thầm trong lòng:
- Tên này không phải là Khương Cổ được nhắc đến chứ...
Hắn không hiểu lắm, mình không cẩn thận đè chết mục tiêu nhiệm vụ nên cái nhiệm vụ này cứ thế mà hoàn thành hay sao?
Cuối cùng, sau khi trải qua nhiều lần xác định thì hắn biết mình đã đè chết tên này rồi, chính là tên tà tu Khương Cổ, cũng chính là mục tiêu cần giết của mình.
- Cái con yêu thú này, ta... trời mẹ. - Trong lòng Lâm Phàm hơi khó xử, hắn đã ghim con yêu thú này trong lòng rồi, đợi sau khi thực lực thật mạnh chắc chắn sẽ khiến con yêu thú kia phải trả giá đắt.
Nhưng bây giờ cái làm hắn khó xử chính là con ml yêu thú này không chỉ đưa mình đến nơi cần đến mà còn giúp mình tiêu diệt tên Khương Cổ thành công.
Sau này nếu gặp lại thì mình phải xử lý sao đây.
Vẫn cứ làm gỏi nó, hay là thôi vậy?
Vấn đề này hơi phức tạp một chút, thôi vậy không nghĩ nữa, lần này cũng thực dễ dàng.
Lâm Phàm vô cùng hài lòng, hoàn thành nhiệm vụ này cũng thật quá thoải mái. Còn chưa nghiêm túc bắt đầu mà lơ tơ mơ đã hoàn thành cmnr.
Hắn cất khối lệnh bài kia vào rồi trở về giao nhiệm vụ.
Sau đó vơ vét chút ít, mà cũng tiếc là thằng này nghèo đến mạt rệp, trừ việc cho mình ít điểm tích lũy thì chẳng còn điểm tốt nào khác.
…
Đám người Viên Thiên Quân gấp rút lên đường trong đêm rốt cuộc cũng tới Phong Sơn trại. Nhiệm vụ bây giờ của bọn họ chính là đến thôn Cổ Hà của Phong Sơn trại lùng bắt một người
Người này ẩn trốn trong thôn Cổ Hà, ngụy trang thành thôn dân bình thường. Nhưng tông môn đã điều tra ra, người này lại là người của tổ chức tà ác trong nội bộ Viêm Hoa tông, âm mưu làm tan rã Viêm Hoa tông.
- Sư huynh, giờ chúng ta phải làm như nào? - Một tên đệ tử hỏi.
Viêm Thiên Quân đáp lời:
- Từ từ đừng nóng vội, mai phục ngoài thôn Cổ Hà, xem thử tên kia có xuất hiện hay không, nếu xuất hiện thì chúng ta mới tính đến hành động.
- Sư huynh, ban đầu chúng ta là muốn gọi tên tiểu tử kia đến, lấy hắn làm bia đỡ đạn. Bây giờ ngay cả bia đỡ đạn cũng không có, thật ra cũng ảnh hưởng đến hành động của chúng ta.
Bia đỡ đạn theo lời người này thật ra chính là Lâm Phàm.
Lúc bọn họ còn ở trong tông môn định kéo một người vào làm bia đỡ đạn, vừa lúc thì thấy được Lâm Phàm. Chỉ là làm bọn họ không nghĩ đến là cái tên này lại không nể chút mặt mũi nào, chả thèm tham gia cùng, khiến bọn họ rất khó chịu.
Viên Thiên Quân phủi tay:
- Không cần để ý, cứ dựa theo biện pháp lúc trước mà hành động. Các ngươi cũng chú ý động tĩnh tên tiểu tử kia một chút, dựa vào tốc độ của chúng ta, hẳn là chúng ta sẽ tới trước thôi, nếu thấy được rồi cũng đừng có đánh rắn động cỏ.
- Dạ đã biết, thưa sư huynh.
…
Thôn Cổ Hà.
Lâm Phàm đi trên đường, xem xét đồ vật mà hai ông lão kia tặng cho mình.
Đối với những thứ trong hai chiếc nhẫn kết giới, hắn rất hiếu kỳ, tâm tình cũng rất khoái trá.
Hai ông lão vừa nhìn đã biết là người giàu có nên chắc là sẽ cất giữ nhiều bảo bối lắm đây.
Lâm Phàm vừa đi vừa cười toét hết cả mặt:
- Hai lão cứ yên tâm đi. Lâm Phàm ta đây thề, chỉ cần trong này có thứ quý giá, sau này Lâm Phàm ta chỉ cần gặp được Quân Vô Vô nhất định sẽ chém chết hắn. Yên tâm đi!
Hắn mở một chiếc nhẫn kết giới.
Bụng hắn sôi hết cả lên, còn chưa cười được một giây đã ngay lập tức tắt ngấm.
- Gì? - Hắn không hiểu lắm, bên trong trống rỗng, là chuyện gì đây?
Cái đm!
Hắn không thể tin được, chưa từng thấy qua nhẫn kết giới nào sạch sẽ như này, bên trong ngay cả hạt bụi cũng không có thì thử hỏi ngươi có sợ không.
Dù sao thì cũng kệ mẹ người khác có sợ không, nhưng hắn thì sợ đó.
- Mẹ nó! Chẳng có cái gì cả, ông tổn thương nghiêm trọng tình hữu nghị của chúng ta đó. - Hắn hết muốn nói nổi.
Người với người phải có lòng tin chớ?
Mình liều chết liều sống sờ thi, cuối cùng lại sờ ra một cái xác không, uất éo thể chịu nổi.
Sau đó lại mở chiếc nhẫn kết giới còn lại ra.
Hắn cũng không còn mang bất cứ hi vọng gì. Cũng là do đả kích vừa rồi quá lớn, lần sau sợ cũng không khá hơn.
Hắn lén nhìn một cái.
Tâm tình không thể khống chế được nữa.
- Đệt mợ, quá đáng quá… - Lúc này hắn nổi giận thật rồi, cảm giác mình như bị người ta đùa giỡn vậy. Chỉ là đúng lúc này, hắn lại phát hiện ra trong góc của chiếc nhẫn kết giới thứ hai có một quyển sách.
Trên mặt vốn toàn vẻ bất đắc dĩ, cuối cùng cũng cười đến xán lạn.
- Cũng được, được lắm, cuối cùng cũng được an ủi.
Sau đó hắn mau chóng lấy quyển sách kia ra.
Lúc nhìn thấy tên quyển sách, hắn ngây ngẩn cả người.
"Hóa Thần kiếm trận"
- Có muốn tiêu hao năm mươi nghìn điểm tích lũy để lĩnh ngộ hay không?
- Có, lĩnh ngộ.
- Điểm tích lũy không đủ.
Lâm Phàm hết sức kinh ngạc, cảm giác hạnh phúc này đến quá nhanh.
Cần tới năm mươi nghìn điểm tích lũy để lĩnh ngộ, này rốt cuộc là loại công pháp đẳng cấp nào mới có thể tốn một số điểm tích lũy khổng lồ như vậy?
Này…
Shock cmnr.