Chương 16: Một đấm lên trời
Một hồi não bổ của Ngụy Lai lại bị trao nhầm người, hắn giận sôi máu, hơi nhón chân mạnh mẽ kabedon Sơ Ân, nói: "Cậu cố ý đúng không?"
Đúng là Sơ Ân cố ý. Cậu không
muốn Ngụy Lai quay lại hẹn người khác đặc biện là đàn ông lạ nhưng cậu lại không có tư cách quản anh ta, đành phải dùng hết tâm cơ khiến Nguỵ Lai cảm thấy ngột ngạt.
Trong lòng Sơ Ân rối rắm quay đầu đi không nói lời nào, nước mắt lưng tròng đảo quanh hốc mắt.
Ngụy Lai nắm cằm Sơ Ân, mạnh mẽ kéo đầu cậu quay lại nói: "Cậu biết kết cục của người kéo khóa quần tôi xuống sẽ như thế nào không?"
Sơ Ân vạn lần không ngờ đến Ngụy Lai thế mà còn có dáng vẻ tú bà bá đạo này, lẩm bẩm một tiếng, rưng rưng nói: "Thế nào? Ngụy tú bà, anh kiêu ngạo cái rắm, đừng cho là tôi không nhìn thấy anh đang kiễng chân!"
Ngụy Lai vươn móng vuốt: "Giả vờ đáng thương cũng vô dụng! Cậu cho rằng tôi là cái loại 1 đơn thuần sẽ dễ dàng bị nước mắt lừa gạt à? nhìn bà đây bóp vỡ trái đào non của mi đâyyy!"
"Ha ha ha ha ha hu hu hu!" Sơ Ân vặn tới vặn lui, vừa khóc vừa cười: "Anh làm gì đó? đừng có với tay vào!!! Lạnh muốn chết!!!"
Ngụy Lai đối diện Sơ Ân dùng một chiêu sớm đã thất truyền trong giới Gay -mãnh nam vồ đào, đột nhiên nghe thấy một trận tiếng bước chân dồn dập cùng với chất giọng bén nhọn của phụ nữ thét lên.
"Tìm được rồi tìm được rồi! Chính là hắn!!! Tên đồng tính luyến ái chết tiệt đang ở chỗ đó!!!"
Cả Sơ Ân lẫn Ngụy Lai cùng quay đầu lập tức thấy cuối hẻm nhỏ, dưới đèn đường tối tăm lập lòe có năm sáu tên đàn ông lực lưỡng tay cầm dao tay cầm gậy, thở hồng hộc như dã thú khiến người sợ hãi đang vây lấy hai người.
Cầm đầu là một người đàn ông trung niên, sắc mặt lạnh lùng cầm một cây gậy gỗ dài, Sơ Ân cảm nhận được một loại sát khí trên người ông ta.
"Nợ máu trả bằng máu đi thằng súc sinh!!!!!!!"
"Nhậm Tra, mày có trái tim hay không, đã như vậy mà mày còn ở đây tìm đàn ông! Mày lừa con gái tao quá khổ rồi!!!"
Một đám người này là sao? Sao nhìn như muốn đi giết heo thế kia, chẳng lẽ là phần tử cực đoan nào à?
Ngụy Lai không kịp nghĩ nhiều vội vàng túm lấy thắt lưng Sơ Ân rồi bỏ chạy.
Sơ Ân: "Anh đi trước đi! Khóa quần của tôi còn chưa kéo!"
Ngụy Lai lại càng kéo chặt dây lưng: "Cậu mẹ nó còn đùa tôi!"
Sơ Ân: "Tôi muốn đánh với bọn họ một trận!"
"Đánh cái mả cha nhà cậu ấy, báo công an đi!!"
Dưới cột điện, Yến Vân Thủy nhẹ nhàng đấm vào người anh đẹp trai bên cạnh một cái nói: "Em là người đứng đắn nha, không có cùng anh vào hẻm nhỏ đâu ó!"
Nghiêng đầu qua một bên lập tức thấy Sơ Ân Ngụy Lai quần áo lộn xộn thở hổn hển chạy ra từ trong hẻm, Yến Vân Thủy ỏ một tiếng, chậc chậc chậc nói: "Hai ngươi như này là xong rồi? Tiêu hóa nội bộ được vậy đỡ phải ra cướp người của tui!"
Ngụy Lai phất tay nói: "Mau báo cảnh sát!!!"
Lời còn chưa dứt, mấy người đàn ông cao to lực lưỡng kia đã theo ra đến nơi tạo thành thế trước sau bọc lại vây đánh, trông mặt đầy căm phẫn, miệng lẩm bẩm, "Đánh chết hắn, là đàn ông lại để cho đàn ông chịch! Đồng tính luyến ái không chết tử tế được!!!"
Trước đó không lâu Yến Vân Thủy mới bị thọc một dao vào thận, dạo phố còn được chạy trốn thì thực sự làm khó hắn, dành đứng tại chỗ che miệng hét lớn lên, mồm mép cũng bị dọa chạy sạch ráo, "Có chuyện gì thế, các vị bạn học này bình tĩnh một chút!!! Đừng đánh nhau!"
Ngụy Lai"... Đâu ra bạn học vậy hả!! Vân Vân, bà mẹ nó tỉnh táo chút đi!"
Yến Vân Thuỷ: "Ê a!!!!!!"
Yến Vân Thuỷ kêu xong, vặn eo banh mông giương nanh múa vuốt gia nhập cuộc chiến, bạn chịch của hắn tính tình cũng nóng nảy lập tức nhảy vào, hai đám người hoàn toàn khai chiến.
Sơ Ân rút dây lưng từ tay Ngụy Lai về, anh một tiếng, một chân đá bay một tên to cao, quát: "Các người đáng ghét quá đi!!!"
Ngụy Lai: "......"
Hiện trường vô cùng hỗn loạn, đối mặt với mấy ông anh cường tráng bặm trợn ấy thế mà nhóm ba chị em bên ta vẫn chiến đấu rất chi là oke la.
Từ nhỏ Sơ Ân đã đánh nhau, hơn nữa sau đó lại vào vai rất nhiều nhân vật rắn rỏi biết võ trong phim hành động, bởi thế trình độ vững vàng, từng chiêu xuống tay tàn nhẫn, tay đấm tên cường tráng, chân đá gã đáng khinh, đánh đến độ khí thế ngất trời.
Bạn của Yến Vân Thủy mang tới mặc dù bản chất là 0 nhưng thân là huấn luyện viên phòng tập thể thao, hắn chính là một bé 0 kim cương vạm vỡ có thể đánh người.
Yến Vân Thủy nhìn qua mềm yếu nhưng đã quen can ngăn lôi kéo ở trường học mà rèn ra một thân sức lực kinh người, một chân siêu mạnh phát lực đá vỡ trứng đối thủ.
Nhưng mà, Ngụy Lai lại như hạt thóc lép trong đống thóc mẩy.
Từ nhỏ ông ba của Ngụy Lai đã giáo dục hắn rằng ông ra tay một cái là có thể chết người vậy nên chưa đến đường cùng thì không được đánh người, tuy rằng không biết ông ba hắn lấy đâu ra tự tin như vậy nhưng quả thực Ngụy Lai chưa bao giờ đánh nhau, làm một người đàn ông thành thục, đánh nhiều nhất chính là mạt chược, sống lớn như vậy mới chỉ đánh cho một tên duy nhất nằm bò ra đất chính là Trần Mai Hàm.
Lúc này, một người phụ nữ vội vã chạy tới hét to: "Đừng đánh nữa! Nhận nhầm người!!! Anh ta không phải Nhậm Tra!! Chú à, đừng đánh nữa!!"
Khuyên can không có hiệu quả, mọi người đều đã đánh ra chân hỏa rồi còn quan tâm cái quái gì mà nhận nhầm hay không nhầm nữa?
Ngụy Lai lấy di động ra nhanh chóng gõ 110, tiếng trong tai nghe còn chưa vang lên được mấy hồi chợt nghe Sơ Ân kêu to: "Ngụy Lai!!!Phía sau!!!"
Ngụy Lai không quay đầu lại mà nhanh chóng né sang bên cạnh, giây tiếp theo đã rơi vào một cái ôm lông lá mềm mại xù xù.
Là áo lông của Sơ Ân, mềm mại ấm áp còn thoang thoảng hương nước hoa yêu diễm lẳng lơ.
Sự tình phát sinh quá nhanh, Ngụy Lai chỉ cảm nhận được Sơ Ân ôm lấy mình quay một vòng, thế giới đột nhiên an tĩnh.
Sau đó theo như lời Yến Vân Thủy, hình ảnh lúc đó quả thực là ngầu lòi. Một người cầm gậy chuẩn bị đánh lén Ngụy Lai từ phía sau, cùng lúc Ngụy Lai né sang bên cạnh thì Sơ Ân cũng kéo hắn vào lòng mình sau đó vươn tay bảo vệ đầu Ngụy Lai, gậy gỗ hạ xuống đập vào cánh tay nhưng Sơ Ân vẫn lù lù bất động, cứ thế nhận lấy một gậy này rồi nhấc chân như nước chảy mây trôi đá lệch đầu tên vạm vỡ kia.
Sau khi thế giới yên tĩnh lại, tiếng kêu của người phụ nữ nọ rốt cuộc cũng trở nên rõ ràng, "Chú ơi, đánh sai người rồi, Nhậm Tra ở phía trước quán bar! gã chạy mất rồi!"
Mấy anh trai vạm vỡ bò dậy từ mặt đất với sắc mặt phong phú, hai mặt nhìn nhau. Có người xấu hổ, có người lại chưa tiêu cơn giận còn sót lại thậm chí còn nhổ một bãi nước miếng ra đất. "Đánh bọn đồng tính luyến ái, đánh đứa nào mà không phải là đánh?!"
Người đi cùng kéo kéo anh ta, gượng cười nói: "Xin lỗi mấy anh em nha, chúng tôi đánh sai rồi."
Sơ Ân lạnh lùng nói: "Cút."
Yến Vân Thủy chống nạnh nói: "Không cho đi! đến đồn cảnh sát, đền tiền!!!"
Vừa nghe đến chữ đền tiền nhóm anh trai vạm vỡ liếc nhau, rất ăn ý nói vài tiếng thật sự xin lỗi rồi lôi kéo người phụ nữ kia chạy.
"Ai nha, dám đánh không dám nhận?!" Yến vân thủy chỉ vào bóng dáng bọn họ chửi ầm lên: "Mẹ nó đêm hôm còn ném đá phải hố phân—-, đồng tính thì làm sao??? Chịch đàn ông thì ăn mất miếng cơm nhà mi chắc?! Một đám mắt lé không đầu không óc, mẹ mi đẻ ra nhau thai hay là phân thế hả? Giáo dục bại hoại, thật đáng hổ thẹn! Mi cái đồ kì thị đồng đính, nghe thấy không? chửi mi đó, đồ khốn chết tiệt!!!"
Phố này có rất nhiều người thuộc LGBT, trận mắng này kích lên một mảng reo hò.
Yến Vân Thủy mắng đến hùng hồn, vốn có người không nghe lọt định quay đầu lại đánh một trận nhưng bị người khác hùng hổ kéo về.
Ngụy Lai thấy có người chụp ảnh vội che Sơ Ân lại định kéo cậu đến chỗ ít người, ai ngờ vừa mới chạm vào tay cậu chợt nghe Sơ Ân hít mạnh một hơi.
Ngụy Lai ngư bị điện giật thu tay lại hoảng loạn nói: "Làm sao vậy???"
Tay phải Sơ Ân vẫn còn run rẩy, run giọng nói: "......Tay đau."