0 X 0 = 0.5

Chương 4: Thăm ban tư cơ

Chương 4: Thăm ban tư cơ


Lúc Sơ Ân mới vào đoàn quay phim ngày nào cậu cũng chờ mong Ngụy Lai đến thăm ban Diêu Triều Vụ, mỗi khi không có việc gì là lại lập tức ngóng về phía Diêu Triều Vụ sợ bỏ lỡ mất cơ hội mắng Ngụy Lai.
Nhưng mà, Ngụy Lai chả thấy đâu ngược lại ánh mắt Diêu Triều Vụ nhìn Sơ Ân lại ngày càng kì lạ.
Diêu Triều Vụ không rõ vì sao Sơ Ân lại thường xuyên dùng ánh mắt ngập tràn chờ mong quan sát mình, gã hoài nghi cậu có mưu đồ gây rối. Diêu Triều Vụ và Sơ Ân là đối thủ hàng thật giá thật, đoàn đội của hai người thi nhau phân cao thấp cướp tài nguyên, áp phiên vị, bên ngoài tạo cp mua cảm tình mê li ái muội của hủ nữ hủ nam sau lưng lại ước gì đối phương lưu lạc đầu đường xin ăn.
Hôm nay Sơ Ân và Diêu Triều Vụ quay một cảnh đánh nhau trong mưa.
Sương mù lượn lờ, rừng trúc xanh biếc, Sơ Ân mặc một bộ thanh y phiêu dật treo dây thép đánh nhau với Diêu Triều Vụ trên không.
Lúc Ngụy Lai xách một túi trà sữa đến lập tức thấy Sơ Ân cầm trong tay một trường kiếp sáng lóa, mũi chân điểm một cái đã nhẹ nhàng dừng trên mái hiên, phải nói là phóng khoáng lẫm liệt không lời nào tả nổi, ai có thể ngờ sau lưng Sơ Ân lại là một nhóc con điệu đà chứ.
(Nhóc con điệu đà, gốc là 嘤嘤怪 (anh anh quái) từ này ý chỉ những cô gái thích làm nũng bán manh, cố làm ra vẻ ý, cho dù là nói cái gì thì cuối cùng cũng sẽ thêm một từ 嘤(anh, từ tượng nhanh) vào. Là kiểu điệu chảy nước đó ạ, nhưng mà em bé Ân rất là đáng yêu nên là mình để ẻm là bé điệu nhennn)
Ngụy Lai đứng phía sau nhân viên không khỏi giơ trà sữa lên hút một ngụm trân châu.
"Anh Ngụy, anh tới thăm anh Triều Vụ hả? Hôm nay em lại có thêm cơm rồi!" Một nhân viên quen hắn hỏi đùa.
Trước đây lúc Ngụy Lai đến thăm ban luôn mang quà cho nhân viên trong đoàn, từ trên xuống dưới đều được xử lý thoả đáng như là mẹ già sợ con trai ăn không đủ no vậy.
Cơ mà hôm nay Ngụy Lai đến chỉ để bàn giao công việc thôi, nếu không phải bị Sơ Ân thu hút thì hắn đã chả nhìn nhiều thêm hai mắt rồi.
Không bao lâu, Diêu Triều Vụ tay cầm một cây dù đen bay tới, hai người đánh mấy chiêu trên mái hiên rồi đột nhiên ôm nhau lăn từ trên xuống.
Ngụy Lai bị hoảng sợ, một ngụm trân châu mắc lại yết hầu làm hắn sặc suýt chết.
Đạo diễn: "Ặc! hai người bọn họ ngã rồi!"
Thoáng chốc một trận rối loạn, đợi đến khi Ngụy Lai nuốt hết đám trân châu trong họng xuống thì mọi sự rối loạn đều đã trần ai lạc định.
Diêu Triều Vụ lăn khỏi người Sơ Ân, đỡ eo đứng lên, tỏ vẻ đóng phim bị thương nhưng vẫn có thể kiên trì nhe răng trợn mắt nói xin lỗi: "Ngại quá, vừa nãy dây thép bị lệch một chút không may kéo Sơ Ân rơi xuống."
Diêu Triều Vụ kéo Sơ Ân lên, phủi phủi lá rụng trên đùi hắn quan tâm nói: "Tiểu Ân, cậu không sao chứ? Thật sự xin lỗi...Để tôi nhìn xem có bị xước không?"
"Đừng chạm vào tôi, giả tạo vừa vừa thôi." Sơ Ân đẩy Diêu Triều Vụ ra, liếc nhìn Ngụy Lai rồi mới phất tay áo bỏ đi, "Tôi muốn nghỉ ngơi, bây giờ cứ quay những cảnh khác trước đi, không có việc gì thì đừng làm phiền tôi."
Không khí nhất thời trở nên xấu hổ, đợi Sơ Ân đi xa, Ngụy Lai mới nghe thấy âm thanh nghị luận nho nhỏ.
"Như thế này cũng quá kiêu căng rồi, mang vốn vào đoàn tưởng là ghê gớm lắm chẳng qua là lưu lượng giả mà thôi, thật sự coi mình là siêu sao chắc."
"Cậu ta thật sự là hình mẫu điển hình của dựa mặt kiếm cơm."
"Còn có đoàn đội làm marketing, một chuyện bé như cái rắm thôi cũng đủ lên hot search."
"...... Chỉ có mình tôi thấy cái mặt khó ở của cậu ấy rất đẹp trai sao?" có người yếu ớt nói.
Những chuyện như thế cứ nói ra nói vào không ngừng. Ngụy Lai nghĩ nghĩ, hỏi đạo diễn: "Phòng nghỉ của Sơ Ân ở đâu."
Diêu Triều Vụ kéo hắn qua nhỏ giọng nói: "Cậu đừng đi giả vờ an ủi cậu ta, cậu ta vốn chó tính như vậy đó. Lúc về viết một bản thảo, cậu cứ phát huy tùy ý đừng quên tin tức Sơ Ân chơi đại bài mà bôi đen cậu ta."
(Chơi đại bài ở đây nghĩa là chảnh chó kiêu căng nhé.)
Ngụy Lai: "Cục cưng...... Phòng quan hệ công chúng đã không còn là tôi phụ trách nữa rồi."
Diêu Triều Vụ: "Lần trước cậu nói kết thúc hợp đồng là nghiêm túc sao?"
Ngụy Lai: "...... Nghiêm túc."
Diêu Triều Vụ sửng sốt một chút, giọng nói đột nhiên hơi khàn đi: "Là bởi vì tôi sắp kết hôn ư?"
Ngụy Lai nỗ lực khống chế biểu cảm, cười cười: "Không phải, chỉ là quá mệt nên muốn nghỉ ngơi."
Diêu Triều Vụ nghiêm mặt nói: "Ngụy Lai, cậu hãy nhớ cho dù tôi có kết hôn thì cậu cũng là người quan trọng nhất trong lòng tôi."
Diêu Triều Vụ luôn là như vậy, bày ra một khuôn mặt thẳng nam nói lời ái muội, mỗi khi Ngụy Lai muốn từ bỏ lại như hương thơm của nồi lẩu kéo hắn lại làm hắn không tự chủ được suy nghĩ, có phải là Diêu Triều Vụ cũng thích hắn một chút hay không, chỉ cần hắn trả giá thêm một chút thì người đó cũng sẽ thích hắn thêm một chút phải không.
Ngụy Lai sợ bản thân thất thố trước mặt Diêu Triều vụ nên vội vàng tìm cớ chuồn mất.
Hắn mang theo trà sữa đi bộ một vòng cuối cùng cũng tìm thấy xe bảo mẫu của Sơ Ân nằm ở một góc.
Trong xe mở điều hòa vậy nên bên trong nhất định có người, cửa sổ xe dán màng cách nhiệt một chiều nên ngoài cửa sổ không nhìn thấy bên trong, Ngụy Lai thử gõ gõ cửa sổ xe.
"Cục cưng, mở cửa tôi biết cậu ở bên trong."
Sơ Ân: "......"
Sơ Ân không muốn mở. Một mặt là bởi vì ngữ khí của Ngụy Lai làm cậu nhớ đến mụ phù thủy lừa công chúa Bạch Tuyết ăn táo độc trong truyện cổ tích, mặt khác thì Ngụy Lai là người đại diện của Diêu Triều Vụ mà anh ta vốn có tiếng bênh vực người mình, anh ta tới hoặc là tìm cậu tính sổ hoặc là tới làm công tác tư tưởng cho cậu để cậu và Diêu Triều Vụ ở chung hòa hợp. Cho dù là loại nào Sơ Ân cũng không muốn nghe.
Tú bà Ngụy nhiều năm dẫn mối nên có rất nhiều kiên nhẫn, bây giờ lại như bị dì Tuyết nhập, cứ đứng ngoài cửa sổ gõ hoài.
(dì Tuyết trong phim Tân Dòng Sông Li Biệt chiếu kênh Tvb nha mn)
"Cốc cốc cốc, cốc cốc. Cốc cốc, cốc cốc. Cốc cốc! Cốc cốc! Cốc cốc cốc, Cốc cốc cốc, Cốc cốc cốc!"
Âm thanh gõ cửa thế mà còn chia ra nặng nhẹ, nhanh chậm, Sơ Ân là người có tu dưỡng âm nhạc kiệt xuất, lúc mới đầu còn chưa nghe ra, sau đó nghe nhiều mới phát hiện ra âm thanh Ngụy Lai đang gõ chính là: "Thỏ con ngoan ngoãn, mau mở cửa ra, không mở không mở, tui không mở, mẹ tui còn chưa về."
Sơ Ân: "... Đây nhất định là đang châm biếm tui!"
Ngụy Lai gõ vài phút, cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống lộ ra một cái khe bé xíu, mặc dù chỉ là một cái khe nhưng không hiểu sao Ngụy Lai lại cảm thấy đây là một chiếc khe rất chi là ngạo kiều.
(Ngạo kiều là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong là tuýp người dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ.) tsundere" = "ngoài lạnh trong nóng"
Từ cái khe truyền đến giọng nói khó chịu của Sơ Ân: "Cút."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất