Di tích cổ Sơn thủy có thiết kế tương đối thú vị và lạ mắt, trên các vách tường có nhiều bản điêu khắc và nhiều bức tranh miêu ta lại thời gian huy hoàng của di tích, đi qua hành lang dài là một cái phòng hình vuông, bên trong trên tường có nhiều hình vẽ trang trí nhiều thứ lạ mắt, nhưng bởi vì niên đại đã lâu, phòng đã bị cướp sạch đồ đạc không còn gì lưu lại.
Chỉ có một tảng đá hình cô linh linh nằm ở kia.
Tảng đá là khối bình thường, mặt trên tảng đá có một câu châm ngôn.
"Nhìn sơn là sơn, nhìn thủy là thủy" "Nhìn sơn không phải sơn, nhìn thủy không phải thủy" "Nhìn sơn vẫn đang là sơn, xem thủy vẫn đang là thủy."
"Thật đúng là dị thường khó coi." Tô Tinh nói một câu, trong lòng dâng lên một cảm giác bồi hồi, nhìn kỹ bích hoạ này muốn nghĩ ra ý nghĩa chắc là nát óc a.
Tầm Thiên Đạo cười dài giải thích.
"Đạo hữu, nghe nói từ trước các tu sĩ bởi vì tìm không thấy huyền cơ, đã cho nổ khu di tích này đến long trời lỡ đất, cho dù là vài thước tảng đá cũng đều không buông tha, nhưng mà cũng chưa nghe nói là có thể tìm được tâm pháp của cao nhân nào lưu lại?" Nguồn tại http://TruyệnFULL.com
"Phá hư đến trình độ này, cho dù có cái bí tịch gì cũng đã sớm bị người đầu tiên vào đây mang đi, sau đó giả bộ như không có phát hiện gì tốt, để cho người khác lãng phí thời gian." Tô Tinh tùy ý nói.
Tầm Thiên đạo trưởng gật đầu, " xem ra điều rất có này khả năng!"
"Nhưng mà này di tích chẳng lẽ không có lấy một cái bẫy hay cơ quan nào sao?" Tô Tinh còn nhớ rõ tiểu Côn Ngô kia nói vẫn còn có dấu vết của "Thôn Tinh Giao Tinh Giới" linh thạch, loại này là cơ quan rất nguy hiểm độc nhất vô nhị, cho dù là người mới nhập môn hay là một người cấp cao cũng rất khó qua.
Nhưng mà nhìn qua, Sơn thủy di tích này thật đúng là giống cái phế tích bị lãng quên, bị thời gian tàn phá, khiến Tô Tinh nhịn không được nhớ tới một câu:
"Phồn hoa bại tẫn, hư hoa điêu linh".
"Có lẽ trước kia có, nhưng là nhất định đã bị phá hủy." Tầm Thiên Đạo chắc chắc trả lời.
"Ồ, không biết sao đạo trưởng có thể cởi bỏ châm ngôn?" Tô Tinh lại hỏi.
"Hổ thẹn, hổ thẹn. Bần đạo đạo hạnh quá nhỏ bé, đến nay lĩnh ngộ không được."
"Đạo trưởng!"
Tô tinh nhìn tu sĩ này đã tu luyện đến mức được phong là Tầm Thiên đạo trưởng cùng Tô Tinh nói chuyện như vậy quả không có một chút đúng sai, nhịn không được nhắc nhở một tiếng.
Tầm Thiên đạo trưởng xin lỗi Tô Tinh qua loa. Bọn họ nói chuyện rất nhỏ đến nỗi Tô Tinh cũng không khó nghe đến bọn họ đang nói chuyện gì.
ánh mắt Tô Tinh một lướt qua gian phòng một lần nữa rồi trở lại gian phòng ở, suy nghĩ những điểm chung của khu di tích.
"Công tử, có đoán ra huyền cơ của câu châm ngôn kia sao?" Tống Lộ gặp Tô Tinh vẻ mặt còn đôi chút hoảng loạn, tò mò hỏi.
"Nơi này có rất nhiều điểm liên quan với sơn thủy, đáng tiếc nó đã bị phá hỏng không chịu nổi sự khắc nghiệt của thời gian, qua nhiều năm như vậy, cho dù có manh mối cũng đều bị tiêu diệt, còn muốn tìm cái gì đã muốn khó như lên trời." Tô Tinh mân miệng, đã có bộ dạng muốn hoàn toàn hết hy vọng.
Tống Lộ có chút thất vọng.
Nhìn đến bộ dáng cô gái thất vọng, Tô Tinh nghiền ngẫm nở nụ cười thầm, không chút để ý liền hỏi: "Tống Lộ, ngươi có biết nơi này tổng cộng có bao nhiêu câu châm ngôn có liên quan gì đó sao?"
"Nghe nói có mười bảy loại."
"Nhiều như vậy?" Lâm Anh Mi bất ngờ nói.
"Coi như vẫn thiếu vì theo ta được biết, có người thậm chí tìm ra ba mươi loại xem sơn xem thủy có chút liên hệ." Tống Lộ lắc đầu.
Tô Tinh gật gật đầu, Ánh mắt hướng đến bức bích hoạ.
Theo những gì có trên bức bích họa này thì huyền cơ trong đó đại khái là tùng người một đã đến đây trong nhiều năm và lập nên khu di tích này, Tô Tinh có hứng thú đánh giá một phen, ở chỗ khác Tâm Thiên đạo trưởng cũng nhìn vào bức tranh như đang thưởng ngoạm, bộ dạng nhàn nhã, chẳng hề để ý đến ý kiến của Tô Tinh.
"Đạo trưởng?"
Nữ tu sĩ ánh mắt lạnh như băng liếc ngang.
Tầm Thiên đạo trưởng giơ tay trái lên, ý bảo đừng quá sốt ruột.
Hắn cũng là người đi tìm kiếm dấu vết của khu di tích lại thuọc hàng đắc đạo mà không nói thì những người khác cũng không dám nói nhiều, tất cả cùng im lặng không khí trầm xuống.
Một lát sau, Tô Tinh ngáp một cái thật mạnh.
"Anh Mi, chúng ta đi thôi, không có gì xem đầu." Tô Tinh xoay người hai tay nắm quyền chào.
Tầm Thiên đạo trưởng liền quay về phía Tô Tinh ra chiều quan tâm hỏi: "Vị này đạo hữu xem xong rồi, không biết nhìn ra cái gì sao?"
"Đã mấy trăm năm rồi, người khác cũng chưa nhìn ra cái gì, ta từ đầu chỉ uống mấy chén trà nhỏ liệu có năng lực nhìn ra cái gì." Tô Tinh cười nói, người ở bên ngoài đối với khu di tích này quả thật mất đi hứng thú a.
"Như vậy vị đạo hữu quả cũng không có biện pháp a." Đạo trưởng tiếc nuối nói.
"Quả là như vậy tạ hạ xin lui gót, Đạo trưởng không cần tiễn."
Tô Tinh mang theo Lâm Anh Mi cùng Tống Lộ bước đi.
Tầm Thiên đạo trưởng mỉm cười bỗng biến thành một nụ cười lạnh, hắn liếc nhanh đối ba gã đệ tử đứng gần đó, ba gã tu sĩ lập tức tuân lệnh lộ ra những khuôn mặt dữ tợn.
"Đi!"
Bốn người cùng nói.
Bốn thanh kiếm lóng lánh liền được rút ra nhắm hướng Tô Tinh từ sau lưng không hề do dự vọt tới.
Tiếng những thanh kiếm va chạm phát ra tiếng động Lâm Anh Mi xoay người lại.
Tứ đạo kim quang bị nhất đạo hàn của Lâm Anh Mi một chiêu đã đánh rơi.
"Các vị đạo hữu làm cái gì vậy?" Tô Tinh cười lạnh.
Nhìn thấy Lâm Anh Mi chỉ trong nháy mắt đã phá được đòn công kích của bọn họ, mấy người mặt cùng biến sắc, nhưng mà nghĩ đến bốn tên đạo sĩ này đều là người đức cao vọng trọng liền lấy lại bình tĩnh hạ giọng.
"Bọn ta chính là muốn thỉnh giáo vị Hàng Tinh giả này, các vị rêu rao là mang theo Tinh Tướng xuất hành chẳng lẽ sẽ không biết đề phòng nguy hiểm sao?" Tầm Thiên Đạo nói ý là muốn giảm sự phẫn nộ của Tô Tinh.
"Tinh Tướng? Các ngươi đang nói cái gì a." Tống Lộ kinh ngạc nói.
Tô Tinh nhìn nàng một cái, mặt không chút thay đổi sau đó quay lại nói với bốn tên tu sĩ."Các hạ là có ý tứ gì?"
" Một tên tu sĩ không giữ nổi kiên nhẫn liền chém ra một cái thiết chùy, sát khí đập nhắm mặt Tô Tinh hướng đến.
Không gian này quá hẹp khiến Tô Tinh không có đường thối lui, mắt thấy thiết chùy đang đánh tới nếu không nhanh sẽ nện ở ngay trên đầu hắn, Tô Tinh vẫn bất động khuôn mặt không biến sắc, thậm chí có điểm bỏ mặc coi thường.
Một tiếng va chạm giữa 2 món binh khí âm thanh ở khu di tích rất im lặng nên tiếng va chạm vang rất to khiến cho ai cũng bị chói tai.
Một thanh thiết thương màu bạc đã cản lại thiết chùy của tên tu sĩ, chỉ kịp thấy ánh sáng lóe lên, hơi lạnh bao phủ tứ phía cái lạnh đến thấu xương cốt.
Rõ ràng là Lâm Anh Mi đã hoành thương ở phía trước mặt Tô Tinh.
"Quả nhiên là Tinh Tướng!!" Vài tên tu sĩ quá kích động kêu lên.
"Xem bổn đại gia ta đem ngươi ra đập thành thịt vụn."
Tên tu sĩ lấy lại bình tĩnh cười ha hả, tập trung toàn lực ở cây thiết chùy tiếp tục bổ xuống.
Một tiếng khinh thường hừ nhẹ, Lâm Anh Mi lắc lắc trường thương xoay ngược lại một cái, hàn quang giống như tử thần xẹt qua.
Đột nhiên cây thiết chùy bị tách ra làm hai nửa.
Đang trên đà tấn công tên tu sĩ lập tức biến sắc ánh mắt kinh ngạc, một dự cảm sợ hãi cảm xuất hiện trong ý nghĩ của hắm, tên tu sĩ theo bản năng đã nghĩ đối phương sẽ xuất chiêu phản kháng, nhưng mà một lực siêu nhiên nào đó đã giữ hắn lại khiến cho hắn không thể điều khiển nổi hành vi của chính mình.
Mọi việc diễn ra quá nhanh căn bản không có ai kịp nhìn thấy gì.
Lâm Anh Mi xuất chiêu đâm ra một thương, đầu thương liền trực tiếp xuyên qua trái tim tên tu sĩ xuyên thủng qua bên kia.
Vài tên tu sĩ kinh hãi.
"Cẩn thận hắn là Võ Đấu Tinh Tướng!!"
Tầm Thiên đạo trưởng cũng xuất hiện trong nháy mắt, hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra Lâm Anh Mi là người phi phàm võ công cao cường, lập tức cấp phất trần đảo qua, một đạo pháp lực Tinh Trần hùng hậu bắn ra.
Hai gã tu sĩ đứng trước sau cũng xuất thủ, một thanh phi nhận, một cái phi lăng liền nhắm hướng Tô Tinh phóng đi, bọn họ cũng biết cách đối phó với Tinh Tướng, giết Hàng Tinh giả là phương pháp đơn giản nhất. Truyện
Lâm Anh Mi cười lạnh, bước chân một cái lao về phía trước, Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương dễ dàng phá nát mấy cây pháp khí của bọn tu sĩ. Đám lâu la này hoảng sợ tột độ khi chúng nhìn thấy pháp khí của mình không chịu nổi một đòn công kích của đối phương, nhìn đến chính mình Pháp Khí như thế dễ dàng bị phá.
Chúng nhận ra rằng Hàng Tinh giả cũng không phải dễ đối phó như vậy.
"Muốn làm tổn thương thiếu chủ, các ngươi còn chưa đủ tư cách!"
Lâm Anh Mi lạnh lùng ngắt lời.