108 Thiếu Nữ Lương Sơn

Chương 203: Đầm lầy độc long

Khoảng một hoặc hai tấc, kính như Lưu Ly, kiểu dáng màu sắc đều rất đẹp, hơn nữa lại là một kiện ngọc cương cấp Tinh bảo.

- Tên kính này là "Di Tinh kính", nếu bị trúng cổ độc thì có thể dùng nó để che chắn, thoát được một lần.

Thất Hà Thánh mẫu truyền âm trong đầu, Tô Tĩnh khẽ gật đầu, cùng Vũ Tư U có chút suy nghĩ liếc mắt nhìn nhau.

Đông Phương Vô Kỵ lại lại một phen hiên ngang lẫm liệt dùng lời nói kích động, còn phát cho mỗi người một miếng ngọc nhỏ của Ngũ Độc sơn để làm tín vật về sau, thủ đoạn của hắn rất cao, chiêu này cũng đã khiến tình cảm của mọi người trào dâng, nhiệt huyết huyết sôi trào.

- Vậy phiền Thất Hà thánh mẫu đi thuyết phục Tạo Hóa lão tổ của Vô Lượng sơn và Vũ Xuân nương nương của Ngân Tiêu sơn.

Đông Phương Vô Kỵ ôm quyền.

Thất Hà Thánh mẫu há hốc.

- Các vị đạo hữu, việc không thể chậm, để tránh phát sinh nhiều chuyện, chúng ta hãy xuất phát ngay.

Bát đại tổ sư ngự kiếm bay ra khỏi Vân Hà điện, hơn trăm tu sĩ Tinh Hà bất đắc dĩ đuổi theo.

- Tô Tinh, huynh thực sự cũng muốn đi sao?

Vũ Tư U cau mày nói:

- Các tu sĩ Tinh Hải Kỳ đã trù tính như thế, Ngũ Độc sơn này e là có đi mà không có về.

Nàng và Tô Tinh đều có suy nghĩ giống nhau.

- Vừa may cũng phải giúp Tiểu Hoàng giải Chung độc, có họ giúp đỡ cớ sao lại không làm.

Tô Tinh lơ đễnh, bây giờ hắn rất tự tin, việc có hơn một trăm bông Thiên Linh tiên thủy lộ, đủ để hắn sử dụng Bồ Đề diệu thụ, cho dù bát đại lão tổ đứng đầu, Tô Tinh vẫn đầy tự tin để rút lui, ngược lại hắn lo lắng cho Vũ Tư U:

- Tư U, chẳng lẽ nàng cũng muốn đi?

- Thiếp thân tất nhiên là muốn đi xem Vạn niên Chung đó.

Khóe môi Vũ Tư U nhếch lên, cười nhạt.

- Ân!

Một mảnh kiếm quang hướng từ Ngũ Độc sơn bay đi, trong đó Đông Phương Vô Kỵ là nổi bật nhất, phần đông tu sĩ, cho dù là những lão tổ Tinh Hải không phải ngự kiếm, thì ngồi phi hành pháp khí, pháp bảo, chỉ có Đông Phương Vô Kỵ căn bản không cần bất kỳ pháp khí nào, trực tiếp tự mình ngự không, truyền thuyết kể tinh lực của Tinh Không tu sĩ hợp thành một thể với trời đất, đạt đến cảnh giới này thì phi hành không cần bất kỳ vật hỗ trợ nào, thậm chí so với pháp khí pháp bảo còn nhanh hơn ba phần, khiến người khác cực kỳ hâm mộ.

Vũ Tư U lại không thể ngự kiếm cho nên phải ngồi lên Phong thần chu(thuyền)của Tô Tinh, hai người là vợ chồng nên chẳng ai nghi nghờ.

Nhiều tu sĩ cùng xuất hành, vì tránh việc gây sự chú ý, Đông Phương Vô Kỵ đã thi triển một tiên pháp bịt tai mắt người.

Khoảng mấy tiếng đồng sau, Ngũ Độc sơn độc vân(mây mù có độc) bao phủ đã hiện ra trước mặt mọi người.

Từ mười năm trước Bằng Ma Vương đã xây Ngọc Phàm cung ở Ngũ Độc sơn, độc vân ma yên(làn khói quỷ dị) ở đây càng ngày càng dày đặc, trong Ngũ Độc sơn cũng không biết đã tiến đến mức độ khủng bố nào nữa, vừa nhìn thấy những tu sĩ Tinh Hà Kỳ đã nổi hết cả gai ốc, nhìn Ngũ Độc sơn mê yên(khói mê hoặc) tràn ngập, ma vân cuồn cuộn, hiển nhiên cấm chế đã mở ra. Sau khi vượt hàng ngàn dặm cũng tới được vòng vây bên ngoài của Ngũ Độc sơn, mọi người liền dừng lại.

Đông Phương Vô Kỵ hai mắt thần quang mãnh liệt, nhìn đảo một vòng:

- Phía trước mặt là trung tâm của cấm chế Ngũ Độc sơn, nghe nói khói độc bên trong đã được tụ lại từ vạn năm, kịch độc vô cùng, người nào không sợ chết ngược lại có thể phi hành, cấm chế bốn phía ở Ngũ Độc sơn này có đến hơn hai mươi mắt trận, ta thấy hay là chia thành bốn nhóm, tấn công từ đông tây nam bắc, tiêu diệt từng bộ phận ở mỗi hướng? Các vị đạo hữu thử nói xem ý kiến này thế nào?

Những sư tổ khác đều im lặng, tu sĩ Tinh Hà Kỳ căn bản không có quyền lên tiếng.

- Được, thế thì cứ hai vị sư tổ hãy dẫn hơn bốn mươi hậu bối, sự sinh tử tồn vong của Thương Long giới giao cho các vị vậy, còn nhờ vào sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, cùng nhau chống đỡ đại họa.

Đông Phương Vô Kỵ nói lanh lảnh:

- Đến lúc đó chúng ta lại tái hợp.

Mọi người đồng thanh nói vâng.

Gần hai trăm tu sĩ và tám vị sư tổ được chia thành bốn nhóm, bay đi theo bốn hướng.

Nhóm của Tô Tinh có hơn bốn mươi tu sĩ, phần lớn tu vi đều là Tinh Hà sơ kỳ, cao nhất chính là Vũ Tư U, nhóm này chết hay không đều dựa vào Thiên Lý lão tổ của Thủy Kiếm Tông và Thanh Liên Chân Nhân của Thái Ất Kiếm Tông, có thể nói cả hai đều là đại phái hận Tô Tinh khắc cốt ghi tâm.

- Hừm, Đông Phương Vô Kỵ tự cho rằng hắn là ai? Một bộ dạng cao cao tại thượng thật sự làm cho bản tổ khó chịu.

Thiên Lý lão tổ nhìn những người khác đang đi khỏi đó, rồi cười lạnh oán hận.

Thanh Liên Chân Nhân đứng bên cạnh với dáng vẻ tiên phong đạo cốt, nhìn rất thoát tục, vuốt vuốt bộ râu dài:

- Thiên Lý đạo hữu lời này sao không giáp mặt với Đông Phương Vô Kỵ nói đi.

- Haha, Thanh Liên Chân Nhân, bản tộ tự biết không phải là đối thủ của Tinh Không tu sĩ hắn, nhưng nói đi nói lại, tốt xấu gì chúng ta đường đường là tổ sư đến từ các đại phái lại phải phục tùng hắn? chẳng lẽ ông lại cảm thấy thoải mái?

Thanh Liên Chân Nhân cười nhạt:

- Lần này chúng ta tập hợp lại là vì sự an nguy của Thương Long giới, mặc kệ phải phục tùng hay không.

- Những lời thối đó thì bản tổ sẽ tin sao?

Thiên Lý lão tổ cười lớn, âm trầm nói:

- Còn không phải là vì Vạn niên Chung mà đến, nếu như đoạt được Vạn niên Chung, người đó về sau sẽ là bá chủ của Thương Long giới.

Thanh Liên Chân Nhân chỉ cười mà không nói gì.

Thanh Liên chân nhân, hai người chúng ta liên thủ lại được không?

Thiên Lý lão tổ giảo hoạt nói:

- Bản tổ nghĩ những người khác nhất định sẽ liên thủ lại với nhau, lấy "Cử thủy thần lôi" của bản tổ cộng với ba trăm sáu mươi Thái Bạch Thanh Liên phi ngạt của ông, nếu như chúng ta liên thủ lại còn phải sợ Đông Phương Vô Kỵ sao.

- Vạn niên Chung chỉ có một, đạo hữu đừng có nghĩ ngợi lung tung.

Thanh Liên Chân Nhân cũng không trả lời rõ ràng.

Thiên Lý lão tổ cười nói:

- Cái này rất đơn giản, nếu như chân nhân đoạt được Vạn niên Chung, chỉ cần giúp bản tổ giết Tử Lôi ma đầu, những thứ của Tử Lôi ma đầu đó là của ta, huynh thấy thế nào? Ngược lại nếu bản tổ may mắn đoạt được thì ta cũng sẽ giúp chân nhân giết Tử Lôi ma đầu, và nó là của ngươi, khi đã có vạn niên Chung. Tử Lôi ma đầu kia ai còn thèm quan tâm.

Thanh Liên chân nhân trầm mặc, hiển nhiên là bị lời nói của Thiên Lý lảo tổ lay động.

- Thế nào? Ở trong đại phái hôm nay chỉ có Hàng Tinh giả của hai chúng ta bị Tử Lôi ma đầu giết, nói thực lòng chỉ có chúng ta mới thực sự hận Tử Lôi ma đầu thấu xương, chúng ta liên thủ thì chẳng ai phải chịu thiệt.

Thanh Liên chân nhân cười nói:

- Chờ! Đến lúc đó rồi hẵng nói, nhiệm vụ cấp bách giờ là đi nhanh, không lại bị Đông Phương Vô Kỵ đoạt được.

Thiên Lý lão tổ thầm chửi một tiếng lão hồ ly, bản tổ đã nói hết lời thế mà còn đứng trước mặt ta giả vờ đại nghĩa.

Nghe được cuộc giao dịch âm hiểm giữa hai lão tổ, một đám tu sĩ Tinh Hà kỳ đều cảm thấy kinh sợ.

Vũ Tư U nhìn Tô Tinh với ánh mắt nghiền ngẫm, nếu hai lão tổ biết được Tử Lôi ma đầu mà họ muốn giết đang ở trong nhóm không biết sẽ bất ngờ đến mức nào, Tô Tinh cũng cười cười, làm bộ dạng như việc không liên quan đến mình.

Lúc này Thiên Lý lão tổ mới quay đầu lại, lớn tiếng nói:

- Lời của ta nói ắt các ngươi đều đã nghe thấy rồi, ta không giống như Đông Phương Vô Kỵ ngụy quân tử nói những lời hay ho. Chúng ta sớm đã nghe tin về Vạn niên Chung, lúc này mới hành động, chỉ là vì Vạn niên Chung sắp xuất thế, phá hoại mắt trận, chỉ là nếu cướp được Vạn niên Chung thì phải có năng lực thoát khỏi Bằng Ma Vương Hàng long sơn, nếu như có thể đoạt được Vạn niên Chung lần này các ngươi có biết nó đại biểu cho gì không? Các ngươi có dã tâm thì cũng có thể vọng tưởng một lần, chỉ là muốn các ngươi tự làm tự biết, nhưng chỉ cần các ngươi giúp bản tổ lấy Vạn niên Chung, bản tổ sẽ không bạc đãi đâu, các ngươi thấy như thế nào?

- Nhất định vì lão tổ mà bất chấp gian nguy.

Bọn họ vội vàng đáp lại.

Thiên Lý lão tổ cười lớn, tay áo vung lên:

- Người thức thời là trang tuấn kiệt, chúng ta hãy tiến về phía trước!

Một toán tu sĩ do dự khi tiến sâu vào trong sương mù.

Tô Tinh quay đầu lại nhìn về phía sau.

- Xem ra bọn họ vô cùng hận huynh, huynh còn muốn đi sao?

Vũ Tư U truyền âm hỏi.

- Nếu như bị bại lộ thân phận, huynh có suy nghĩ kỹ về hậu quả.

- Chính là bởi vì bây giờ là thời cơ tốt.

Tô Tinh nhìn Thiên Lý lão tổ và Thanh Liên chân nhân rồi cười lạnh. Vũ Tư U không tỏ thái độ gì.

Mây độc nồng đậm hóa không giống như một ma chướng che khuất tầm nhìn của mọi người, trước mắt là đầm lầy màu xanh thẫm với phạm vi hàng ngàn dặm, trong đầm bốc ra những bọt khí lục bục lục bục, sau khi bọt khí bị vỡ từng đợt khói mờ màu xanh bay lên, khói xanh tỏa khắp mặt đầm lầy, mang theo một cảm giác ăn mòn, vừa nhìn là biết hàm chứa kịch độc.

Các tu sĩ nhìn thấy cảnh tượng này thì hơi chùn bước, nhìn đầm lầy đó nóng bỏng giống như một hồ nước sôi, ai cũng có thể nhìn thấy, một khi bị lún vào thì tuyệt đối không thể sống sót.

- Thanh Liên tiền bối, cái này làm sao qua được?

Một nam tu sĩ nhìn thấy khói độc xanh đó thì mặt xanh mét, chỉ là mùi của đầm lầy cũng thập phần khó thở rồi.

- Đây là đầm lầy Độc Long, một trong những ngũ độc của Ngũ độc sơn, vẫn có thể miễn cưỡng ngự kiếm qua được, các vị đạo hữu xin hãy tìm kiếm lại các mắt trận ở gần đây, cái này cũng vì tốt cho mọi người.

Thanh Liên chân nhân không giống như Thiên Lý lão tổ, vừa vuốt râu vừa nói một cách ôn hòa.

Mọi người nghe xong thì liền nhìn nhau, lập tức xuất phi kiếm ra, khói độc ở đầm lầy Độc Long của Ngũ độc sơn không dày đặc quá, ở gần cấm chế phi kiếm cũng chỉ có thể bay được mấy trượng, cái này làm cho các tu sĩ thở phào nhẹ nhõm, các tu sĩ đều tự dùng kiếm quyết bảo hộ cẩn thận thăm dò đường đi, bất quá khói độc màu xanh của đầm lầy Độc Long cũng rất lợi hại, một số tu sĩ phi kiếm qua khói độc đều bị mục nát, khiến cho mấy tu sĩ đó đau khổ vô cùng.

Thiên Lý lão tổ và Thanh Liên chân nhân nhìn xong vẻ mặt đều lộ vẻ quỷ dị, Thiên Lý lão tổ đưa ra một pháp khí phi hành rồi lập tức bay đi, Thanh Liên chân nhân thì từ từ ở phía sau.

Hai người một trước một sau cũng không sợ những tu sĩ này chơi chiêu trò gì.

Tô Tinh tự nhiên không có hứng thú giúp mấy lão tổ Tinh Hải này, cùng với Vũ Tư U tiến vào trong đầm, Tô Tinh lại hứng thú với đầm lầy Độc Long, theo lý mà nói, Tinh giả dựa vào tinh lực toàn thân thì có thể đối phó với đầm lầy tự nhiên, nhưng nhìn đầm lầy Độc Long này đã bị luyện chế thành kịch độc, những khói độc đó nếu chạm phải thì sẽ có cảm nhận sâu sắc một cảm giác nóng rực.

- AAA.

Nghe thấy một tiếng cầu cứu thảm thiết.

Bởi vì trên đầm đầy bầu trời có sương mù, quá mấy trượng thì chẳng nhìn rõ gì nữa, chỉ có thể dựa vào hơi thở yếu ớt để cảm nhận. Nghe ra giống như một tu sĩ xui xẻo rơi xuống đầm lầy.

Các tu sĩ khác rùng mình, hơi chùn bước.

- Các vị đạo hữu đều đã đến đây rồi cũng không nên lâm trận bỏ chạy.

Đằng sau truyền đến tiếng cảnh cáo đầy ẩn ý của Thanh Liên chân nhân.

- Tô Tinh huynh đệ cẩn thận, khói độc màu xanh này rất dễ ăn mòn phi kiếm, rơi xuống thì phải chết không thể nghi ngờ.

Lúc này Phương Tâm Cố bay đến, đi cùng hắn còn có Trịnh Yên Nhiên.

Tô Tinh gật đầu, xem ra khói độc đầm lầy mịt mờ không ngừng thay đổi thầm nghĩ những lão quái vật này quả nhiên đều rất anh minh, xem ra đã định liệu được cục diện, tìm Tán Tinh giả hoàn toàn để thăm dò đường đi.

Nhiều tu sĩ đều sử dụng thần thông để khu trừ hoặc tránh nékhói độc, hướng tới đầm lầy Độc Long bay qua. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyệnFULL.com chấm c.o.m

- Dưới đầm lầy đó hình như có thứ gì đó.

Trịnh Yên Nhiên chỉ tay xuống dưới đột nhiên nói.

Tô Tinh nhìn kỹ lại, quả nhiên nhìn thấy bọt lục bục lục bục ở trong đầm tỏa ra, có một thứ gì đó tựa như trong bóng tối rình rập. Phương Tâm Cố nhíu mày, xuất ra một cái phù triện.

Phù triện tạo ra một quả cầu lửa chìm vào trong đầm lầy, rất nhanh bị nuốt chửng, trong nháy mắt bóng đen cũng biến mất.

- Cẩn thận chút.

Tô Tinh nhắc nhở.

- Ừm

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất