Chương 1:
“Chị ơi, em chán rồi.”
Kỳ Tùy nói câu này đúng vào ngày thứ hai trăm năm mươi chúng tôi bên nhau.
Ừm, 250, thằng nhóc này cũng biết chọn ngày ghê.
Tôi sững sờ, trong đầu nhanh chóng nghĩ nếu Triệu An Nhiên gặp trường hợp này sẽ thế nào. Thế là trong vòng ba giây ngắn ngủi, tôi nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình.
“A Tùy,” tôi nở một nụ cười yếu ớt, ánh mắt cẩn trọng lại mang theo chút mong manh đáng thương, “Có phải em đã làm gì không tốt không?”
Tôi tự nhủ, vẻ mặt này không thể nói là bắt chước, mà phải nói là y đúc.
Dù sao thì tôi cũng đã học Triệu An Nhiên được hai trăm năm mươi ngày rồi.
Quả nhiên, Kỳ Tùy khựng lại, há miệng nhưng vẫn không nói được lời nào làm tổn thương người khác.
Không khí xung quanh đột nhiên im lặng, tôi nhìn sắc mặt không được tốt lắm của Kỳ Tùy, trong lòng thấy hổ thẹn.
Dù sao thì cũng nhận được mười mấy vạn phí thế thân mỗi tháng.
“A…”
Chữ “Tùy” của tôi còn chưa kịp nói ra, tên nhóc sói con đối diện đã trực tiếp mắt sáng rực lao về phía tôi.
May mà phía sau là chiếc giường lớn, nếu không tôi đảm bảo mình sẽ vi phạm đạo đức nghề nghiệp, trực tiếp lật tung cái đầu của thằng nhóc thối này.
“Hít hà…”
Tôi hít một hơi lạnh, tay theo bản năng đẩy cái đầu của Kỳ Tùy đang vùi vào cổ tôi, “Em là chó à?”
“Chị không thích gọi em là sói con sao?”
Kỳ Tùy hơi ngẩng đầu, đầu lưỡi đỏ tươi liếm khóe môi, nụ cười trên khóe miệng mang theo vài phần khó hiểu, “Dù sao thì cũng chán rồi, làm chó lần cuối thì sao chứ?”
Tôi im lặng.
Vậy là thằng nhóc thối Kỳ Tùy này lại lén xem nhật ký trò chuyện của tôi với bạn thân rồi sao?!
“Chị ơi…”
Cậu ta lại sáp lại gần, hơi thở ấm áp phả vào tai, gây ra một trận run rẩy.
Đó là nơi nhạy cảm nhất của tôi.
Kỳ Tùy trước giờ rất biết chọn chỗ.
“Lại một lần nữa nhé?”
Tôi mắt vô hồn nhìn trần nhà trắng xóa, hồi lâu sau mặt không biểu cảm lên tiếng:
“Kỳ Tùy.”
“Hả?”
Kỳ Tùy cắn vành tai tôi, giọng nói mơ hồ.
“Tiền thế thân tháng này của em chưa chuyển cho chị.”
Hành động của Kỳ Tùy khựng lại.
Cậu ta như trút giận mà dùng răng nghiến vành tai tôi, nhưng lại không dám dùng quá mạnh. Một lúc sau, tôi nghe thấy giọng nói nghiến răng nghiến lợi của cậu ta:
“Lát nữa chuyển ngay cho chị!”
“Được thôi!”
Tôi lập tức mặt mày hớn hở.
Là thế thân, tôi rất chuyên nghiệp!