Lãnh Tử Tình sáng sớm đã rời giường, nhờ chị Vương mua giúp mấy tờ báo. Cô khoanh tròn mấy công ty vệ sinh lại, cực chẳng đã mà gọi điện thoại xin việc, nhưng hết lượt đều không phải là không thiếu người thì cũng chỉ tuyển nam thôi mà từ chối cô.
Lãnh Tử Tình không khỏi lắc lắc đầu, chẳng lẽ nghề nhân viên tạp vụ hiện nay cũng đắt show vậy sao?
Chị Vương đứng bên cạnh thấy bộ dáng hết đường xoay xở của Lãnh Tử Tình thì an ủi: "Tiểu Lãnh à, em đừng vội! Em gọi điện cho người ta thì đương nhiên người ta sẽ làm khó em rồi.
Như vậy đi, chờ em đi lại dễ dàng hơn chút thì chị sẽ đưa em đi ứng tuyển. Người ta nhìn thấy dáng vẻ em thì nhất định sẽ đồng ý thôi. Tìm việc mà, nôn nóng là không xong!"
Lãnh Tử Tình cười cười gật đầu. Cô đương nhiên rõ ràng đạo lý này. Nhưng bản thân cô đang ở tình trạng hiện tại, thật sự là rất không tự tin, cô muốn nhanh chóng tìm việc để cho mình thêm chút tự tin, nhưng không ngờ cả nhân viên tạp vụ cũng đều khó tìm việc như vậy.
Không được, cô không thể trì hoãn thêm! Cô bấm số máy của bác sĩ Lâm: "Bác sĩ Lâm ạ, chào anh, tôi là Lãnh Tử Tình đây ạ. Anh còn nhớ không? Chính là bệnh nhân mất trí nhớ
giường số 18 đấy ạ. Là như thế này… Hiện giờ tôi đang cần tìm việc gấp, liệu có thể gỡ
thạch cao ở chân…? Đúng ạ! Gỡ đi ạ! Có được không ạ? Không sao đâu, anh đừng lo lắng!"
Lãnh Tử Tình phải hết cương lại đến nhu năn nỉ một hồi thì đối phương mới đáp ứng. Kỳ
thực, cô cũng tương đối rõ ràng, bác sĩ Lâm nói chân cô không có vấn đề gì lớn, thật ra cô cũng không đến mức bó thạch cao. Chỉ là vì cô bị tai nạn xe nghiêm trọng vậy, thế mà lại không hề bị thương thì thật là quá thần kỳ đi, nên bệnh viện liền đem chấn thương duy nhất ở chân này coi thành "bệnh nặng", rất coi trọng săn sóc.
Mà rốt cuộc thì cô cũng được xác định, không phải là không có "bệnh nặng", mà "bệnh nặng" này đã ẩn vào bên trong.
Bác sĩ Lâm dặn dò kỹ lưỡng bắt cô nhất định phải đến bệnh viện của họ tháo thạch cao, không được đến nơi khác, tránh phát sinh thêm chuyện rầy rà. Lãnh Tử Tình sau khi được bác sĩ cho phép thì đột nhiên lấy lại được chút tinh thần, cô cảm thấy mình cách mục tiêu gần hơn một chút, vậy là không chần chừ gọi điện cho Kiều Chi Ảnh.
"Alô? Tiểu Ảnh à? Mình Tử Tình đây!" Lãnh Tử Tình nhiệt tình chào hỏi. Lúc này, trong mắt cô, Tiểu Ảnh dĩ nhiên được coi là người thân duy nhất.
"Tử Tình?" Kiều Chi Ảnh nhướn mày, Tử Tình là ai? Nhìn dãy số xa lạ, cô ta không có chút ấn tượng nào! Chờ chút… đột nhiên nhớ ra đó là Lãnh Tử Tình, cô ta vội vàng thấp giọng nói:
"Ồ, Tử Tình à? Có chuyện gì không?"
"Mình muốn nhờ chị Vương đưa mình đến bệnh viện tháo thạch cao… Đúng… Ừ… Bác sĩ Lâm nói được mà! Không cần đâu, không cần đâu! Bạn không cần đến đâu, mình làm phiền bạn quá nhiều rồi! Sau khi tháo thạch cao ra thì mình muốn tìm việc làm… Mình đã hỏi mấy công ty vệ sinh rồi… Mình muốn đích thân đi ứng tuyển… Mình không thể lúc nào cũng làm bạn lo lắng như vậy được!" Lãnh Tử Tình thành khẩn nói. Cô chỉ muốn nói cho Kiều Chi Ảnh một tiếng, để cô ấy đỡ lo lắng.
Kiều Chi Ảnh ngắt máy, không khỏi nhíu mày. Con bé này không chịu ngồi yên! Vừa mới xuất viện mà ngày thứ hai đã muốn đi tìm việc rồi. Ha ha, thật sự là muốn xin làm nhân viên tạp vụ hay sao? Ha ha! Kiều Chi Ảnh không nhịn được cười thành tiếng.
"Chuyện gì mà vui vậy em?" Lôi Tuấn Vũ từ buồng vệ sinh đi ra, nhìn Kiều Chi Ảnh đang cầm di động cười ngặt nghẽo, tò mò hỏi.
Kiều Chi Ảnh giật thót, vội đáp: "Ồ, không có gì, bạn em biết em đã về nên nói là muốn gặp mặt chút thôi."
"Ồ? Phải không? Hẹn gặp khi nào, anh đưa em đi." Lôi Tuấn Vũ dò hỏi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com
Kiều Chi Ảnh vừa nghe nói vậy thì vội xua tay lia lịa: "Không cần đâu! Chuyện đàn bà con gái, anh đừng xía vào. Ha ha, hôm nay định đến công ty sao?"
"Ừ, tối nay có tiệc rượu, em cũng chuẩn bị để đi nhé!" Lôi Tuấn Vũ cười rất ôn nhu, ai thấy cũng đều cho rằng đó là hình tượng của người đàn ông rất tốt.
Kiều Chi Ảnh sáng mắt lên, đây là lần đầu tiên sau khi cô ta trở về, Lôi Tuấn Vũ để cô ta xuất hiện trước công chúng, cô ta dĩ nhiên vui đến hoa tâm nộ phóng. Xem ra ngày cô ta ngồi lên chiếc ngai vàng mang danh hiệu phu nhân tổng giám đốc Lôi cũng không còn xa nữa!
Sau khi tiễn Lôi Tuấn Vũ lên xe, Kiều Chi Ảnh liền ăn qua loa bữa sáng, đi thẳng đến shop thời trang hàng hiệu, cô ta không thể bỏ qua cơ hội tốt vậy được!
Lôi Tuấn Vũ lại bấm số di động của Lãnh Tử Tình, vẫn đang trong trạng thái tắt máy! Shit!
Cô nhóc này định từ giờ mỗi người một ngả có phải không? Lần trước nghe điện chỉ "ừ" vài tiếng, còn dập máy, thật là to gan lớn mật mà!
Đơn xin ly hôn chỉ thiếu chữ ký của Lôi Tuấn Vũ, cô nhóc này muốn cứ vậy mà rời bỏ hắn sao? Nếu nói trước kia hôn nhân của bọn họ là hữu danh vô thực, nên khi chia tay cũng tương kính như tân vậy sao? Nhưng lúc này, hắn tựa hồ không muốn quyết định sớm như vậy.
"A Cường!" Lôi Tuấn Vũ dặn dò, "Điều tra vị trí hiện giờ của Lãnh Tử Tình!"
"Lãnh Tử Tình?" A Cường nhướn mày, cái tên này hắn nghe qua ở đâu rồi thì phải.
"Sao thế? Cậu ngay cả tên của phu nhân tổng giám đốc cũng quên hay sao?"
"Ồ… vâng!" A Cường giật mình vội đáp. Sau đó trong mắt hắn không khỏi hiện lên một tia nhu hoà, xem ra Lôi Tuấn Vũ cuối cùng đã chú ý đến một người con gái khác ngoài Kiều Chi Ảnh rồi! Ha ha, dấu hiệu tốt!
Tiệc rượu đêm nay là tiệc rượu của giới thương nghiệp, Lôi Tuấn Vũ sở dĩ dám đưa Kiều Chi Ảnh xuất hiện ở đây là vì hắn ta có một mục đích, mục đích báo thù…
"Vũ, nhìn bộ lễ phục hôm nay của em thế nào?" Kiều Chi Ảnh mặc một bộ váy dài đen tuyền đi về phía Lôi Tuấn Vũ, dáng người cao ráo yểu điệu, da thịt trắng nõn, cơ thể đầy đặn lộ đường cong hình đồng hồ cát.
Lôi Tuấn Vũ ánh mắt lộ ra tà khí, khoé miệng chậm rãi nhếch lên, cúi xuống hôn lên hai má, lại tránh đi đôi môi của cô ta. Hắn sủng nịnh thì thầm bên tai cô ta: "Thật là gợi cảm!"
Kiều Chi Ảnh vừa nghe liền cười phá lên khanh khách! Cô ta khoác tay Lôi Tuấn Vũ, đi theo hắn vào bên trong, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, vô cùng kiêu ngạo, dáng vẻ mẫu nghi thiên hạ.
Những ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ đuổi theo hai người bọn họ. Kiều Chi Ảnh nụ cười càng thêm sáng lạn, loại hư vinh này làm cô ta thập phần hưởng thụ.
Cảm giác được Kiều Chi Ảnh bên cạnh dựa cả cơ thể vào trong lòng mình, Lôi Tuấn Vũ cười càng thêm tà mị, bàn tay to của hắn choàng qua vai cô ta, gắt gao giữ chặt lấy cô ta bên cạnh, trong khi vẫn không quên liên tiếp gật đầu chào những người quen biết.
Ánh mắt hắn quét một vòng quanh đại sảnh tiệc rượu, cuối cùng dừng lại ở một dáng người đang đứng thẳng gần cửa ra vào. Ánh mắt hắn lại đảo thêm một vòng nữa, những người cần đến đều đã đến rồi, một vài phóng viên cải trang thâm nhập vào đây cơ hồ ẩn mình rất tốt.
Nụ cười càng thêm thần bí, Lôi Tuấn Vũ ghé sát tai Kiều Chi Ảnh, nhẹ nhàng nói: "Đưa em đến gặp một người bạn cũ nhé!"
Nói xong hắn khép chặt cánh tay, ôm Kiều Chi Ảnh đi đến bên người đàn ông nọ.
Kiều Chi Ảnh nhìn theo ánh mắt Lôi Tuấn Vũ về phía người đàn ông đang đứng quay lưng về phía bọn họ, thân mình bỗng nhiên cứng đờ, thân hình hắn sao lại giống… Kiều Chi Ảnh cuống quít nhìn về phía Lôi Tuấn Vũ, thấy hắn vẫn tươi cười như trước, không nhìn ra một chút khác thường nào.
Cô ta thấp thỏm không yên hỏi: "Vũ, hắn là…?"