An Lạc Nhi vênh mặt đường hoàng nói: "Tôi nhéo cô là để cô tỉnh táo một chút! Đàn ông như vậy cô tốt nhất là ít chọc vào đi! Đến lúc đó e là người bị thương chính là cô! Cô chẳng lẽ không rõ tình hình hiện tại sao? Lôi tổng kia rõ ràng là cố tình để cho bác sỹ Thời xem!
Anh ta rõ ràng biết bác sỹ Thời có ý với Lãnh Tử Tình, cố ý làm như vậy! Đáng thương cho tiểu nữ nhân ngây thơ kia! Ai da! Hiện tại chỉ e là hạnh phúc đến chết đi được! Tôi khuyên cô vẫn nên bỏ cái ý nghĩ tình một đêm kia đi! Đến lúc đó cẩn thận ngay cả xương cũng chẳng còn đâu!" "Á? Phải không? Thời Kính Nhiên đáng chết! Có phải là mắt mù rồi không!
An Lạc Nhi, cô so sánh xem! Cô nói Tô Duệ tôi có chỗ nào không bằng Lãnh Tử Tình? ! Tại sao cả đám đàn ông đều không nhìn thấy sự tồn tại của tôi? ! Thời Kính Nhiên kia bình thường nhìn cũng không thèm nhìn tôi lấy một cái, vì sao Lãnh Tử Tình vừa đến, anh ta liền yêu mến như vậy? !" Tô Duệ lấy tay xõa xõa tóc mình, ưỡn ngực, bộ dáng vênh váo lập tức lọt vào mắt An Lạc Nhi. An Lạc Nhi không khỏi đảo tròn mắt, cười nói: "Tôi nói Tô Tô à! E lệ một chút! Luận về nhan sắc, dáng người, khí chất đương nhiên cô xuất sắc hơn rất nhiều!
Nhưng nhất định phải e lệ! E lệ hiểu chưa? Đừng có lúc nào cũng như muốn ăn tươi nuốt sống đàn ông như vậy. Đàn ông đều thích con gái thanh thuần!" "Cái gì? Nói gì vậy chứ! Ý của cô là tôi không thanh thuần phải không? ! An Lạc Nhi, tôi không để cô yên. . ." Hai người nhỏ to đối đáp. Mà Lôi Tuấn Vũ thì dường như đã thực sự bắt đầu buổi biểu diễn cá nhân, bài nọ nối tiếp bài kia, đều là tình ca. Ánh mắt chỉ nhìn vào một người, không nghi ngờ gì chính là Lãnh Tử Tình. Lãnh Tử Tình một mình ngồi ở ghế, cũng không kiêng dè mà nhìn hắn. Nghe tiếng hát tràn đầy từ tính của hắn, từng câu từng lời dường như đều đang nói với cô những lời tình tứ không dứt, cười đến thực ngượng ngùng. Ánh mắt thi thoảng lại liếc về phía Thời Kính Nhiên ở phía sau, khuôn mặt xám xịt kia, và ánh mắt ẩn nhẫn đôi khi nhìn về hướng cô, khiến cho Lãnh Tử Tình cảm thấy việc mình làm hình như quá tàn nhẫn.
Giây phút chân tay cứng ngắc, Lãnh Tử Tình chợt nghe thấy tiếng hát vang vọng đã dừng lại. Tiếp đó là thanh âm tràn đầy từ tính của Lôi Tuấn Vũ: "Tất cả các bài hát vừa rồi đều dành tặng cho vợ của tôi--" Mọi người nín thở. Kinh ngạc nhất là Lãnh Tử Tình, hắn. . . hắn. .
. đây là muốn. . . Không để cô thắc mắc thêm, ba chữ "Lãnh Tử Tình" đã vang vọng khắp xe.
Toàn bộ người trong xe miệng thành hình chữ "O" và chấn động hoàn toàn. Ánh mắt tràn đầy chiến thắng của Lôi Tuấn Vũ nhìn đến Thời Kính Nhiên đang cứng ngắc tại chỗ, sau đó trả lại micro cho Phương Khiết, ung dung trở về chỗ ngồi của mình. Một lúc lâu sau, Phương Khiết mới phản ứng lại. Micro truyền đến tiếng cười "Ha ha ha" của cô, tiếp đó nói: "Lôi tổng thật biết nói đùa! Không giống như vậy, Tử Tình người ta là một tiểu cô nương thuần khiết đấy! Lôi tổng đừng có dọa người ta chứ!" Ngại ngùng nở nụ cười. Tiếp đó, An Lạc Nhi và Tô thon thả cười phá lên, bọn họ cười đến nghiêng ngả, thương tiếc cho biểu hiện vụng về vừa nãy của bọn họ. Lôi tổng người ta chẳng qua chỉ là nói mà thôi, lời nói dối như vậy mà cũng có người tin? ! Ha ha ha! Lôi Tuấn Vũ không chút hoang mang rút giấy đăng ký kết hôn từ túi áo ngực ra, đưa cho An Lạc Nhi. "Oa! Á--" Thanh âm của An Lạc Nhi, chính là không dám tin. Tiếp theo là tiếng thét chói tai của Tô thon thả: "Có lầm không vậy? ! Các người thực sự đã kết hôn?" "Chẳng lẽ đường đường là tổng tài của tập đoàn Kiêu Dương mà ngày nào cũng đem theo giấy đăng ký kết hôn bên người? Thật hay giả vậy? Đối tượng kết hôn với anh ta chính là Lãnh Tử Tình?" An Lạc Nhi bán tín bán nghi nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn, nhưng đây rõ ràng là sự thực. "Này! Lãnh Tử Tình? Có lầm hay không vậy? ! Cô và Lôi tổng đã kết hôn, tại sao không nói cho chúng tôi biết. Còn để chúng tôi hiểu lầm, là cố ý hay là thế nào? ! Hơn nữa, đã là Lôi phu nhân rồi, sao còn đến khách sạn chúng tôi để làm nhân viên vệ sinh? ! Là muốn trải nghiệm một chút khó khăn của nhân gian hay là cố ý giỡn chúng tôi vậy? ! Thấy chúng tôi ở đây như là bọn trâu bò nhảy nhót, cô rất vui có phải không?" Tô thon thả thật sự không thể chấp nhận sự thực như vậy! Liền đứng lên, cho một tràng đại bác. Lãnh Tử Tình mặt lúc xanh lúc trắng, cô cắn chặt môi, bị chất vấn đến mức cấm khẩu không nói được gì. Lôi Tuấn Vũ trừng mắt, dọa đến nỗi Tô thon thả lập tức im bặt. Text được lấy tại http://truyen360.com
Bĩu môi, trừng mắt lườm Lãnh Tử Tình một cái rồi ngồi xuống. Lâm Địch Phi thở dài, đứng lên giảng hòa, cười nói: "Không ngờ Lãnh Tử Tình tiểu thư lại là Lôi tổng phu nhân! Tình cảm mặn nồng của Lôi tổng đối với phu nhân cũng thật là hiếm có. Phương Khiết, lộ trình tiếp theo giao cho hướng dẫn viên đi. Đều nói Vịnh Hạ Long cảnh sắc mê người, để A Hòa giới thiệu cho chúng ta một chút đi!" Lâm Địch Phi ra sức dùng ánh mắt nhắc nhở Phương Khiết.
Phương Khiết lập tức hiểu ý, giao micro lại cho hướng dẫn viên Việt Nam A Hòa. Hướng dẫn viên A Hòa liền giới thiệu Vịnh Hạ Long với mọi người. Việc chuyển chủ đề này rõ ràng hơi nhanh, những người đang ngồi ở dưới, chẳng ai là chịu lắng nghe. Ngoại trừ Lâm Địch Phi, tất cả mọi người đều đang nghĩ đến tình cảnh lúc nãy, đối với việc Lãnh Tử Tình là Lôi phu nhân chính thống vẫn còn chưa tiêu hóa được. Kinh ngạc nhất chính là Thời Kính Nhiên! Anh ta ngàn vạn lần không thể ngờ Lãnh Tử Tình lại là phu nhân của Lôi Tuấn Vũ. Người phụ nữ mà anh ta suốt dọc đường đi muốn che chở, quả nhiên là người phụ nữ của Lôi Tuấn Vũ! Mà lại còn ở trước mặt người ta múa rìu qua mắt thợ! Trời ạ! Mà điều anh ta nghĩ nhiều hơn cả, chính là Lãnh Tử Tình tại sao lại gả cho Lôi Tuấn Vũ chứ? Hắn ta là người vừa đẹp trai vừa nhiều tiền như vậy, sao có thể quý trọng Lãnh Tử Tình chứ? Trong lòng nha! Không cam lòng không cam lòng! Lãnh Tử Tình từ khi Tô thon thả ngồi xuống vẫn lấy hai tay ôm lấy mặt, cô quả thật vô cùng xấu hổ! Lôi Tuấn Vũ yêu chiều vuốt tóc cô, lại làm cô càng thêm xấu hổ. "Sao vậy? Không vui sao?" Lôi Tuấn Vũ cười cười. Nhìn cô giận dỗi với mình, hắn lại cảm thấy rất dễ chịu. Xem ra đàn ông trời sinh vì người mình yêu mà phạm tội, bản tính của hắn đã có sẵn rồi. "Anh? ! Nói ra để làm gì! Quá là ngại đi!" Lãnh Tử Tình oán trách nói.
"Anh là lo lắng người nào đó hiểu lầm! Hay là em rất hy vọng người nào đó cứ tiếp tục hiểu lầm như vậy?" Lôi Tuấn Vũ nhíu mi, ngữ khí kia thật giống như là đã làm hỏng chuyện tốt của Lãnh Tử Tình vậy. "Nói gì vậy! Anh làm như vậy, khiến tôi sau này làm sao đối diện với các đồng nghiệp nữa? !" Lãnh Tử Tình tức giận đến đỏ bừng hai má, bướng bỉnh trách móc Lôi Tuấn Vũ. "Các đồng nghiệp? Em còn muốn lừa dối tới khi nào? Người phụ nữ của anh còn muốn đến khách sạn kia làm nhân viên vệ sinh sao? Em cảm thấy sau khi em đã biết được thân phận của chính mình, anh sẽ vẫn để mặc em hạ thấp chính mình nữa sao?" Lôi Tuấn Vũ đột nhiên nói thẳng. "Hả? Anh. . . Cái gì gọi là hạ thấp? Nhân viên vệ sinh thì làm sao? Nhân viên vệ sinh chính là người hạ đẳng sao? !" Lãnh Tử Tình hai tay chống nạnh, ra dáng bênh vực kẻ yếu cho "nhân viên vệ sinh" ! "OK!" Lôi Tuấn Vũ giơ hai tay đầu hàng, "Anh sai rồi! Sai rồi vẫn không được sao? Bà xã thân yêu?" Hắn đã rất cẩn thận bảo vệ lòng tự trọng của Lãnh Tử Tình, nhưng thế nào vẫn sơ suất như vậy! "Lôi Tuấn Vũ! Anh. . . Anh. .
. Anh xem bộ dạng đó của anh? Có vẻ gì là xin lỗi đâu! Có phải là từ đáy lòng anh không coi nhân viên vệ sinh ra gì đúng không? ! Anh có biết không, môi trường mà hiện tại anh đang sống sạch sẽ như vậy đều là bọn họ dùng mồ hôi vất vả đổi lại đấy! Anh có biết hay không.
. . ?" "Được được được! Bà xã! Anh đã thừa nhận sai lầm rồi! Em còn muốn thế nào nữa? Lẽ nào muốn anh cũng đi làm nhân viên vệ sinh một lần sao?" Lôi Tuấn Vũ bất đắc dĩ nói. Hắn biết, cho dù là Lãnh Tử Tình không mất trí nhớ, cũng sẽ thấy phản cảm với cái vẻ công tử ra oai của hắn! Trước đây hắn đã biết, chỉ là hắn khinh không thèm sửa. Bởi vì hắn không cho rằng mình làm như vậy có gì không ổn, huống chi cũng không cần thiết phải giả bộ trước mặt Lãnh Tử Tình. Bình thường khi hắn ở trước mặt cô bày ra thái độ kiêu căng tự phụ, đều đã nhìn thấy cô lơ đãng nhếch khóe miệng, hắn biết là cô thấy phản cảm. Nhưng cũng đâu có sao? Hắn không bận tâm! Nhưng lúc này! Hắn lại như một tên ngốc, vì một câu nói không thể bình thường hơn được nữa vừa nãy của mình mà ba bốn lượt xin lỗi! Ngoan nào!
Có phải não hắn bị rỉ hết rồi không! Không! Không có! Lôi Tuấn Vũ nói với chính mình, hắn chỉ là không muốn để người phụ nữ mất trí nhớ này không vui thôi! Đợi đến khi cô ngoan ngoãn cùng mình về nhà, sau đó từ từ, cô sẽ thay đổi theo mình! Hắn. . . tin chắc? ! A Hòa thực chuyên nghiệp, trước ánh mắt tập trung chú ý của mọi người giới thiệu cảnh đẹp của Vịnh Hạ Long Việt Nam. Tiện thể nói về phong tục tập quán của Việt Nam, cái gì mà bát đại quái, tứ thon thả. Cuối cùng, cũng đến đích. A Hòa lần đầu tiên cảm thấy đoạn đường này quá dài. "Này, Tô tỷ, tỷ nói người Việt Nam có thú vị không? Lưng cõng con nhỏ mà vẫn yêu đương! Thật ra dáng phòng bị! Ơ? A Hòa vừa mới nói cái gì quái ấy nhỉ? Đàn ông đội mũ
xanh trên đầu, đàn bà quấn khăn trên mặt, tàu hỏa không nhanh bằng ô tô, ô tô không nhanh bằng xe máy, ba con muỗi một mâm đồ ăn, bốn con chuột một bao tải. . . còn có cái gì nữa nhỉ?" Hồ đẹp trai đếm đếm trên đầu ngón tay. "Được rồi, đừng ồn ào nữa! Phiền quá đi!" Tô thon thả vừa xuống xe vừa xua tay. Đừng nói cái gì quái, trên đường đi cái gì cô ta cũng không nghe, tâm tình vẫn còn buồn bực! Vì sao mình trẻ trung xinh đẹp, vóc dáng cũng được, khả năng làm việc không kém cỏi, lại chẳng có ai phải lòng mình chứ? ! Nhìn xem nhìn xem! Chỉ có Hồ đẹp trai, lúc nào cũng theo đuôi mình. Tuy rằng cũng không đến nỗi nào, nhưng cũng chỉ như con chó giữ cửa mà thôi! Cô ta không thể hấp dẫn được một kim cương lão ngũ nào sao? ! Cô ta càng nghĩ càng tức giận! "Này? Tô tỷ? Đừng có để bụng chứ! Tỷ như vậy là làm sao? Bị kích động sao? Không phải là đã mê mẩn giọng hát của Lôi tổng rồi chứ? Này? Tô tỷ, tôi là không hát thật sự, nếu tôi hát, tuyệt đối sẽ không kém Lôi tổng đâu! Còn phải nói nữa!" Hồ đẹp trai tiến lại, hạ giọng nói, "Tô tỷ, Lôi tổng người ta đã kết hôn rồi! Phu nhân nhà người ta là đồng nghiệp của chúng ta! Tỷ chớ có ăn quẩn cối xay nhé!" "Biến đi! Tiểu tử thối! Anh đi chết đi!" Tô Duệ tức giận đến giơ cao chân, dọa cho Hồ đẹp trai nhanh chân bỏ chạy. Tô thon thả đâu có quản được nhiều như vậy, gào to lên đuổi theo. "Ai da! Hai cái người này! Nơi này không như ở trong nước, kiềm chế một chút!" Lâm Địch Phi kêu lớn. Nhìn hai người đã chạy rất xa, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Nhiều người trẻ tuổi là như vậy đấy. Quay đầu nhìn lại mội đôi kia! Lôi Tuấn Vũ và Lãnh Tử Tình, hai người một người làm nũng một người dỗ dành. Ai da! Thật đúng là ân ái mặn nồng nha. Đêm nay ngủ lại ở khách sạn bốn sao, có tiệc đứng có bể bơi, Lãnh Tử Tình bị buộc phải ở phòng đôi cũng Lôi Tuấn Vũ. .