Cảnh đẹp trên biển của Vịnh Hạ Long thật là mê người. So với Quế Lâm, Vịnh Hạ Long còn đẹp hơn một bậc. Quế Lâm là núi bao quanh nước, còn ở đây là nước bao quanh núi. Từng ngọn núi đứng độc lập giữa làn nước, tựa như một bức tranh, thanh nhã thoát tục, non nước hợp nhất, sơn thủy hài hòa. Du thuyền dù là ở trên biển, hay ở trong núi, đều khiến người ta có một loại ảo giác, giống như đang du ngoạn trong một bức tranh. Đẹp không sao tả xiết!
Những khối đá hình thù kỳ dị nổi lên giữa biển, có cái được gọi là đảo mẹ con, có cái được gọi là hòn gà chọi, trông quả thật rất giống. Mọi người không tránh khỏi muốn lưu lại hình ảnh với những cảnh đẹp này. Mỗi bước thuyền trôi là một cảnh, không có hai cảnh nào là hoàn toàn giống nhau. Thường thường mọi người sẽ lấy máy ảnh ra so sánh những cảnh đẹp ở cùng một chỗ, bình luận những thay đổi trong nháy mắt đó.
Ngồi trên thuyền ngắm cảnh không phải là lần đầu nữa, ít nhất trong chuyến đi này cũng đã trải qua một lần kinh nghiệm. Do đó mọi người ngoại trừ ngắm cảnh đẹp, còn đa số thời gian đều ở lại trong khoang thuyền. Người thì đánh bài, người thì hát hò, người thì ngủ, người thì nói chuyện phiếm.
Còn Lãnh Tử Tình thì sao, thật sự là không cưỡng nỗi, đang nằm ngủ trên ghế. Lôi Tuấn Vũ
thì cẩn thận đắp cho cô một chiếc áo. Sau đó ngồi bên cạnh cô, lấy ra di động mang theo bên mình, đang viết viết vẽ vẽ gì đó.
Mặc dù Lãnh Tử Tình đang ngủ. Nhưng lúc này nhìn khuôn mặt cô, Lôi Tuấn Vũ vẫn cảm thấy trong lòng xao động. Không biết đây có phải gọi là yêu không nhỉ. Chính mình sống đã hơn ba mươi năm, lần đầu tiên không thể rời mắt khỏi một người phụ nữ. Mà người phụ nữ này lại là bạn từ nhỏ quen biết đã hơn ba mươi năm. Thứ quý giá nhất thường chính là thứ thân thuộc nhất, cái này là do ai nói nhỉ? Thật là chí lý!
Một đôi mắt ghen tị liếc nhìn bọn họ, sau đó oán hận trừng mắt một cái. Tô thon thả vô cùng ghen tị, cô ta không ngừng lắc đầu càu nhàu: "Thật là tốt số ghê! Người ta đường đường là một tổng tài mà lại đắp áo cho cô ta, muốn chết quá muốn chết quá!"
An Lạc Nhi vẻ mặt mệt mỏi, lười biếng nói: "Được rồi được rồi, cô đừng có ghen tị nữa! Tốt xấu gì hôm qua người ta cũng đã cứu cô một mạng! Còn không phải tại cô, dọa đến mức tôi bây giờ ngay cả lên boong cũng không dám đi. Tôi bây giờ vừa nhìn thấy nước liền váng đầu!" An Lạc Nhi lấy hai tay bịt mắt, sợ phải nhìn thấy nước biển bên cạnh mình. Cô ta bị
dọa từ lần ngã xuống nước hôm qua!
"Được rồi, trách tôi trách tôi cũng không được sao! Thật là! Cô cho rằng tôi tự nguyện sao!
Tôi tự nguyện để cho người phụ nữ kia cứu tôi sao! Thật là đáng chết! Quả thật khiến tôi phát ngượng, ông trời toàn không giúp tôi! Hứ!" Tô thon thả rót một chén nước, uống cạn sạch, lại không ngờ nước quá nóng, bỏng rát đầu lưỡi, kêu ầm ĩ lên.
"Ai da! Thật không biết sao cô cả ngày so bì này nọ mà không thấy mệt! Ai da! Tôi bây giờ chỉ muốn nhanh chóng về nhà, về với vòng tay của ông xã tôi! Ông xã à! Em nhớ anh quá!" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com
An Lạc Nhi trề môi khóc nỉ non.
"Này! An Lạc Nhi! Cô có tiền đồ chút nào không vậy!" Trừng mắt lườm An Lạc Nhi một cái, Tô thon thả hướng tầm mắt ra xung quanh, An Lạc Nhi, Phương Khiết, Lãnh Tử Tình đều có một người chồng vừa có tiền vừa đẹp trai. Chỉ có cô ta là không có! Nhưng nếu so về diện mạo, bọn họ có chỗ nào có thể bì kịp với cô ta chứ!
Buồn cho mình buồn cho mình! Tô thon thả lại uống một ngụm nước, không ngờ lại bị bỏng lưỡi. Á-- Cô ta thật muốn điên lên mất!
Mộng Ba một mình ngồi ở hai hàng ghế, ngắm nhìn phong cảnh trên biển. Mười năm làm hướng dẫn viên du lịch, vẫn là lần đầu tiên đến Việt Nam. Cảnh đẹp như vậy thật đúng là hiếm thấy nha! Mặt trời ở đây thật chói chang, cô cứ dựa vào cánh tay mình như vậy, dưới ánh mặt trời ấm áp, lọt vào mắt đều là cảnh đẹp.
Đang thưởng thức, một cậu bé người Việt Nam đột nhiên từ dưới biển nhảy lên thuyền của bọn họ.
Mộng Ba giật nảy người! Lập tức ngẩng đầu nhìn xem cậu bé này rốt cuộc là từ đâu nhảy ra. Nhìn kỹ mới phát hiện một cái thuyền nhỏ, đi theo sau thuyền lớn của bọn họ. Cậu bé đã nhảy lên boong thuyền của bọn họ. Đặt trước mặt Mộng Ba một túi hoa quả. Không nói không rằng.
Mộng Ba nhìn thấy mấy nải chuối ngự, còn có cả loại quả gọi là chôm chôm. Lại nhìn cậu bé kia. Ha ha, thật là thiên hạ đều là một nhà nha! Không cần trao đổi bằng ngôn ngữ, liền có thể nhìn ra cậu ta đang chào hàng.
Nhìn thấy tuổi tác cậu bé kia cũng không lớn lắm, Mộng Ba động lòng trắc ẩn. Cậu ta có phải là không có tiền đi học nên mới ở đây buôn bán không? Cô rút từ trong ví ra mười đồng, vẫy vẫy trong tay hỏi: "10 đồng có thể mua bao nhiêu?"
Chỉ thấy cậu bé kia nhìn nhìn tiền, lắc lắc đầu. Còn bới lộn hoa quả trong tay mình.
Mộng Ba nghĩ nghĩ, dường như hiểu ra ý của cậu ta, như vậy là chê ít tiền sao? Cô vội vàng rút ra 10 đồng nữa, quơ quơ trong tay. Lần này ngay cả nói cũng không nói nữa.
Cậu bé cười vui vẻ, lộ ra hai hàng răng trắng bóng. Đưa chùm chôm chôm trong tay cho Mộng Ba. Mộng Ba cười, lại đưa thêm 20 đồng, nhận lấy một nải chuối từ tay cậu bé.
Cậu bé cười rất thoải mái, nhét bốn mươi đồng trong tay vào túi quần. Vẫy tay với Mộng Ba, một khắc kia đứng lên trông rất phong độ. Chỉ thấy cậu ta nhanh nhẹn nhảy lên chiếc thuyền đánh cá nhỏ của nhà mình.
Mộng Ba bây giờ mới phát hiện, trên chiếc thuyền đánh cá kia còn mắc một chiếc võng, trên võng có một đứa nhỏ chưa đầy hai tuổi đang nằm, ngủ rất ngon lành!
Ha ha! Thật là một bức tranh cuộc sống ở Vịnh Hạ Long! Thật vô cùng ung dung tự tại. Cái nôi thiên nhiên đó, lắc qua lắc lại, nụ cười ngọt ngào của con trẻ, đẹp không gì sánh được!
Trên thuyền còn có một đôi nam nữ, xem tuổi tác hẳn là cha mẹ của đứa nhỏ. Cậu bé kia vui vẻ nhảy xuống thuyền, lấy tiền trong túi đưa cho người phụ nữ kia. Người phụ nữ đó nhìn về hướng Mộng Ba, lộ ra một nụ cười bẽn lẽn. Mộng Ba cũng hướng về phía họ thân thiện vẫy tay.
Mộng Ba đem hoa quả vừa mới mua được phân phát cho mọi người ăn. Hoa quả nhiệt đới rất khác với phương bắc. Đến nơi này, nhập gia tùy tục, vẫn là phải nếm thử một chút đặc sản chứ! Đây chính là niềm tâm đắc làm hướng dẫn viên du lịch của Mộng Ba. Cô xưa nay chưa từng bỏ qua đồ ăn ngon!
Phương Khiết đánh bài đã mệt, gọi Hồ đẹp trai đến thay chân. Hồ đẹp trai bởi vì ở chỗ Tô Duệ không nịnh nọt được gì, đành phải nhận lời.
Phương Khiết liền cùng Mộng Ba ăn hoa quả, tiện thể hàn huyên một chút.
"Đây là cái gì?" Phương Khiết chỉ vào những quả màu đỏ lông xù hỏi.
"Chôm chôm! Là hoa quả nhiệt đới. Chưa từng ăn hả? Ở bên chúng ta cũng có bán đó."
Mộng Ba nói.
"Ha ha, tôi rất ít ăn hoa quả nhiệt đới." Phương Khiết bóc thử một quả chôm chôm, bỏ vào miệng nếm thử, nói tiếp: "Cũng được, hơi giống với quả vải!"
"Ha ha, đúng vậy! Tôi đi đến đâu cũng không thể có lỗi với cái miệng của mình! Chỉ cần là nơi tôi đã từng đi, nhất định sẽ không bỏ qua đặc sản!"
Tán chuyện về hoa quả, rất nhanh đã thấy nhàm chán. Mộng Ba cố tình tìm đề tài để nói:
"Quan hệ đồng nghiệp của các cô thật là tốt."
"Ha ha, thật không? Ra ngoài phải chăm sóc nhau thôi! Mọi người ngày thường ở trong khách sạn tuy rằng quen biết, nhưng cũng không thường xuyên giao tiếp. Ra ngoài, đều là người trẻ tuổi, có vẻ dễ chung sống!"
"Tôi cảm thấy mọi người hình như đều rất tôn trọng cô, như Tô tiểu thư cũng không đấu võ mồm với cô lắm. Theo tôi quan sát, cô đối với người khác cũng không phải như vậy!" Mộng Ba nói. Trên đường đi cô thực ra đều đứng ở góc độ người ngoài cuộc để quan sát những khách hàng này, theo bản lĩnh nhìn người của cô, những thứ bề ngoài này không làm khó được cô.
"Có lẽ vậy! Tôi nói riêng với cô nhé, vì sao ư?" Phương Khiết nén cười ghé vào tai Mộng Ba, nói, "Bởi vì ông xã tôi thường xuyên giới thiệu khách hàng lớn cho khách sạn, anh ấy và Văn Quang Nhiễm là bạn bè thân thiết, cho nên tôi cũng được thơm lây!"
"Ha ha! Cô thật biết đùa! Vậy vì sao cô không làm một giám đốc hay gì đó? !" Mộng Ba tò mò hỏi.
"Cắt! Mệt mỏi lắm! Tôi chẳng qua chỉ làm quản lý âm thanh ở trong phòng KTV, hát hò một chút, thật nhàn nhã nha! Dù sao ở nhà cũng nhàn rỗi. Tôi lại cũng thích ca hát chẳng phải sao?" Phương Khiết lười biếng nói. Tiện tay bóc một quả chuối, cắn một miếng.
"Như vậy, cũng đúng nha! Mỗi người một cách sống." Mộng Ba cười nói.
"Này? Hướng dẫn viên Mộng, nói về cô đi? Nghe nói vẫn độc thân! Sao vậy? Đã từng có kỷ niệm tình yêu không vui vẻ, mất đi niềm tin vào tình yêu sao?" Phương Khiết nói thẳng, cô xưa nay là người nhanh mồm nhanh miệng.
"Ha ha, không phải. Chỉ là cảm thấy kết hôn thật mệt mỏi. Sau này còn phải sinh con, ở
chung với bố mẹ chồng vân vân và vân vân, rất vất vả! Một mình không phải là rất tốt sao?
!" Mộng Ba cố tỏ ra thoải mái nói.
"Ồ? Như vậy hả! Có phải cô chưa gặp được người đàn ông thích hợp hay không! Yên tâm đi!
Quan điểm của tôi cũng vậy, thà không có chứ không chọn bừa! Con người nha! Số phận đều sắp đặt hết rồi! Một nửa của cô đã sớm ở nơi nào đó chờ cô rồi! Chỉ là duyên phận chưa tới." Phương Khiết nói một lèo. Cô xưa nay không thích thăm dò chuyện riêng tư của người khác, biết nhiều quá thật mệt mỏi, không phải sao.
"Tôi cũng cảm thấy như vậy. Thôi thì thuận theo tự nhiên đi!" Mộng Ba vươn hai cánh tay, giải tỏa tâm trạng ngượng ngùng của mình.
Không ngờ, Phương Khiết lại nói tiếp: "Có điều đôi khi số phận cũng đùa cợt con người! Cô xem Khang Huy đó! Thật là một người đàn ông tốt nha! Đáng tiếc thật!
"Đáng tiếc cái gì?" Tim Mộng Ba lập tức thót một cái.
"Anh ta mới kết hôn chưa được một năm, vợ đã bị tai nạn xe qua đời, để lại con trai mới sinh chưa đầy một tháng. Có lúc, chúng tôi cũng không dám ở trước mặt anh ta mà thể hiện hạnh phúc. . ."
"Đoàng" một tiếng, đầu Mộng Ba lập tức như có tiếng nổ tung! Cái gì? Vợ anh ta? Qua đời?
Anh ta. . . anh ta lại chưa hề nói? !
"Này! Này! Hướng dẫn viên Mộng?" Phương Khiết ra sức lấy tay khua khua trước mặt Mộng Ba!
Mộng Ba lúc này mới khôi phục lại tinh thần, thì thầm: "Bất hạnh quá! Bất hạnh quá!"
Tầm mắt không khỏi nhìn về phía Khang Huy đang đánh bài. Miệng anh ta ngậm một điếu thuốc, thi thoảng hút một hơi, lại ho sặc sụa. Kỳ thật, trên đường đi Mộng Ba không hề nhìn thấy anh ta hút thuốc, hiện tại khi cô nhìn thấy, lại có thêm cảm giác thương xót. Một người đàn ông như vậy, một mình nuôi một đứa nhỏ năm tuổi, làm thế nào sống được đến bây giờ? Anh ta vì sao lại để mình hiểu lầm? ! Hiểu lầm anh ta đang muốn ngoại tình? !
Nghĩ đến thời khắc chính mình ngả bài với anh ta, nghĩ đến thái độ khi đó của Khang Huy, tim Mộng Ba lại đau không nói nên lời!
Ôi tình yêu! Có đôi khi chính là như vậy, là thương xót, là đau đớn. Cái cảm giác nói không nên lời này, có lẽ đó chính là cái gọi là duyên phận. . .