Vẻ mặt tiều tụy của Thiên đạo thù cần liền đập vào mắt, Lãnh Tử Tình bình tĩnh nhìn hắn thật lâu, "bốp" một bàn tay tát về phía hắn!
"Đồ khốn kiếp!" Không có kêu gào, bình tĩnh đón nhận.
Mặt Thiên đạo thù cần bị nghiêng sang một bên, cúi đầu không nhìn Lãnh Tử Tình, hắn lấy hai tay ôm lấy mặt mình, nói: "Xin lỗi! Em đi đi!"
Lãnh Tử Tình giận dữ trừng mắt nhìn hắn, vớ lấy túi xách tông cửa đi ra.
Không biết mình đã về nhà như thế nào! Cô hoàn toàn không bắt xe, mà là đi như chạy suốt dọc đường! Hít thở vào trong phổi toàn là khí lạnh như băng, nhưng cô dường như cảm thấy vẫn chưa đủ lạnh, so với nỗi sợ hãi trong lòng cô, thì đâu có thấm gì!
Về đến nhà, cô liền chui vào phòng tắm, trần như nhộng dưới vòi hoa sen, Lãnh Tử Tình trừng mắt nhìn thân thể đầy vết răng trong gương, không khỏi gào khóc…
Ngày thứ hai, mặt trời đã lên cao, Lãnh Tử Tình mới từ trong chăn chui ra. Cô day day huyệt thái dương, vặn vẹo thắt lưng, khi nhìn thấy dấu hôn màu tím trên cánh tay của mình, nhất thời toàn thân run rẩy!
Cô cuống quýt giấu cánh tay vào trong chăn, bọc kín lấy thân thể mình. Tất cả như nước thủy triều ào tới, nước mắt không khỏi dâng đầy.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa của chị Ngô, Lãnh Tử Tình vội vàng đáp: "Chị Ngô, tôi muốn nghỉ ngơi thêm một lát, không ăn cơm đâu, chị đừng quấy rầy tôi!"
Chị Ngô đáp lời, đi xuống lầu.
Tim Lãnh Tử Tình lại đau đớn. Cô vùi cả đầu mình trong chăn, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng cầu khẩn của mình. Dùng chăn che mắt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh mình giãy dụa dưới thân cái tên cầm thú kia. Khóc nức nở, Lãnh Tử Tình hối hận muốn chết! Cô cắn mạnh lưỡi mình, ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay, cũng không cảm thấy đau!
Lúc này, cô liền nghĩ tới Lôi Tuấn Vũ! Lúc trước cô còn lên án hắn chệch quỹ đạo! Vậy cô hiện giờ thì coi là gì?! Cô lại còn suýt chút nữa bị một tên yêu râu xanh ăn sạch! Mà lại là chính tay cô dâng đến cửa! Không--đừng, đừng! Đầu Lãnh Tử Tình ở trong chăn ra sức lắc, muốn gạt đi giấc mơ này, nhưng nó lại vẫn rõ ràng như vậy! Dường như vừa mới xảy ra…
Cầm lấy di động trên tủ đầu giường, Lãnh Tử Tình run rẩy tìm được dãy số kia. Dãy số này cô rất ít khi gọi, từ trước đến nay đều là hắn gọi cho cô, cô chưa bao giờ bất lực như lúc này, bất lực đến mức muốn lập tức nghe được giọng của Lôi Tuấn Vũ.
Vừa kêu một chút, Lôi Tuấn Vũ liền nghe máy. Thanh âm tràn đầy từ tính nói: "A lô?"
Cổ họng Lãnh Tử Tình lập tức liền nghẹn ngào! "Tuấn Vũ, anh đang ở đâu?" Lãnh Tử Tình đáng thương hỏi.
Đối phương sửng sốt một lát, nói: "Hải Nam. Sao vậy? Nghe nói em hôm nay không đi làm, bị ốm hả?"
Nước mắt Lãnh Tử Tình lập tức trào ra! Giọng của hắn chưa bao giờ dịu dàng như vậy, mà cô lại chưa bao giờ lắng nghe kỹ giọng của hắn. Xưa nay đối với hắn đều là lời nói gay gắt, giống như hắn thiếu nợ cô cái gì vậy! Chính mình cố chấp cho rằng hắn đã chệch quỹ đạo, không nhìn đến lời giải thích của hắn, lạnh lùng và quật cường cực độ! Nhưng còn cô thì sao? Lúc này cô cũng đứng trước tình cảnh quẫn bách giống như vậy! Nếu Lôi Tuấn Vũ nhìn thấy cánh tay cô, nhìn thấy những dấu răng trên người cô, cô phải giải thích thế nào đây?!
Phân tích theo logic của cô, cô hoàn toàn đã bị cường bạo! Nhưng, cô thật sự rất ấm ức, nghĩ đến mà sợ, vô cùng ân hận!
"Tuấn Vũ! Chừng nào anh mới có thể trở về?" Lãnh Tử Tình nước mắt ào ào tuôn rơi, nhỏ xuống mu bàn tay của mình, cô ra sức lau đi, lại tiếp tục rơi xuống. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Phải hai ngày nữa, sao vậy? Giọng của em sao lại không đúng? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Ai bắt nạt em sao?" Lôi Tuấn Vũ thân thiết hỏi.
"Ô ô ô..." một tiếng, Lãnh Tử Tình liền khóc òa lên, nhưng đồng thời cô cũng lập tức bịt kín ống nghe! Không kìm được tiếng nức nở nghẹn ngào, cùng với đau khổ đè nén, khiến cho cô hô hấp khó khăn, chỉ đành không ngừng thở hổn hển, mới có thể giảm bớt sự căng tức trong lồng ngực.
Thật lâu sau, cô mới ngừng lại được, đưa điện thoại áp lên tai, nhưng bên trong lại truyền đến tiếng tút tút, đối phương đã sớm gác máy! Nước mắt Lãnh Tử Tình lại một lần nữa như nước vỡ bờ.
Không chút nghĩ ngợi, cô lại gọi vào di động của hắn, đối phương rất nhanh liền nghe máy:
"Tử Tình? Sao vậy? Vừa rồi sao em lâu như vậy không nói gì?!"
"Tuấn Vũ, anh… có thể về ngay bây giờ được không! Em nhớ anh!" Lãnh Tử Tình hai mắt ngập nước hoàn toàn nhìn không rõ mọi vật, cô lúc này thật sự rất muốn tìm một người để dựa vào. Bất chấp rụt rè, cũng bất chấp lúc trước đủ loại bất mãn với hắn, trong lòng của cô người muốn gặp nhất chính là Lôi Tuấn Vũ!
"Sao đột nhiên lại nhớ anh? Đây thật không giống như lời em có thể nói! Có phải em đã xảy ra chuyện gì không?!" Đối phương không khỏi hồ nghi hỏi.
Lãnh Tử Tình vừa nghe câu hỏi như vậy, trong lòng liền vô cùng đau đớn, giống như miệng vết thương của mình bị xát đầy muối vậy! "Không không không! Không có! Chuyện gì cũng không xảy ra! Em chỉ là… chỉ là có chút nhớ anh!"
"Nếu anh đi công tác có thể đổi lấy nỗi nhớ nhung của em, thì anh tình nguyện ngày ngày đi công tác." Lôi Tuấn Vũ thâm tình nói.
Nước mắt của Lãnh Tử Tình, như chuỗi hạt đứt dây! Khát vọng mãnh liệt không muốn rời xa lại một lần nữa bùng phát. "Anh ở chỗ nào ở Hải Nam, em đi tìm anh được không? Em bây giờ sẽ bay đi tìm anh có được không?"
Lôi Tuấn Vũ ngừng thật lâu, bình tĩnh nói: "Tử Tình? Em rốt cuộc là làm sao vậy? Anh ở đây bàn chuyện làm ăn, hai ngày nữa sẽ trở về! Em đến rất không tiện! Ngoan, hôm nay không thoải mái thì không cần đi làm! Anh đã để thư ký Lý tiếp quản công việc của em rồi! Có chuyện gì chờ anh về rồi nói!"
Nói xong, hắn liền gác điện thoại!
Lãnh Tử Tình nắm chặt di động trong tay, móng tay ngón trỏ bị răng cắn đến kêu tanh tách.
Cô ngay cả hai ngày cũng không chờ được nữa!
Ngẩng đầu nhìn vào gương trước mặt, trên cánh tay và xương quai xanh lộ ra bên ngoài đều có vết hôn lớn nhỏ đủ loại, Lãnh Tử Tình liền như cả người lạc trong đám sâu bướm! Lập tức liền nhảy dựng lên, ra sức lau đi, nhưng lau thế nào cũng không lau hết! Cô liền nhảy xuống đất, mở tủ quần áo tìm kiếm một chút, cuối cùng tìm được một chiếc áo co giãn cao cổ, khoác lên người.
Nhìn mình trong gương, từ cổ trở xuống đều che kín mít! Rốt cuộc, cô không nhìn thấy những vết hôn kia nữa! Lừa mình dối người khóc thút thít trước gương, cắn chặt răng dáng vẻ đau đớn muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi!
Đến trưa mới ra khỏi phòng, nhìn thấy chị Ngô tò mò nhìn cô, Lãnh Tử Tình vội cúi đầu nhìn người mình, cho rằng chỗ nào đó chưa che kín, để lộ ra dấu vết.
Kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, không có! Không có một chỗ nào lộ ra bên ngoài, lúc này mới yên tâm.
Đơn giản ăn mấy thìa cháo, Lãnh Tử Tình lại quay trở lại phòng.
Vừa định nằm xuống giường, lại nhìn thấy máy tính kia, cô vội vàng lấy vỏ gối bịt kín nó lại, để không nhìn thấy nó…