Từng lời yêu của hắn, thật sự khiến cô vô cùng sung sướng. Còn hắn hình như cũng nói đến thành nghiện.
Lập tức, liền đem thân thể cứng rắn của mình tiến vào thân thể cô, lại bị cô bướng bỉnh chặn lại: "Đừng! Em chưa chuẩn bị tốt!"
"Hả, vợ yêu? Nói nhiều lời tình tứ như vậy vẫn chưa chuẩn bị tốt? Vợ yêu, em xem anh yêu em như vậy, tốt xấu gì em cũng thương hại anh một chút, em xem… anh đã không nhịn được nữa rồi…"
"Anh! Anh chỉ nghĩ đến làm chuyện đó thôi!!"
"Trời đất chứng giám! Vợ yêu, anh vừa nhìn thấy em liền không thể khống chế thân thể của mình! Em có biết anh yêu em đến thế nào không…"
Nụ hôn tinh tế thay lời hắn nói…
Hôn lễ long trọng như vậy, Lãnh Tử Tình không phải là chưa từng chờ mong, nhưng khi thật sự đặt mình trong đó, cô vẫn thật sự có chút hồi hộp.
Lôi Tuấn Vũ bởi vì sợ sẽ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nói thế nào cũng không cho Lãnh Tử Tình ở một mình, một tấc cũng không rời.
"Sao vậy?" Thân thiết cầm tay Lãnh Tử Tình, Lôi Tuấn Vũ cẩn thận hỏi.
"Ừm, không có gì. Chỉ là có chút hồi hộp…" Lãnh Tử Tình có chút thẹn thùng vén vén tóc mai.
"Con cũng đã có rồi, còn hồi hộp cái gì chứ?" Lôi Tuấn Vũ thản nhiên cười, cưng chiều nhéo nhéo mũi cô.
"Anh… không hồi hộp?" Lãnh Tử Tình có chút không vui nhìn hắn, dựa vào đâu chỉ có một mình cô hồi hộp?
"Ha ha. Vợ yêu, cho anh chút mặt mũi có được không? Đàn ông lúc này hẳn phải hồi hộp nhất đó!" Lôi Tuấn Vũ nghiêm túc nói.
"Em không tin được!"
"Không tin? Lại đây, em sờ thử xem…" Lôi Tuấn Vũ nắm lấy tay cô, đặt trên ngực áo sơ mi của hắn.
Cách một lớp áo sơ mi mỏng, Lãnh Tử Tình cảm nhận được trái tim đang đập dồn dập! So với trái tim như chú nai con đang nhảy loạn xạ của cô, không hề thua kém.
"Thế nào? Tin rồi chứ?" Lôi Tuấn Vũ cưng chiều hôn lên trán cô.
"Vợ yêu, cám ơn em!"
"Sao đột nhiên anh lại nói như vậy?"
"Cám ơn em đã tha thứ cho anh, cám ơn em đã chăm sóc anh, cám ơn em có thể yêu anh!"
Trên mặt Lôi Tuấn Vũ là nụ cười ngập tràn hạnh phúc.
"Chồng yêu, em yêu anh!" Lãnh Tử Tình rất cảm động cũng rất say mê.
"Anh cũng yêu em, vợ yêu!"
"Ui da! Sến quá đi!" Cổ Dương lúc này lại xuất hiện rất không đúng lúc.
"Này, Vũ, đừng có cái kiểu đấy chứ! Sau này hai người ngày nào cũng dính lấy nhau! Một chút như vậy cũng không nỡ? Tử Tình, em cho phép cậu ta quấn lấy như vậy sao? Cô dâu chú rể theo phong tục thì buổi tối trước hôn lễ không được gặp nhau! Hai người thì lại, vẫn cứ dính với nhau! Anh thật sự bội phục hai người!" Cổ Dương chuyển mũi nhọn sang Lãnh Tử Tình.
Không đợi cô dâu chú rể phản bác, phía sau Cổ Dương liền thò ra một cánh tay trắng nõn.
"Ui da!" Cổ Dương nhanh chóng ôm lấy cánh tay, nhe răng trợn mắt kêu lên, "Anh nói bà xã đại nhân, tốt xấu gì em cũng phải cho anh chút thể diện chứ!"
Tát Bối Nhi mặc lễ phục gợi cảm màu trắng xuất hiện trước mặt cô dâu chú rể. Thân hình gợi cảm phô bày hoàn hảo. Cô giận dữ lườm Cổ Dương một cái, cười với Lãnh Tử Tình: "Tử Tình, cậu đừng nghe anh ấy! Anh ấy đang ghen với hai người đấy!"
Xoay người lạnh mặt nói với Cổ Dương: "Vợ chồng nhà người ta muốn ở bên nhau lúc nào, liên quan gì đến anh? Đã để ý lễ nghi như vậy, thì bà mẹ chưa cưới như em lại càng không thể vào cửa nhà anh rồi!"
"Ui da! Tổ tông của anh à! Chúng ta chẳng phải đã nói rõ rồi sao, hôm nay Tử Tình kết hôn, chúng ta đi đăng ký? Bà xã, đừng có nói giỡn với anh chứ?" Cổ Dương lập tức mặt mày nhăn nhó. Anh thật vất vả mới chờ đợi được đến ngày hôm nay, chỉ sợ hôn lễ của Lôi Tuấn Vũ thất bại, anh cũng sẽ phải giơ đầu chịu báng. Kỳ thật, anh cũng rất có ý đồ riêng!
Tát Bối Nhi không khỏi nhịn cười, hừ lạnh một tiếng, đảo mắt về phía Lãnh Tử Tình: "Tử Tình, mặc kệ anh ấy! Chúc mừng hai người!"
Nhìn thấy Tát Bối Nhi đến, Lãnh Tử Tình hớn hở, vội vàng kéo tay Tát Bối Nhi: "Bối Nhi, cảm ơn cậu! Không biết Chu Chu và Tuyết Nhi đã tới chưa?"
"Đến rồi đến rồi! Ngày đại hỉ của chị em tốt của bọn mình, bọn mình có thể không có mặt sao? Lại đây! Tử Tình, mình và cậu qua bên kia nói chuyện! Lôi tổng, em mượn bà xã của anh mười phút nhé! Mười phút sau, cam đoan Châu về Hợp Phố!" Nói xong, Tát Bối Nhi cũng mặc kệ Lôi Tuấn Vũ có đồng ý hay không, liền kéo tay Lãnh Tử Tình rời đi.
Lôi Tuấn Vũ cau mày, cũng không tiện từ chối.
Còn Cổ Dương, vội vàng cởi tây trang, khoác lên người Tát Bối Nhi, than thở: "Anh nói bà xã đại nhân yêu quý à, cẩn thận cảm lạnh đó!"
Ai chẳng biết hiện giờ là mùa gì? Cổ Dương này là thấy thân hình Tát Bối Nhi quá bắt mắt, sợ bổ mắt những người đàn ông khác!
Lãnh Tử Tình không khỏi len lén mỉm cười. Yêu phải Tát Bối Nhi đúng là khổ cho Cổ Dương.
"Bối Nhi, giữa cậu và Cổ Dương, cũng đừng mập mờ mãi như vậy nữa. Anh ấy thật lòng yêu cậu! Ai cũng có thể nhìn ra!" Lãnh Tử Tình đẩy Tát Bối Nhi một cái.
Tát Bối Nhi khoát khoát tay, thản nhiên nói: "Thôi đi, anh ấy chỉ coi trọng thân hình của mình mà thôi, dạng phụ nữ không có đầu óc như mình, đầu óc cao siêu của anh ấy sao có thể coi trọng?"
"Sao có thể không coi trọng chứ? Sao cậu lại nói bản thân thảm như vậy? Tát Bối Nhi của chúng ta thiện lương nhất! Cổ Dương nhà người ta bao năm qua xoay quanh cậu và con gái, cậu cũng nên thấy đủ đi chứ!"
"Mình không tin, nếu mình chỉ như sân bay, anh ấy còn có thể coi trọng mình mới là lạ!
Không được, mình phải đi làm phẫu thuật, làm thành sân bay!"
"Không phải chứ! Bối Nhi, cậu… cậu không nói thật đấy chứ?" Lãnh Tử Tình không khỏi mở
lớn mắt.
"Ha ha! Xem cậu kìa, mình chỉ nói thôi mà. Cậu còn coi là thật! Haiz, đừng nói về mình nữa!
Đúng rồi, có người muốn gặp cậu!"
Lãnh Tử Tình tò mò nhìn dáng vẻ thần thần bí bí của Tát Bối Nhi, không khỏi bực bội: "Ai?"
Tát Bối Nhi không khỏi lườm cô trắng mắt: "Mình thấy cậu đúng là hạnh phúc đến u mê đầu óc rồi! Hoa Bá!"
"Hoa Bá?
Thật vậy sao?" Lãnh Tử Tình một trận kích động.
"Mình phải mạo hiểm trở mặt với cái lão kia nhà cậu để đến đây đưa tin đấy. Cái lão nhà cậu cũng quá là khủng bố! Không đúng sao? Kết hôn thôi mà, mấy vệ sĩ là được rồi, lại còn cử cả quân đội đặc chủng đến nữa! Mau đi đi! Ở trong phòng vệ sinh nữ! Người ta còn phải trèo lên đó! Haiz, đàn ông yêu phải cậu đều điên hết rồi! Mau đi đi! Chu Chu và Tuyết Nhi đang canh ở đó!" Tát Bối Nhi liên tục đẩy Lãnh Tử Tình.
Lãnh Tử Tình cũng không khách khí, chạy ào về phía phòng vệ sinh nữ, nhìn thấy Chu Nhân và Quách Oánh Tuyết chỉ nói được hai câu, liền đi gặp Hoa Bá.
Lúc chạy đến, vẫn còn thở hổn hển!
Áo sơ mi trắng, sạch sẽ giống như con người anh vậy, một hạt bụi nhỏ cũng không có!
"Muốn gặp mặt em thật không dễ dàng!" Nụ cười thản nhiên hiện trên mặt Hoa Bá, nhìn Lãnh Tử Tình mặc áo cưới, trong mắt không giấu nổi ngưỡng mộ.
Lãnh Tử Tình từng bước đến bên anh: "Xin lỗi. Gần đây… chắc rất vất vả!" Trong lòng Lãnh Tử Tình cũng không nhịn được, cô biết Hoa Bá nhất định vẫn luôn để ý đến cô.
Hoa Bá lắc lắc đầu, đột nhiên chân thành nói: "Tử Dạ. Muốn nghe anh nói mấy câu không?"
Tim Lãnh Tử Tình đập tăng tốc, gật mạnh đầu. Cô biết mình nợ Hoa Bá rất nhiều! Mà hoàn cảnh hôm nay lại giống như vĩnh biệt.
"Từ trước đến nay, anh vẫn tưởng rằng người yêu em nhất là anh. Anh vẫn tự nói với mình, anh có thể vì em làm tất cả, thậm chí không tiếc cả sinh mạng mình! Mỗi ngày trước đây, chỉ cần là chuyện của Lãnh Tử Tình em, anh đều sẽ để ý. Nhìn thấy nụ cười của em, tâm tình anh cũng sẽ vui vẻ theo. Nhìn thấy nước mắt của em, tim anh còn khó chịu hơn cả bị
kim đâm. Nhưng… số phận trêu đùa anh, để em yêu người khác… Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyen360.com
"Mỗi khi anh nhìn thấy em bị tổn thương, anh đều hận chính mình, vì sao người bị tổn thương không phải là anh! Vì sao anh không bảo vệ được em?! Em có biết không? Tử Dạ.
Thực ra, anh không phải là một quân tử! Trong hơn một ngàn ngày ở Mỹ đó, em có biết đã bao nhiêu lần anh muốn biến em thành người phụ nữ của anh không?... Dường như là đêm nào cũng vậy! Anh là đàn ông, Tử Dạ! Người mà em tin tưởng như vậy thực ra cũng chỉ là một người đàn ông bình thường!
"Nhưng anh rất may mắn, anh không hề làm như vậy! Bởi vì em thiện lương như vậy, tốt đẹp như vậy, tin tưởng anh như vậy! Khi em nói phải quay về bên cạnh anh ta, anh thừa nhận trong lòng anh rất đau khổ. Thậm chí anh còn hy vọng em có thể bị tổn thương lần nữa mà rời bỏ anh ta! Tử Dạ, em nói xem, có phải anh rất đáng ghét không?"
Lãnh Tử Tình sớm đã nước mắt ràn rụa, ra sức lắc đầu.
"Xin lỗi, hại em khóc rồi! Tử Dạ. Hôm nay, anh đã thấy rồi! Người đàn ông em sắp lấy còn yêu em hơn cả anh! Tình yêu của anh ta là bá đạo bảo vệ, nhưng lại khiến cho phụ nữ có cảm giác an toàn nhất. Tình yêu của anh ta là điên cuồng chiếm đoạt, nhưng lại khiến phụ nữ khắc cốt ghi tâm nhất! Tử Dạ, hôm nay anh đến gặp em, là hy vọng em có thể trút bỏ gánh nặng, trân trọng tình yêu của hai người cho tốt. Người đàn ông này xứng đáng để em yêu! Anh sẽ chúc phúc cho em, cũng sẽ thử tìm kiếm tình yêu của chính anh! Anh tin rằng, cuối cùng cũng sẽ có một cô gái giống như em bước vào cuộc sống của anh!"
"Hoa Bá!" Lãnh Tử Tình rốt cuộc không thể khống chế được, nhào vào vòng ôm của Hoa Bá!
Cô biết, nếu hôm nay Hoa Bá không nói những lời này, đoạn tình cảm này của bọn họ vĩnh viễn sẽ cắm rễ trong lòng cô, trở thành một khúc mắc. Dù anh có ra đi, cũng sẽ không để cô có bất kỳ tiếc nuối gì.
"Buông vợ tôi ra!" Tiếng quát giận dữ của Lôi Tuấn Vũ xuất hiện trong bức tranh duy mỹ
này.
Lãnh Tử Tình cứng đờ, vừa định buông ra, lại phát hiện một cánh tay Hoa Bá vẫn đang ôm chặt cô, không cho cô nhúc nhích. Cô kinh ngạc ngẩng đầu, lại phát hiện Hoa Bá đang nháy mắt với cô! Anh lại còn… cố ý… vào lúc này…
"Lôi Tuấn Vũ, vợ của anh ư? Chẳng lẽ anh không phát hiện Tử Dạ lúc này rất ấm ức sao?"
Hoa Bá mỉm cười nhìn Lôi Tuấn Vũ không chút sợ hãi.
Tai Lãnh Tử Tình ù ù, Hoa Bá này rõ ràng là cố ý khiêu khích!
Lôi Tuấn Vũ nheo mắt nhìn cô vợ bé nhỏ của hắn lại vẫn còn vùi đầu vào lồng ngực Hoa Bá, không khỏi sa sầm nét mặt.
"Hoa tiên sinh phải không? Chẳng lẽ anh cho rằng vở kịch ba năm trước có thể tái diễn sao?"
"Ha ha!" Hoa Bá đột nhiên cười, "Lôi đại tổng tài, sao lại nói thê lương như vậy chứ? Anh yêu cô ấy, tôi cũng yêu cô ấy! Ba năm trước, Tử Dạ đã chọn tôi, hôm nay, sao anh có thể khẳng định cô ấy sẽ không chọn tôi lần nữa chứ?"
Lãnh Tử Tình vừa nghe, da đầu cũng như dựng đứng lông tơ. Cô cố ý muốn giãy ra khỏi vòng ôm của Hoa Bá, lại bị người đàn ông này giữ chặt lại. Bộ áo cưới của cô là kiểu trễ ngực, động tác không được quá mạnh, thật là khó xử.
Lôi Tuấn Vũ đưa tay kéo Lãnh Tử Tình từ trong lòng Hoa Bá ra, thuận thế hôn lên môi cô.
Lãnh Tử Tình còn chưa phản ứng kịp, đã bị hắn hôn đến thất điên bát đảo.
Mới đầu còn giãy dụa, dần dần biến thành đáp lại, chỉ trong chốc lát đã mềm nhũn ở trong lòng hắn.
Dừng nụ hôn, Lôi Tuấn Vũ liếc xéo Hoa Bá, nói: "Hoa Bá, đây là lần cuối cùng tôi cho phép anh ôm vợ tôi, nếu lại có lần sau, tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Vợ tôi yêu ai, vừa nãy anh cũng có thể thấy rồi đấy!"
Lôi Tuấn Vũ vẫn ôm người phụ nữ đã sớm không biết người mình đang ở nơi nào, dáng vẻ
dương dương tự đắc.
"Haiz!" Hoa Bá bất giác lắc đầu, "Tôi không ngại nói cho anh một bí mật!"
Ánh mắt mê ly của Lãnh Tử Tình chợt bắt gặp ánh mắt tinh quái của Hoa Bá, không khỏi lạnh run đến tận cổ.
"Hành động giống như anh vừa nãy, tôi… cũng từng làm rồi!" Dứt lời, Hoa Bá ung dung xoay người một cái nhảy xuống qua cửa sổ hành lang, trốn thoát.
"Á--" Người kêu lên giận dữ lại là Lãnh Tử Tình.
Cô ngàn vạn lần không ngờ Hoa Bá lại có thể nói như vậy…
"Anh… anh đứng lại!" Khi Lãnh Tử Tình xông tới, vịn lên thành cửa sổ, thì Hoa Bá đã nhảy xuống đất, nháy mắt với cô, làm động tác hôn gió, kéo va li ở bên đường, lên một chiếc xe, rời đi!
"Hoa Bá! Anh thật xấu tính, anh quay lại đây!" Lãnh Tử Tình tức giận dậm chân, kêu lên.
Mà chiếc xe kia đã sớm không còn bóng dáng.
Lãnh Tử Tình thở hổn hển, xấu hổ xoay người, đối mặt với Lôi Tuấn Vũ, lại phát hiện sắc mặt người đàn ông cứng ngắc đứng đó đã biến thành đen sì!
"Ờ, cái đó… cái đó… chúng ta quay vào thôi. Nghi lễ sắp bắt đầu rồi… Á!" Thân mình liền bị
hắn ương ngạnh giữ chặt lại.
"Anh ta nói vậy có thật không?" Tiếng nghiến răng nghiến lợi.
"Ờ… cái đó… cái đó… Tử Tử nhất định là sốt ruột rồi…"
"Anh hỏi em anh ta nói có phải là thật không?!" Tiếng quát tức giận.
"Ai da, anh xem xem, anh nhỏ mọn như vậy để làm gì? Đừng nói là miệng, chỗ này, chỗ này… của anh không phải cũng bị người phụ nữ khác chạm vào rồi, em cũng đâu có so đo…"
Lãnh Tử Tình vừa biện giải vừa chỉ vào ngực hắn, chỉ vào…
"Lãnh Tử Tình--" Người đàn ông được gọi là "kim cương" kia quát lên.
MC hôn lễ cũng sốt ruột đến độ toát mồ hôi. Cô dâu chú rể vẫn chưa có mặt. Tiết mục trên sân khấu đã bắt đầu rồi!
"Hai cái đứa này đang bận gì vậy? Sao lại vẫn chưa ra?" Tiêu Duệ có chút sốt ruột.
"Đúng vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Mạnh Hân Di cũng đứng ngồi không yên.
"Yên tâm đi! Lần này Tuấn Vũ một bước cũng không rời Tử Tình, sẽ không xảy ra chuyện đâu!" Vẫn là mấy người đàn ông còn bình tĩnh.
Một đầu khác, trong phòng cảnh xuân dào dạt.
Tiếng đàn ông thở dốc: "Còn chỗ này? Anh ta có từng chạm vào không?!"
"Không… Á… Không có…"
"Còn chỗ này? Anh ta cũng từng dùng miệng… như anh không?"
"Á… đừng… ông xã… xin anh đấy…" Giọng Lãnh Tử Tình quả thực là đang ngâm nga.
"Nói yêu anh!"
"Em yêu anh!"
"Nói không biết Hoa Bá!"
"Ưm… không… biết Hoa Bá." Lãnh Tử Tình máy móc nói theo.
"Có thích không?" Ngữ khí trở nên càng thêm dịu dàng.
"Thích…"
"......".
KẾT THÚC.