Đây là ngày vui nhất của Lãnh Tử Tình trong mấy ngày qua! Khi Lôi Tuấn Vũ gọi điện tới báo cho cô, cô hưng phấn đến độ thiếu chút nữa hét lên chói tai.
"Sau mười phút nữa tôi tới đón em." Lôi Tuấn Vũ nói xong liền cúp điện thoại.
Tâm trạng của Lãnh Tử Tình rất tốt, nên thái độ anh ta như vậy cô cũng không thèm để ý. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com
Quản làm gì anh ta "đại nam tử chủ nghĩa"! Hứ.
Lãnh Tử Tình chỉ đem theo một túi đồ tùy thân và máy tính xách tay. Nhìn xung quanh toàn bộ phòng khách một chút, tuy rằng chỉ ở đây có năm ngày, nhưng nơi này với cô cũng đã hơi quen thuộc. Ít nhất, những lúc Lôi Tuấn Vũ không ở nhà, cô đã lăn lê qua từng ngóc ngách trong nhà.
Khẽ cười một tiếng, cô quay đầu nhìn căn phòng được bài trí cẩn thận, phất ra một cái hôn gió. Bye bye!
Lôi Tuấn Vũ vừa nhấn xong một tiếng còi xe, đã liền nhìn thấy thân ảnh của Lãnh Tử Tình.
Kìm nén tâm trạng phấn khích, Lãnh Tử Tình đi bộ xuống lối đi, nhưng vẫn không giấu nổi tư thế nhún nhảy!
"Rất vui vẻ?" Lôi Tuấn Vũ nhìn cô buồn cười hỏi.
"Ah, không phải. Rất xa sao?" Lãnh Tử Tình vẫn hưng phấn như trước. Cô không biết anh ta sẽ tìm cho mình phòng ở như thế nào, có thể là một căn trong khu dân cư hay khu nhà trọ gì đó.
"Không, khoảng mười phút đi đường thôi."
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, xe của Lôi Tuấn Vũ liền dừng lại.
Lãnh Tử Tình nhảy ra khỏi xe, thế nhưng đó không phải là khu nhà trọ, mà là một căn biệt thự. Vừa xuống xe, cô đã không thể chờ đợi được khám phá mọi thứ.
Cùng một kiểu khóa cửa bằng vân tay, Lãnh Tử Tình thử đặt ngón trỏ lên trên, không nghĩ đến vậy mà cửa lại mở. Trong lòng không nén được có chút ấm áp, anh ta sắp xếp thật đúng là chu đáo.
Vừa đi vào trong nhìn, Lãnh Tử Tình không khỏi sợ ngây người! Đồ đạc bài trí trong nhà hóa ra tất cả đều có đủ. Làm sao lại có chuyện trùng hợp thế này?! So với nhà của Lôi Tuấn Vũ
lại tương tự nhau như vậy! Không không không, cơ hồ là giống nhau như đúc mới đúng.
Ngay cả cầu thang cũng là cùng một kiểu, nhà cũng chia hai tầng trên dưới. Không phải là anh ta chỉ trong một thời gian ngắn như vậy đã… Oạch.
Nhìn ánh mắt dò hỏi của Lãnh Tử Tình, Lôi Tuấn Vũ giải thích: "Tạm thời còn chưa tìm được phòng ở thích hợp. Em ở tạm nơi này trước đi!"
Lôi Tuấn Vũ vừa nói vừa cởi áo khoác, đi vào toilet rửa tay.
Sự hưng phấn của Lãnh Tử Tình đột nhiên đều xẹp xuống hết. Ý của anh ta là… Căn nhà này hẳn là có người đã từng ở? Là quà anh ta định tặng cho tình nhân sao? Vẫn còn là của anh ta hay đã thay đổi qua vài lần chủ nhân rồi?!
Tầm mắt lướt qua từng món đồ vật xa hoa sang trọng, trong lòng Lãnh Tử Tình nhất thời bực bội.
Lôi Tuấn Vũ đi ra nhìn tới bộ dáng âm trầm không vui của cô, cùng với ban nãy ở bên ngoài là hai tâm trạng hoàn toàn khác biệt, áo khoác cũng chưa cởi.
"Làm sao vậy? Không thích sao? Bài trí giống nhau, sợ em không thấy quen." Khóe miệng Lôi Tuấn Vũ giật giật, cô hẳn là không phải người khó hầu hạ đây chứ! Vả lại, nơi này và nhà của anh trên ở bản là bày biện giống hệt nhau, cô hẳn là rất nhanh sẽ quen được. Chẳng lẽ cô không thích đồ nội thất như thế này?!
"Nơi này dùng để làm gì vậy?" Ánh mắt Lãnh Tử Tình xem thường nhìn lướt qua Lôi Tuấn Vũ. Trong lòng nghĩ đến hình ảnh anh ta ở đây cùng với mấy cô nàng ngực bự ngốc nghếch… Kinh tởm.
Tiếp xúc với sự khinh thường của cô, Lôi Tuấn Vũ lập tức thay đổi sắc mặt: "Yên tâm đi! Nơi này trừ em ra, chưa từng có người phụ nữ nào tới! Thỉnh thoảng tôi sống ở đây."
A? Chưa từng có người phụ nữ nào tới? Tại sao vậy? Anh ta nói rằng thỉnh thoảng đến đây sống sao? Vậy thì vì sao lại cho phép cô ở nơi này?
"Thế phòng của tôi ở đâu?" Tâm tình của Lãnh Tử Tình tốt lên được không ít. Tóm lại, ít nhất cô hy vọng phòng mình đừng bị một cô nàng nào đó ở qua, hay có thể nói là bị bọn họ chà đạp qua.
"Cũng thế."
Lãnh Tử Tình nhanh chóng lên lầu, mở cửa phòng mình ra, quả nhiên, ngay cả bức tường bằng thủy tinh kia cũng giống.
Vội vàng lại chạy xuống dưới, nhìn Lôi Tuấn Vũ đang đứng bất động thanh sắc, Lãnh Tử Tình không nén được hỏi một câu có chút kỳ quái: "Tuấn Vũ, không phải là anh đã đem tôi quay trở lại nhà cũ đấy chứ!"
Trừng mắt liếc cô một cái, Lôi Tuấn Vũ mặc kệ không thèm trả lời. Anh làm gì có tâm tình cùng cô chơi đùa với căn nhà!
"Nếu em cần thứ gì, có thể gọi điện thoại cho tôi. Nơi này rất an toàn, cứ yên tâm đi. Nếu mấy lão nhân gia kia không quay về, tôi sẽ không đến đây quấy rầy em! Được rồi, chúc em vui vẻ!" Lôi Tuấn Vũ lại giống như bàn giao xong nhiệm vụ.
Đi theo anh ra ngoài cửa, nhìn thấy cảnh vật bên ngoài khác hoàn toàn với ngôi nhà kia của anh, Lãnh Tử Tình mới tin đây thật sự là căn nhà thứ hai! Trời ạ! Anh ta còn không phải kỳ
quái! Nhà ở làm cái gì mà phải giống nhau như đúc như vậy?! Cô rất ngạc nhiên, không phải là anh ta còn có một căn khác giống y thế này nữa chứ?
Tiễn bước Lôi Tuấn Vũ, Lãnh Tử Tình vội vàng chạy vào nhà. Cởi áo khoác ra, tùy tay khoát trên thành sô pha. Một đứa trẻ cao lớn nhảy lên, nghiêng ngả trên đệm ghế sô pha, hưng phấn hét to. Hai chân còn nhún nhảy lung tung.
Tâm tình bị kìm nén cuối cùng cũng được phóng thích. Cô quả thực muốn hát vang khúc khải hoàn.
"Xem ra em thật sự rất hưng phấn." Giọng nói của Lôi Tuấn Vũ giống như quỷ mị vây quanh cô.
"Áaaaa –––" Lãnh Tử Tình hét lớn ở mức đề-xi-ben cao nhất, ngay sau đó muốn bò dậy nhưng lại không thể đứng lên, ngã luôn trên mặt đất, bộ dáng vô cùng tức cười.
"Tôi chỉ là muốn quay lại nói với em, nếu em cảm thấy sợ hãi, tôi có thể sắp xếp để dì Vương đến ở cùng!" Tiếng Lôi Tuấn Vũ là lạ, giống như đang kìm nén điều gì đó.
Lãnh Tử Tình quỳ rạp trên mặt đất, đau đến nhăn mày trợn mắt, chật vật leo lên, trả lời:
"Không cần, không cần, không hề sợ hãi!"
"Nha? Vậy được rồi, có việc gì thì gọi điện thoại." Lôi Tuấn Vũ làm động tác gọi điện, liền quay đầu đi ra.
"Ha ha… ha ha!" Rốt cuộc không khống chế được nữa, thời điểm ngay khi vừa bước ra khỏi cửa, Lôi Tuấn Vũ cuối cùng có thể cười lớn. Cô thật đúng là đáng yêu! Lôi Tuấn Vũ cười đến mức mặt mày rạng rỡ, huýt sáo lên xe, sau đó liền rời đi.
Lãnh Tử Tình khập khiễng chuyển đến ngồi trên chiếc ghế vuông nhỏ. Cô hối hận cực kỳ!
Sao mình lại không kiên trì hơn một lúc nữa, xác định chắc chắn anh ta đã lái xe đi rồi, sau đó hẵng đắc ý chứ?!
Nhưng tóm lại, rốt cuộc thì cô cũng được tự do!
Nhanh chóng đi vào phòng, Lãnh Tử Tình thay quần áo ở nhà của chính mình, là một bộ váy ngủ thắt đai bằng tơ tằm thật thoải mái. Cuối cùng đã có thể mặc theo phong cách cá nhân! Ha ha, lúc ở nhà Lôi Tuấn Vũ, cô cả ngày bao mình lại giống hệt như cái bánh chưng!
Có lúc nhiệt độ trong phòng hơi cao, cô chỉ còn thiếu nước đổ mồ hôi ròng ròng.
Trong tủ lạnh cũng không có nhiều đồ, nhưng có thể thấy được ngôi nhà này Lôi Tuấn Vũ
cũng đã ghé qua. Một số thực phẩm vẫn còn rất tươi.
Lãnh Tử Tình vô cùng phấn khích! Cô rốt cục cũng được tự do!
Nhanh chóng quay số điện thoại, Lãnh Tử Tình vui vẻ nói: "Hoa Bá, tôi là Tử Dạ. Tôi có thể đến xem qua môi trường làm việc được không?"
Hoa Bá kinh hỉ, không nghĩ đến mình vậy mà lại nghe được giọng nói của Lãnh Tử Tình!
"Đương nhiên, em đang ở đâu, tôi tới đón em!" Trong giọng nói Hoa Bá tràn đầy vui sướng.
Anh biết có thể khiến cho Lãnh Tử Tình hạ quyết định cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Anh không thể để vịt đã đun sôi rồi còn bay mất, vẫn là nên rèn sắt khi còn nóng đi!
"Không cần, anh nói cho tôi biết địa chỉ của nhà xuất bản là tốt rồi." Lãnh Tử Tình cũng không nghĩ làm phiền đến người khác.
Ra cửa, Lãnh Tử Tình đi đến nhà xuất bản của Hoa Bá. Khiến cô thật không ngờ là nhà xuất bản Hoa Bá vậy mà cũng nằm tại một nơi phố xá sầm uất. Đó là một tòa nhà văn phòng lớn. Hoa Bá chiếm toàn bộ từ tầng một lên tới tầng bảy…