Cửa lại được mở ra, Lôi Tuấn Vũ quay ngoắt người lại, ánh mắt sắc nhọn nhìn người vừa bước vào, thấy Cổ Dương thì hoà hoãn hẳn lại.
"Ha, sao nào? Nhìn ánh mắt kia của ông, là muốn giết tôi hay là sao?" Cổ Dương mỉa mai nói.
"Hờ!" Tuấn Vũ nhả khói trong miệng ra một cách vô cùng thuần thục vào không khí.
"Hút ít thôi, cái phòng này của ông nồng nặc mùi thuốc lá! Đúng rồi, Tử Tình có chuyện muốn tìm ông đấy!" Cổ Dương nói thẳng vào vấn đề.
Lôi Tuấn Vũ vừa nghe thì khựng người lại, lạnh lùng nói: "Cô ta tìm tôi có chuyện, đến phiên ông phải ra mặt hay sao?"
Cổ Dương cười ha ha: "Ha ha, nếu không phải vì hôm qua ông mạnh mẽ quá, thì cô nhóc đó cũng không đến nỗi bị doạ thành như vậy đâu! Tôi nói ông Vũ à, lần này ông quá đáng rồi đấy! Dù gì thì tôi và Tử Tình cũng đang ở cùng ông dưới mái nhà này, ông coi bọn tôi là không khí hả? Mấy chuyện làm ô nhiễm thính lực thì ông làm nguyên trong phòng ông là được rồi! Lại còn ra tận phòng bếp…… Trời ạ! Tôi có thể tưởng tượng được cô nhóc kia bị
doạ thê thảm thế nào!"
Cổ Dương thao thao bất tuyệt cằn nhằn, Lôi Tuấn Vũ chỉ không ngừng rít thuốc, cuối cùng nhìn Cổ Dương nói: "Nói xong chưa? Nói xong rồi thì cút ra!"
"Ê! Ông đây là cái kiểu thái độ quái gì vậy? Vũ, ông bị ma nhập rồi à?!" Cổ Dương kích động phật ý nói.
Lôi Tuấn Vũ cười khẩy: "Tôi chẳng qua là dậy uống cốc nước mà thôi, cái em người mẫu của ông lại đi theo ôm tôi từ phía sau! Sáng sớm mới thức dậy, nữ nhân trần truồng nỏng bỏng uốn éo trước mặt ông như vậy… Cổ Dương! Vưu vật đó chẳng lẽ không phải là do ông đem đến hay sao? Hơn nữa, tôi ở trong nhà của tôi, làm tình ở phòng tắm hay phòng bếp thì liên quan chó gì đến cô ta?!"
Cổ Dương trợn trắng mắt lên! Tuấn Vũ hôm nay sao vậy? Ăn nhầm thuốc súng hay sao? Sao lại có thể nói ra những lời tục tĩu vậy?
"Ê! Hôm nay ông sao vậy? Được rồi được rồi, không nói nữa! Nói chuyện Tử Tình vậy, cô nhóc đó hình như có chuyện muốn nhờ ông đấy. Ông đừng nhỏ nhen vậy được không, làm chuyện tốt bị người ta bắt gặp, lại trưng ra cái vẻ mặt như phán quan thế kia!" Cổ Dương thử nhắc đến chuyện của Tử Tình xem thế nào.
"Có việc muốn nhờ tôi à? Cô ta có việc gì mà phải cầu đến tôi?" Tuấn Vũ lại châm điếu thuốc khác, vừa định hút thì bị Cổ Dương giật lấy. Text được lấy tại http://truyen360.com
"Rốt cuộc ông có nghe tôi nói hay là không đây! Chuyện của Ích Đạt…"
Cổ Dương chưa nói xong thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tuấn Vũ: "Tôi không có hứng thú biết!"
"Ê! Ông đừng có nhỏ nhen thế được không? Tôi nói ông đấy!" Cổ Dương tức giận cao giọng nói, hắn không ngờ Lôi Tuấn Vũ không nể mặt hắn chút nào.
"Tôi nhỏ nhen? Cổ, ông thì biết cái gì!"
"Đương nhiên là tôi biết! Ờ, không phải là bị bắt gặp hay sao? Lỗi tại người ta hay sao? Là sáng sớm tôi kêu cô ấy nấu bữa sáng cho, nếu biết lão nhân gia ngài đang bàn việc lớn trong phòng bếp, thì tôi đời nào làm trò khỉ đó? Lôi Tuấn Vũ, ông đừng có vì việc này mà giận chó đánh mèo được không?" Cổ Dương càng nói càng kích động.
"Đủ rồi!"
"Không đủ! Vũ! Ông làm vậy khiến người ta rất xem thường! Nếu là do ông cảm thấy mất mặt, thì còn nói được. Nhưng nếu ông đem sai lầm của mình đổ lên đầu một người con gái vô tội, ông cảm thấy như vậy rất đàn ông hay sao? Tôi nghĩ dù ông có khỏa thân đứng trước mặt cô nhóc đó, chưa chắc người ta đã muốn nhìn đâu!" Cổ Dương tức đến nghiến răng nghiến lợi. Không ngờ tên này lại để ý chuyện đó như vậy. Hắn chẳng phải là cao thủ tình trường hay sao?!
"Im đi! Ông thì biết cái gì, ông có quyền gì mà ở đây to mồm nói nọ nói kia? Tôi hận không phải là bị cô ta nhìn thấy, mà là vì cô ta thét lên như nhìn thấy người chết vậy! Ông thì biết cái gì? Tôi… hôm qua tôi thử làm mấy lần, đều không làm tới cùng được! Ông biết như vậy có nghĩa là gì không?" Lôi Tuấn Vũ đấm lên tường, thở hổn hển vì tức giận, trút ra tâm sự mình kìm nén trong lòng cả một ngày qua.
"Ông… ông nói cái gì?" Cổ Dương trợn mắt, đến vài giây sau vẫn không nói được tiếng nào.
"Đúng, chính là việc ông vừa nghe được đấy! Tối qua tôi không về nhà, đến khách sạn, ông biết tôi thử mấy lần không?! Ông biết không? Đều là vào lúc then chốt cuối cùng, đột nhiên dường như lại nghe thấy tiếng thét đó, lòng run lên, lập tức liền… Shit! Ông bảo nhìn cô ta tôi làm thế nào có thể bình tĩnh được đây?"
"Ông… không dùng được nữa à?! Trời đất! Sao lại có thể thành như vậy?" Cổ Dương bỗng chốc không biết làm sao cho phải. Lôi Tuấn Vũ được xưng là lãng tử tình trường, không có lúc nào là thiếu đàn bà bên cạnh, bây giờ lại vì cô nhóc kia mà… không dùng được nữa?!
Cổ Dương lập tức rối tung như canh hẹ, hắn không thể tin lại có chuyện trùng hợp như vậy.
"Vũ, hay là do ông quá căng thẳng?" Loại chuyện này không thể nói đùa được.
Lôi Tuấn Vũ dựa vào cửa sổ nói: "Chỉ mong là vậy! Vì thế nên đừng có nhắc đến cô ta với tôi. Hiện giờ nhìn thấy cô ta mà tôi không xuống tay bóp chết, thì là đã kiềm chế lắm rồi!"
Cổ Dương lập tức lý giải được sự hỉ nộ bất thường của Tuấn Vũ trước đây. Cũng không biết nói gì cho phải. Nhưng ít nhất, chuyện của Tử Tình đành phải tạm thời gác qua một bên.
Hắn nghĩ chuyện của Tuấn Vũ sẽ qua đi rất nhanh thôi. Đến lúc đó mọi người đã hết khúc mắc, nhắc lại chuyện này cũng không muộn.
"Vậy được rồi, Vũ, ông nghỉ ngơi trước đi. Chủ yếu là… về mặt tinh thần không được quá căng thẳng. Mấy hôm nay đừng đi tìm gái nữa. Loại chuyện này cứ thả lỏng, điều chỉnh một chút là ổn thôi! Vậy tôi ra ngoài đây!" Cổ Dương vội đi ra khỏi phòng Tuấn Vũ.
Dưới nhà Lãnh Tử Tình đang đi đi lại lại. Lúc nãy cô ngẫu nhiên nghe được giọng nói của hai người bọn họ từ trong phòng Tuấn Vũ vọng ra, có lúc rất phẫn nộ, rất kịch liệt, nhưng không rõ cho lắm.
Nhìn thấy Cổ Dương đi xuống, Tử Tình vội bước lên đón, thận trọng hỏi: "Cổ Dương, sao rồi?
Tuấn Vũ anh ấy nói như thế nào?"
"Ừm, Tử Tình à, gần đây tâm trạng Vũ không được tốt cho lắm. Vài hôm nữa anh sẽ nói lại với nó, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi mà. Lúc nãy bọn anh cãi nhau vì chuyện khác, vẫn chưa kịp nhắc đến chuyện này. Có điều em yên tâm, chuyện này cứ để anh!" Cổ Dương cười an ủi cô. Hắn thấy vẻ mặt ủ rũ của Lãnh Tử Tình thì trong lòng cảm thấy không nỡ.
Chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, xử lý dễ ợt như mua mớ rau vậy, lại bởi vì chuyện kia…
Haizzz! Sao lại dở hơi thế chứ?
Lãnh Tử Tình thất vọng trở về phòng mình. Cô cứ tưởng Cổ Dương ra mặt thì chắc chắn sẽ giải quyết được! Nhưng không ngờ…
Mở laptop lên mạng, Lãnh Tử Tình rối rắm, mày vẫn nhíu chặt lại, không giãn ra được.
Đột nhiên cô phát hiện avatar của Quyên Tử bỗng sáng lên.
Tử Tình lập tức gõ chữ: Quyên Tử, sao dạo này mất tăm vậy? Mấy hôm rồi không thấy ngươi đâu!
Quyên Tử: Tử Dạ à? Ta bị bắt cóc!
Tử Tình kinh ngạc: Cái gì? Có chuyện gì thế?
Quyên Tử: Haizzz, đừng nhắc nữa! Đều là vì một lần offline mà thôi. Cái gì mà Hội phú hào tương thân chứ!
Tử Tình đột nhiên nhớ ra lần gặp mặt Hội phú hào tương thân đó! Sự xuất hiện của đại ca, Tuấn Vũ, căn phòng hắc ám… rối tinh rối mù lên.
Cô vội hỏi: Vậy đã báo cảnh sát chưa? Giờ đã ổn chưa?