Lãnh Tử Tình sáng sớm ra đã cực kỳ hưng phấn, vừa đến nhà xuất bản đã lập tức dặn dò nhân viên, nếu Mộng Thi tới thì trực tiếp mời cô ấy lên phòng chủ biên! Mọi người vô cùng hiếu kỳ, sao hôm nay Mộng Thi lại đến?
Vì thế, Tử Tình bắt đầu chờ đợi. Tâm tình cô rất tốt, dù không làm gì cũng rất vui vẻ.
Lúc này, Chu Đồng gõ cửa bước vào, vừa vào đã dùng ngữ khí kỳ quái thất thường nói:
"Lãnh chủ biên? Cho hỏi chuyện Mộng Thi xử lý thế nào rồi?"
Tử Tình bất động thanh sắc đáp: "Cũng tương đối rồi."
Cô biết Chu Đồng là định tới xem trò vui. Cô ta sẽ không bỏ qua từng cảnh quẫn bách của cô đâu.
Chu Đồng ra vẻ ngạc nhiên: "Không thể nào! Lãnh chủ biên, bên Ích Đạt vừa gọi điện tới, nói là nếu trong tuần này không giải quyết thì e là sẽ kiện Hoa Bá đấy! Tôi nghĩ Lãnh chủ biên không phải là vẫn chưa biết chuyện này chứ?"
Lãnh Tử Tình nhíu mày, chuyện này thì thực sự cô không biết, lần trước nói chuyện qua điện thoại, tổng giám đốc của Ích Đạt đúng là rất tức giận, còn về chuyện họ muốn khởi kiện, cô vẫn chưa nghe nói. Hay là…
"Chu phó chủ biên, chuyện này đã giao cho tôi toàn quyền xử lý rồi, sao Ích Đạt lại gọi điện thoại cho Chu phó chủ biên được? Hơn nữa, Chu phó chủ biên lại tự tiện xử lý rồi sao?" Tử Tình sầm mặt, cô trừng mắt nhìn thẳng vào Chu Đồng, chờ cô ta giải thích.
Chu Đồng lập tức nhận ra mình đã coi thường chỉ số IQ của cô gái này rồi, cô ta bắt đầu thoái thác: "Tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho nhà xuất bản thôi! Người ta cứ bám nhằng nhẵng lấy tôi gọi điện tối ngày, tôi cũng phải mềm dẻo một chút chứ! Chỉ là không ngờ tôi vẫn còn chưa uốn nắn được gì thì người ta đã muốn khởi kiện rồi!"
"Ồ, vậy sao? Vậy thật vất vả cho Chu phó chủ biên quá rồi!" Tử Tình cười giả lả.
Chu Đồng sao cứ thấy không thoải mái chút nào. Cô ta rõ ràng là đang cười đấy, nhưng nhìn kỹ thì bên trong vẻ tươi cười kia đang ẩn chứa điều gì đó.
"Về sau phàm là chuyện do tôi toàn quyền xử lý, hy vọng Chu phó chủ biên đừng vượt quá chức phận như thế!" Tử Tình nhếch môi, đưa tay ra làm động tác mời.
Chu Đồng nghe vậy liền biết ý của Tử Tình. Cô ta tức xanh mặt, xoay người hừ một tiếng đi ra.
Đi ra tới cửa, Chu Đồng liền nở nụ cười nhạt, kỳ thực Ích Đạt gọi điện tới vốn không có ý gì.
Cô ta thêm mắm dặm muối cố ý giả ngu, khách hỏi gì cũng không hay không biết, chọc tức người ta, mới gây ra hiệu quả như vậy!
Ha! Nhìn vẻ mặt xám xịt của cô nàng, chắc là đang lo lắng phát sốt lên được ý chứ! Vừa mới tới đây làm chưa được vài ngày, lại bị nhà xuất bản Hoa Bá đẩy ra đứng nơi đầu sóng ngọn gió, để xem Hoa Bá chống đỡ cho cô ta thế nào.
Chu Đồng cười đắc ý. Chưa đi được mấy bước thì nhìn thấy Lý Bân khoanh tay ôm ngực đứng ở hành lang nhìn cô ta.
"Ê! Lý Bân, nhìn cái gì mà nhìn? Học cái trò này ở đâu thế?" Chu Đồng thu lại vẻ cười cợt trên mặt, gượng gạo nói.
"Nhìn người nào đó cười đắc thắng kìa!" Lý Bân nói không chút cảm xúc.
"Xì! Nói cái quái gì thế?" Chu Đồng lườm hắn một cái rồi quay ngoắt người bước vội vào văn phòng mình.
Lý Bân cười khẩy, quay đầu nhìn vào tấm bảng đề tên trên cửa phòng Lãnh Tử Tình, đăm chiêu đứng sững một hồi. Nhìn bộ dạng dương dương tự đắc của bà Chu Đồng kia, chắc lại động tay động chân gì rồi. Hắn bất quá đi ngang qua văn phòng của Chu Đồng, vừa hay nghe thấy cuộc đối thoại của cô ta và Ích Đạt. Chỉ cảm giác người đàn bà này thật là quá đáng, đố kị với người khác mà quên đi thân phận của mình. Ngay việc gây tổn thất cho nhà xuất bản mà cô ta cũng có thể làm ra được! Lý Bân lắc lắc đầu. Nhưng mấy chuyện này có liên quan gì đến hắn đâu cơ chứ? Hắn tự cười nhạo mình rồi bỏ đi.
Không thể tiếp tục nhẫn nhịn vậy được! Tử Tình suy nghĩ xem có nên trừng trị cô nàng này không? Chuyện này nếu truy ra thì sẽ tương đối ồn ào đây!
Cô bấm điện thoại, gọi A Dương vào.
Chàng trai ngoan ngoãn đứng trong phòng Tử Tình chờ cô căn dặn.
"A Dương, nếu tôi muốn kiểm tra lại ghi âm cuộc đàm thoại điện thoại của nhà xuất bản mình, thì có khó khăn lắm không?"
A Dương hiếu kỳ nhìn cô, đáp: "Đương nhiên không khó ạ. Điện thoại của Hoa Bá chúng ta đều có ghi âm lại mà. Lãnh Chủ Biên, chị muốn kiểm tra phòng nào ạ?"
"Ồ, vậy sao? Văn phòng quản lý cấp cao cũng vậy à?" Tử Tình thận trọng hỏi.
"Văn phòng… quản lý cấp cao? Xin lỗi chị, Lãnh chủ biên, văn phòng từ cấp phó chủ biên trở lên đều không ghi âm lại. Nếu muốn tra, thì e rằng phải đến bưu điện cơ ạ. Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?" A Dương hiếu kỳ nhìn Tử Tình, chị ý muốn tra điện thoại của ai vậy?
Tử Tình lập tức cười xua xua tay nói: "Không có, chỉ thuận tiện hỏi vậy thôi. Quản lý của nhà xuất bản tương đối quy phạm nhỉ!"
"Chuyện đó là đương nhiên rồi ạ! Lãnh chủ biên, chị còn muốn căn dặn chuyện gì không ạ?"
A Dương cười hỏi. Mấy vị lãnh đạo này rốt cuộc muốn làm cái gì thì sao cậu biết được chứ?
"Uhm, không có gì đâu! A Dương, nếu Mộng Thi đến thì lập tức đưa cô ấy vào phòng tôi nhé!"
"Vâng ạ." A Dương đi ra.
Chu Đồng xuất hiện không hề phá hỏng tâm trạng tốt đẹp của Tử Tình, chỉ cần Mộng Thi xuất hiện thì dù Chu Đồng kia có nhiều chiêu trò hơn nữa cũng có tác dụng gì?! Tử Tình bất giác nhìn đồng hồ, chờ đợi đúng là một chuyện tàn khốc. Mỗi phút mỗi giây đều thật là giày vò người ta mà.
A Dương đi khỏi chưa được 10 phút thì Hoa Bá đã xuất hiện trong văn phòng cô.
Tử Tình không thể không thừa nhận thư ký của Hoa Bá thật xứng đáng với vị trí của mình.
Chỉ trong vòng 10 phút mà chuyện vừa phát sinh đã đến tai Hoa Bá rồi. Cô thật sự hoài nghi tên này dù hàng ngày có đi làm hay không cũng đều có thể nắm rõ những gì cấp dưới đang làm trong lòng bàn tay!
"Nghe nói em muốn kiểm tra ghi âm cuộc đàm thoại ở phòng quản lý cấp cao à?" Hoa Bá tò mò nhìn Tử Tình. Anh ước gì cô ngày nào cũng tạo ra vài tin tức, sau đó anh mới có thể viện cớ mà chạy đến văn phòng cô.
"Ha, không phải, chỉ nhân tiện thì hỏi thôi." Tử Tình đáp qua loa. Hắn đúng là bà tám lắm chuyện.
"Ồ, vậy sao? Chuyện của Mộng Thi xử lý sao rồi? Nếu có khó khăn, anh có thể…"
"Hoa Bá, để em tự giải quyết được không? Mộng Thi hôm nay có thể sẽ đến, em đang đợi đây." Tử Tình nói như đã định. Cô không hy vọng người ta xem thường mình, nói cô chỉ là bình hoa vô dụng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com
"Ồ, tìm được cô ta nhanh vậy sao? Em đúng thật là không đơn giản nha! Anh nghe nói bên Ích Đạt có chút phiền toái à?" Hoa Bá hỏi dò.
"Ồ, không có gì! Em nghĩ hôm nay Mộng Thi đến thì những vấn đề kia có thể giải quyết được hết." Tử Tình ánh mắt trốn tránh cái nhìn chăm chú của Hoa Bá.
"Ừ. Em sao lại tìm được Mộng Thi?" Hoa Bá vẫn khá là tò mò. Nếu để anh xử lý chuyện của Ích Đạt thì dễ như trở bàn tay. Nhưng nếu bảo anh tìm ra một tác giả e là khó như mò kim đáy bể.
"Ha ha, không nói cho anh nghe đâu, chỉ là trùng hợp thôi!" Tử Tình ra vẻ huyền bí trả lời.
Hoa Bá đi rồi, Tử Tình thở phào một hơi. Nhìn đồng hồ, sắp 10 giờ sáng rồi. Hai tay cô chắp lại, Mộng Thi à, mau mau xuất hiện đi mà! Nghìn vạn lần đừng cho tôi leo cây nha! Toàn bộ cậy nhờ cô đấy!
Đúng lúc này, A Dương gõ cửa phòng Tử Tình.
Nhìn ra cửa kính mờ ảo, Tử Tình rõ ràng nhìn thấy bóng dáng một cô gái, cô vội đứng lên, âm thanh thanh thúy nói to: "Mời vào!"
Quả nhiên, A Dương dẫn một cô gái bước vào, lập tức giới thiệu: "Lãnh chủ biên, đây là tác giả Mộng Thi!"
Người mới đến nhìn thấy Tử Tình thì không khỏi ngây ra. Lãnh Tử Tình ngay lập tức cũng duyệt qua trong tâm trí hình ảnh về người con gái này, tức khắc liền khớp với bóng dáng mơ hồ kia. Hoá ra là cô ấy?!