Lời nói tuy thoải mái, nhưng lại
không dấu được sự đau khổ bên trong, Đường Thiệu Nghĩa nghe mà mặt mày
rung động, nhẹ nhàng đặt tay lên tay A Mạch, muốn khuyên giải an ủi nàng vài câu, nhưng lại không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ nắm chặt tay A
Mạch, thấp giọng nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, trên người ngươi có thương
tích, trước hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
A Mạch quay đầu nhìn Đường Thiệu Nghĩa, hỏi: “Đại ca, nếu ta cũng từng nói dối huynh, huynh có oán ta hay không?”
Đường Thiệu Nghĩa hơi cân nhắc một
chút, thành thật sự đáp: “A Mạch, ngươi và ta cùng nhau ra khỏi thành