A Mạch Tòng Quân

Chương 24: Công phòng

Cánh tay A Mạch mềm nhũn vô lực,
chống đỡ được một lát lại ngã xuống, cái gáy nện “Phịch” một tiếng lên
sàn thùng xe, đau điếng, nhờ đó lại khiến cho thần trí của nàng đột
nhiên tỉnh táo lại. Thương Dịch Chi, Thương Dịch Chi đang nhìn nàng! Anh ta đang nhìn cái gì? A Mạch trong lòng căng thẳng, theo bản năng vụt
đưa tay lên sờ ngực áo của mình, vẫn nguyên vẹn, không tổn hao gì, nàng
nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi mới vịn thùng xe ngồi dậy, cẩn
thận nhìn Thương Dịch Chi, nói: “Tướng quân, trên đùi A Mạch có thương
tích, không cách nào hành lễ với ngài được.”

Thương Dịch Chi vẫn nghiêm mặt, lạnh
lùng đánh giá A Mạch, A Mạch lo lắng đề phòng, đợi hơn nửa ngày mới nghe được anh ta hừ lạnh một tiếng nói: “Tóc tai bù xù, không còn ra cái bộ
dạng gì nữa!” Nói xong liền thả màn xe xuống, xoay người mà đi.

A Mạch ngây người, vươn tay sờ sờ
tóc, hóa ra búi tóc trên đỉnh đầu đã sớm tuột ra từ lúc nào, trên tóc
còn dính vết máu, từng sợi, từng sợi xõa tung, phân tán xuống dưới, tràn xuống quá vai. Nàng trong lòng hoảng hốt. Bởi vì sợ bị người khác nhìn
ra sơ hở, nàng vẫn không dám để tóc dài, vài năm trước thậm chí còn có
lần cạo đầu bóng lưỡng. Sau khi xảy ra chiến loạn tại thành Hán Bảo,
nàng mặc dù không tiếp tục cắt tóc, nhưng cũng chưa từng buông xõa xuống trước mặt người khác. Cũng không biết búi tóc bị tuột xuống khi nào,
chỉ nhớ là trước khi lên xe, rõ ràng vẫn còn được búi trên đỉnh đầu. A
Mạch sờ soạn lung tung trong xe, quả nhiên tìm thấy sợi dây buộc, cuống
quít túm tóc, buộc chặt lại lần nữa.

Màn xe đột nhiên lại bị vén lên, lộ
ra khuôn mặt gầy gò của Từ Tĩnh, ông ta nheo cặp mắt nhỏ đánh giá A
Mạch, sau đó cười hắc hắc, nói: “A Mạch ơi A Mạch, ta đã sớm nói với
ngươi là cùng ngồi chung xe la với ta, ngươi còn cố tình không chịu, lúc này thì thế nào? Vẫn là phải ngồi trên xe la của ta mà đi sao?”

Dứt lời liền vén màn bước lên xe, miệng kêu lên: “Tránh ra một chút, thu chân của ngươi lại để lão phu còn vào.”

A Mạch nghe vậy liền dùng tay di
chuyển cái chân bị thương sang một bên, nhường một khoảng trống lớn cho
Từ Tĩnh bước vào, rồi ngồi dựa vào thành xe.

Không ngờ Từ Tĩnh lại đột nhiên dừng
lại, nhăn mũi ngửi ngửi, sắc mặt biến hóa vô cùng cổ quái, sau đó liền
quyệt mông lui ra ngoài, bịp mũi kêu lên: “A Mạch, ngươi thật đúng là
muốn làm lão phu chết ngạt, mau lên, nhanh gội sạch đầu của ngươi, quần
áo trên người cũng đều ném hết cho ta!”

A Mạch sửng sốt, nâng nâng cánh tay
lên mũi ngửi, sau đó lại nghe thấy Từ Tĩnh ở ngoài xe gọi thân binh:
“Nhanh lên, cho hắn một thùng nước đến đây để gội đầu, còn nữa, đệm
giường trên xe cũng bỏ đi, đem một cái khác đến đây!”

Thân binh tuân lệnh đáp ứng, một lát
sau liền bưng một chậu nước đi đến trước xe, nói với Từ Tĩnh: “Tiên
sinh, người giữ quân nhu nói trong lần hành quân này không mang theo đệm giường, Thương tướng quân biết chuyện, đã vội cởi áo choàng của mình
đưa cho ta, nói trước cứ đưa cho tiên sinh dùng làm đệm giường, chờ gặp
thôn xóm nào trên đường đi thì sẽ tìm mua cho tiên sinh sau.”

“Ừ!” Từ Tĩnh cũng không khách khí,
tiếp nhận áo choàng, rũ rũ mấy cái, xem chừng cũng rất dày, liền gật gật đầu, hướng vào trong xe nói: “A Mạch, mau ra gội đầu cho sạch sẽ đi.”

Vừa dứt lời, A Mạch đã từ trong xe
nhô đầu ra, dùng hai tay bàn nhấc cái chân bị thương ra ngoài. Thân binh kia thấy thế liên bưng nước tiến đến, nói: “Mạch đại ca, ngươi đừng
xuống nữa, để ta bưng nước cho ngươi, ngươi cứ cúi đầu xuống mà gội.”

A Mạch nhìn anh ta cười cười, quay
đầu lại, thấy Từ Tĩnh đang nhìn mình chằm chằm, cũng không nói gì, chỉ
cởi nhuyễn giáp đầy máu trên người ra, ném xuống đất, lại duỗi tay cởi
quần áo bên ngoài, thấy áo kép bên trong cũng lấm tấm vết máu, A Mạch
cau mày, hơi do dự một chút liền đưa tay cởi áo. Thân binh kia thấy vậy, có chút khó xử nói: “Mọi ngươi không ai mang quần áo theo, hay là Mạch
đại ca đừng thay áo kép nữa, chịu khó một chút vậy.”

A Mạch ngừng tay, ngẩng đầu hỏi Từ
Tĩnh: “Tiên sinh, như vậy có được không? Nếu không ngài đưa áo choàng
của tướng quân cho ta mượn dùng tạm, ta tốt xấu gì cũng không thể ở
trước mặt tiên sinh mà hở mông ra được.”

Thân binh kia nghe vậy liền cười xì
một tiếng, thấy A Mạch cùng Từ Tĩnh không ai cười, không hiểu là có
chuyện gì, vội vàng ngừng lại, cúi đầu không dám lên tiếng.

Tầm mắt Từ Tĩnh dạo qua một vòng trên mặt A Mạch, có chút không kiên nhẫn nói: “Quên đi, quên đi, đem quần áo bẩn bên ngoài ném đi là được.”

A Mạch cúi đầu, khóe miệng mơ hồ khẽ
giật giật, không chút hoang mang, cài cổ áo kép lại, rồi nhúng đầu vào
chậu nước mà thân binh kia vừa mang lại, lúc này mới cởi dây buộc tóc
ra. Hiện đã bắt đầu vào đông, tiết trời đã lạnh, da đầu A Mạch vừa chạm
vào nước, nàng liền rùng mình một cái. Thân binh trước mặt vội vàng nói: “Thật sự là xin lỗi, quả thực ta không tìm được nước ấm.”

“Không sao.” A Mạch cúi đầu nói, lấy
tay chả xát trên đầu, rửa sạch vết máu trên mặt, rồi nhanh chóng ngẩng
đầu lên, vuốt tóc cho nước chảy hết, rồi ngay khi tóc vẫn còn đang rối
đã dùng dây buộc lại trên đầu, sau đó quay người nhìn về phía Từ Tĩnh
đang đứng bên cạnh.

Từ Tĩnh nheo mắt, khoát tay áo nói:
“Được rồi, mau vào thôi, nhìn ngươi không khác gì một con gà rơi xuống
nước lạnh vậy.” Nói xong, lại không biết lấy từ đâu ra một chiếc khăn
mặt ném cho A Mạch: “Lau khô tóc của ngươi đi, để cho họ thay đệm giường trước đã rồi nói sau.”

A Mạch nhận lấy chiếc khăn, trùm lên
đỉnh đầu, che khuất cả mặt, chậm rãi lau, một hồi lâu sau mới kéo khăn
xuống, hướng về phía Từ Tĩnh cười nói: “Tiên sinh, ngài hảo tâm tìm giúp ta một cái quần đi, ta chỉ có một chân là được mặc quần, bằng không ta ở trước mặt ngài cũng thật là thất lễ .”

Chòm râu của Từ Tĩnh run lên bần bật, tức giận nói: “Tối lửa tắt đèn thế này, lão phu biết đi đâu tìm quần
cho ngươi? Ngươi tự xem lại bản thân mình đi.” Nói xong liền lên xe ngồi cạnh A Mạch, lại thúc giục A Mạch: “Mau lên, phải đi rồi, ngươi mau vào xe đi.”

A Mạch sửng sốt, song vẫn nghe lời đi vào trong xe. Trong xe có một ngọn đèn nhỏ, Từ Tĩnh đã đem chiếc áo
choàng của Thương Dịch Chi trải thành đệm giường ở trong xe, đang ngồi ở phía trên dựa vào thành xe, nhắm mắt dưỡng thần. A Mạch lại gắng chịu
đau, đặt cái chân bị thương xuống, lộ ra một bắp chân sạch sẽ, giữ ý
ngồi ở một góc, hỏi Từ Tĩnh: “Tiên sinh, hiện chúng ta đang đi đâu?
Chiến trường đã dọn dẹp xong rồi sao?”

Từ Tĩnh liếc nhìn A Mạch một cái rồi
nhắm mắt lại, không âm không dương nói: “Đi đâu? Chúng ta tất nhiên là
phải về Dự Châu chứ còn đi đâu, Trần Khởi dẫn bại binh lui về Tĩnh
Dương. Thế nào? Ngươi còn dám đuổi theo hắn tới tận Tĩnh Dương sao?
Ngươi đã mê man một ngày một đêm, chiến trường đã sớm thu dọn xong rồi.”

A Mạch nghe ông ta nói như vậy thì có chút trầm mặc, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì. Hóa ra khi nàng ngã
xuống đã mê man một ngày một đêm, lúc này tỉnh lại đã là buổi tối ngày
hôm sau, Thương Dịch Chi chẳng những đã dọn dẹp xong chiến trường, mà
còn dựng cả bia mộ cho các tướng sĩ Nam Hạ tử trận trên sườn núi Ô Lan.

Từ Tĩnh thấy A Mạch trầm mặc, nhịn
không được lại mở mắt ra có chút tò mò hỏi: “A Mạch, ngày hôm qua vì sao ngươi cứ nhất định phải liều chết xông về phía chủ soái Bắc Mạc? Ngươi
muốn làm gì?”

A Mạch nghe vậy thì hơi giật mình,
lập tức liền cười nói: “Câu hỏi này của tiên sinh thật kỳ quái, tất
nhiên là A Mạch muốn giết chết chủ soái Trần Khởi của lũ thát tử rồi.”

Từ Tĩnh vuốt râu không nói, trong đôi mắt nhỏ xuất hiện nhiều ánh tinh quang, khiến A Mạch khi chạm phải ánh
mắt đó trong lòng có chút run sợ, đến lúc đó ông ta mới thu hồi ánh mắt
lại, thản nhiên “A?” một tiếng.

A Mạch thấy ông ta như vậy, gãi gãi
đầu, ngượng ngùng cười nói: “Ta biết không thể lừa được tiên sinh, ta
xin nói thật, tiên sinh chẳng lẽ còn không biết lá gan của ta, lúc nào
ta chẳng muốn tránh đao thương, tướng quân sai ta đi truyền tin, ta đi
đến nửa đường thấy Đường giáo úy đã hành động rồi, liền muốn nhanh chóng quay trở lại, ai ngờ vừa kéo cương ngựa, thì không biết mỗi mũi tên từ
đâu bắn đến khiến ngựa của ta hoảng sợ lồng lên, mang theo ta hướng về
phía soái kỳ của thát tử lao tới, ta cũng không có cách nào khác, lại
không dám nhảy xuống, lúc ấy sợ tới mức thiếu chút nữa vãi tiểu ra quần, sau lại có thát tử ngăn đón ta, khiến ta nóng mắt mà quên cả sợ hãi .”

Từ Tĩnh cũng không nói gì, A Mạch
cũng không biết ông ta có tin vào lý do bào chữa này hay không, nhưng
hiện tại đã đâm lao thì phải theo lao, đành cười gượng hai tiếng, có
chút ngượng ngùng nói: “Tiên sinh, việc này ngài đừng nói cho người khác được không, nếu để người khác biết được ta vì lý do này, nhất định sẽ
cười chê ta đến chết mất. Mặc kệ thế nào, tốt xấu gì ta cũng giết được
vài tên thát tử, cũng đã bị thương, không có công lao thì cũng có khổ
lao, phải không?”

Từ Tĩnh hắc hắc cười lạnh hai tiếng, không bày tỏ ý kiến gì, lại dựa vào thùng xe nhắm mắt dưỡng thần.

Đi đường vào ban đêm cũng không thuận tiện, may là quân đội Nam Hạ cũng chỉ muốn rời khỏi Dã Lang Câu, tìm
nơi cắm trại tránh gió, cho nên đi về hướng nam một quãng không quá xa
liền dừng lại, tìm nơi mà kỵ binh khó lòng đánh lén để cắm trại nghỉ
ngơi. Đây cũng là chủ ý của Từ Tĩnh, bị kỵ binh Bắc Mạc tập kích đại
doanh trong đêm một lần đã là quá đủ rồi, tuy rằng Trần Khởi đã bại trận lui binh, nhưng cũng tuyệt đối không thể khinh thường.

Dọc theo đường đi, Từ Tĩnh đều không
nói chuyện gì, A Mạch cũng không dám lên tiếng, chỉ nhắm mắt ngủ gà ngủ
gật. Tháng mười một, nhiệt độ ban đêm ngoài trời xuống rất thấp, trên
người nàng lại chỉ mặc một chiếc áo kép, ống quần lại chỉ còn có một
bên, tuy trong xe tránh được gió, nhưng cả người A Mạch đã muốn đông
thành đá, nhất là cái chân bị thương kia, tựa hồ như đã tê liệt đến mất
cả cảm giác. Khi xe dừng lại, Từ Tĩnh theo lệ thường, xuống xe làm một
vài động tác, chỉ còn lại một mình A Mạch trên xe, nàng vội vàng lấy áo
choàng của Thương Dịch Chi trùm lên người.

Một lát sau, thùng xe trầm xuống, có
người vén màn xe lên, A Mạch tưởng là Từ Tĩnh đã trở lại, sợ tới mức vội vàng đem áo choàng trải phẳng lại, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên thì thấy đó là Đường Thiệu Nghĩa.

“Có tốt hơn chút nào không?” Đường Thiệu Nghĩa hỏi.

A Mạch gật gật đầu, đột nhiên kéo cái chân bị thương kia lên, loạng choạng quỳ xuống trong xe, cúi đầu tạ lễ
với Đường Thiệu Nghĩa: “A Mạch cảm tạ ơn cứu mạng của đại ca.”

Đường Thiệu Nghĩa sợ tới mức sửng
sốt, vội đỡ A Mạch lên, cả giận nói: “A Mạch, chúng ta là huynh đệ sinh
tử có nhau, mà ngươi lại nói ra những câu như thế này sao?”

A Mạch cười cười, lại ngồi xuống
trong xe, không cẩn thận đụng phải bên chân bị thương, may là đã sớm bị
lạnh đến tê đi rồi, nếu không đã rất đau. Đường Thiệu Nghĩa lại phát
hiện thấy có điểm không thích hợp, đưa ngọn đèn đến soi rõ A Mạch, gắt
gao nhíu mày lại, nói: “Tại sao lại ăn mặc đạm bạc như vậy? Quân phục
của ngươi đâu?”

A Mạch thấp cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Đều bị máu làm vấy bẩn, ném đi rồi.”

“Vớ vẩn!” Đường Thiệu Nghĩa mắng, vội vàng cởi áo choàng ra khoác lên người A Mạch, nói: “Đánh giặc có thể
không dính máu sao? Nếu tất cả đều như ngươi, thì mọi người đều để mông
trần mà trở về chắc!”

A Mạch bật cười, đem áo choàng trả
lại cho Đường Thiệu Nghĩa, nói: “Đại ca, ta ở trong xe không lạnh lắm,
ngươi vẫn nên mặc vào, ban đêm bên ngoài lạnh lắm.”

Vết thương trên chân của nàng lại lộ
ra, Đường Thiệu Nghĩa vội đưa mắt tránh đi, nói: “Vết thương của ngươi
cần giữ ấm, ta không sao.”

A Mạch thấy gương mặt của Đường Thiệu Nghĩa có chút ửng đỏ, trầm mặc một chút rồi đột nhiên hỏi: “Đại ca, bộ
dạng của ta có phải rất giống đàn bà không?”

Đường Thiệu Nghĩa bị nàng hỏi như vậy liền cả kinh, như là đột nhiên bị người ta nói trúng tâm sự, mặt mũi đỏ tía tai nhìn nàng.

————————–

Chú thích:

1- Công phòng: tấn công và phòng thủ. Trong chương này, những người xung quanh dù vô tình hay cố ý đều tấn
công vào phòng tuyến giả nam trang của A Mạch. Còn A Mạch thì luôn tìm
cách để tự bảo vệ phòng tuyến này của mình.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất