Lần trước, hai người đã trao đổi số điện thoại, nhưng bây giờ trở lại, hai người vẫn chưa gặp nhau, trong điện thoại chắc chắn không còn số. Cô bỗng thấy hơi chán nản, đáng lẽ ra lúc đó nên học thuộc số điện thoại anh.
Bây giờ cô rất muốn nhìn thấy người chị sống lại từ trong cõi chết, và gặp cháu gái mới của hai anh chị.
Còn… nếu anh ấy sốt ruột thì có thể đến tìm cô. Cô cũng có chút danh tiếng trên mạng, chỉ cần hơi để ý đến là có thể tìm được rồi. Nếu không, thì lại có vẻ như cô rất sốt ruột. Trong lòng chất chứ cảm giác vi diệu này, nên cô tạm thời bỏ qua Trương Tĩnh Thiền.
Nhưng mà, cô rốt cuộc đã quên đi điều gì? Hay nói cách khác, còn có điều gì mà cô không thể nhớ ra, tại sao luôn có cảm giác không ổn chỗ nào đó.
Lý Vi Ý đi xe buýt đến nhà chị gái, con đường này vừa giống như cô đã đi qua không biết bao lần, lại vừa như lần đầu tiên đi qua, cảm giác này rất mới lạ. Khi đến trạm xuống, cô đi vài bước đến nhà mới của chị như trong kí ức, bỗng nhiên cô dừng bước.
Không ngờ nhà mới của chị gái cách trường đại học mà cô từng theo học gần đến vậy.
Nhưng lại xa lạ như chuyện của đời trước.
Lý Vi Ý đi đến cổng trường đại học trong vô thức, cô dừng lại một hồi lâu nhìn vào kiến trúc quen thuộc bên trong và dòng người đi lại.
Cho đến khi một giọng nói quen thuộc từ phía sau lưng cô vang lên: “Bạn học, xin chào…”
Lý Vi Ý sững người, quay đầu lại nhìn thấy Tạ Tri Lộc đã lâu ngày không gặp, đang đứng trước mặt cô. Anh ta trông gần giống như kiếp trước, mặc áo lông đen đơn giản và quần jean, cũng khoác lên mình dáng vẻ chàng trai tri thức, nho nhã. Khuôn mặt trắng trẻo, sống mũi cao, môi hơi mỏng. Chỉ là lần này gương mặt anh ta đỏ bừng.
Lý Vi Ý ngơ ngác. Cô cẩn thận lục lại trí nhớ, chắc chắn lần này bản thân mình không hề quen biết tên bạn trai xui xẻo này.
Đứng đằng sau Tạ Tri Lộc còn có hai người con trai khác, bọn họ đều có dáng vẻ kinh ngạc và hóng hớt.
Tạ Tri Lộc nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đôi mắt anh ta sáng bừng, dáng vẻ trùng khớp với một hình ảnh xa xăm trong ký ức Lý Vi Ý. Anh ta nói: “Em đừng sợ, chỉ là tôi thấy em đứng ở đây…rất muốn làm quen với em. Tôi tên là Tạ Tri Lộc, học Quản lý kinh tế, còn em tên gì?”
Lý Vi Ý trợn tròn mắt.
Tạ Tri Lộc cười rồi hỏi: “Em năm mấy? Tôi không có ý gì đâu, chỉ là…tôi muốn xin Wechat của em.”
Chàng trai đứng bên cạnh nói: “Em gái, chúng tôi thật sự không phải người xấu đâu. Tạ Tri Lộc nổi tiếng trong trường lắm, em chưa từng nghe nói đến à? Cậu ấy học đại và cao học 7 năm rồi mà chưa từng có bạn gái. Đây là lần đầu tiên cậu ấy xin wechat của con gái. Em cứ cho cậu ấy đi.”
Người con trai khác lại nói: “Đúng vậy đúng vậy, cậu ấy vừa thi đỗ nhân viên công chức, là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc nhất khóa bọn anh. Mỹ nữ, kết bạn với cậu ấy không lỗ đâu, hahaha!”
Sắc mặt Tạ Tri Lộc vẫn hơi đỏ, nhưng lại không hề phủ nhận lời nói của bọn họ, chỉ nhìn Lý Vi Ý với ánh mắt tràn ngập mong đợi và tự tin.
Lý Vi Ý nhìn anh ta.
Dưới ánh nắng mùa đông ấm áp, dòng người qua lại giữa cổng trường, dáng vẻ cô mềm mại, yểu điệu tựa như đóa sen sớm nở, khuôn mặt thanh tú, thuần khiết không gì sánh bằng, đó là cuộc gặp gỡ mà anh ta chưa từng tưởng tượng ra. Mà Tạ Tri Lộc vừa nhìn thấy cô, anh ta đã biết đây chính là người mình nhất định phải nắm chặt.
Lý Vi Ý bỗng bật cười.
Lạ Tri Lộc mừng rỡ trong lòng, anh ta tiến thêm một bước và lấy điện thoại ra.
Nụ cười Lý Vi Ý ngày càng lớn hơn, sau đó còn cười lên thành tiếng “haha”, ánh mắt cô nhìn Tạ Tri Lộc vừa căm ghét lại vừa châm biếm.
Trong lòng Tạ Tri Lộc rất hồi hộp, bỗng nhiên anh có dự cảm không lành, nhưng anh ta không hiểu không đúng ở chỗ nào, chỉ là cảm thấy sai sai.
“Cút.” Lý Vi Ý thốt ra một chữ, “Đồ cặn bã, cả đời này tôi không muốn gặp phải người như anh.”
Sống trên đời này 25 năm. Cô gái duy nhất khiến anh ta gặp phải tiếng sét ái tình, lại bước đi mà không chút lưu luyến, không hề ngoảnh đầu lại. Tạ Tri Lộc sững sờ đứng im tại chỗ. Hai người con trai đứng bên cạnh anh rất ngượng ngùng và nói: “Đứa con gái này sao lại kiêu ngạo như thế, không đồng ý thì thôi, lại còn mắng người khác? Á… Tri Lộc, cậu sao lại…”
Hai người nhìn khuôn mặt Tạ Tri Lộc, rồi lại nhìn nhau.
Tạ Tri Lộc vẫn đứng nhìn bóng dáng cô đã đi xa, giơ tay lên lau nước mắt trên mặt mình. Anh cúi đầu xuống, cũng không biết bản thân mình bị làm sao nữa.
—
Lý Vi Ý ngâm nga câu hát, đi đến căn nhà của chị gái. Chung Nghị ra mở cửa, ngoại hình cao to và mạnh mẽ y hệt như 8 năm trước, giữa đôi lông mày đã có hiện lên nét sương gió, gương mặt ngày càng kiên cường và đĩnh đạc hơn trước.
Lý Vi Ý cũng nhớ ra, trong kiếp này vì bố Chung Nghị đã được chăm sóc rất tốt, cơ thể gần như đã được phục hồi sau cơn đột quỵ, có thể đi đứng chạy nhảy bình thường. Mỗi ngày ông đều cùng một nhóm các bác gái đến quảng trường nhảy. Bố Chung Nghị và mẹ Lý vẫn luân phiên nhau đến Tương Thành chăm sóc cháu gái hộ vợ chồng anh chị.
Lý Vi Ý nhíu mày, rốt cuộc không đúng ở chỗ nào.
Lý Vi Ý cảm thấy rất mới mẻ khi nhìn thấy cháu gái, cô ôm bé con không buông. Mẹ Lý từ nhà bếp đi ra, nhìn thấy dáng vẻ của con gái, bà cười: “Con thích trẻ con thì mau chóng tìm bạn trai rồi sinh một đứa đi, rồi làm bạn với An An.”
Lý Vi Ý nhún vai, gì mà sinh con, kiếp này hiện tại ngay cả bạn trai cô còn không có.
Cả nhà náo nhiệt ngồi vào bàn, phần lớn đều là những món Lý Vi Ý thích ăn. Cô biết suốt những năm qua, không chỉ chị gái và mẹ, mà anh rể cũng yêu thương cô như em ruột. Tuy trong lòng thấy hơi xót xa, nhưng nụ cười trên mặt cô lại rất xán lạn.
Mẹ Lý hỏi vài câu về công việc của Lý Vi Ý, hỏi đi hỏi lại rồi tiếp tục chuyển chủ đề về chuyện bạn trai cô, thậm chí còn nhờ Lý Hiểu Ý và Chung Nghĩ để ý xem có cậu trai nào giỏi giang cho cô. Lý Vi Ý vừa nghe đến đã đau đầu, vội vàng ngăn bà lại: “Mẹ ơi, con sẽ tự quen bạn trai, con mới 25 tuổi thôi, xem mắt làm gì.”
Lý Hiểu Ý cũng đứng về phía mẹ: “Công việc của em, suốt ngày đều phải ru rú trong nhà, làm gì có cơ hội quen bạn trai?”
Trong đầu Lý Ví Ý bỗng hiện lên dáng vẻ Trương Tĩnh Thhiền mặc vest, đi giày da, khuôn mặt lạnh lẽo. Ơ, sao lại nghĩ đến anh ấy? Cô sao có thể yêu đương với người như anh ấy, vừa nghĩ đến đã bị dọa sợ rồi.
Lý Vi Ý lập tức chuyển chủ đề, vừa gắp thịt bò, vừa hỏi: “Mẹ, bố con đâu? Sao bố không đến Tương Thành cùng mẹ?”
Cả bàn bỗng nhiên yên tĩnh.
Mẹ Lý ngây người, lộ rõ dáng vẻ đau xót, Chung Nghị nhíu mày nhìn chằm chằm Lý Vi Ý, Lý Hiểu Ý khẽ hỏi: “Vi Ý, em vừa nói cái gì?”
Lý Vi Ý cúi đầu nắm chặt bát cơm và nói: “Bố đâu, ông ấy đâu? Sao không đến Tương Thành? Ông ấy đi đâu rồi? Làm sao… làm sao mà trong ký ức em, nhiều năm như vậy… đều không có ông ấy?”
Mẹ Lý bụm mặt đi vào phòng, đôi mắt Lý Hiểu Ý đỏ lên, Chung Nghị thở dài. Lý Hiểu Ý hỏi: “Hôm nay em làm sao đấy? Chuyện của bố… em quên rồi sao?”
Lý Vi ý ngẩng đầu, khuôn mặt đã giàn giụa nước mắt, tầm nhìn của cô lướt qua chị gái, anh rể và cháu gái, rồi lại nhìn xung quanh một vòng, cô nói: “Chị biết không? Em thật sự sợ tất cả những thứ này đều là một giấc mộng. Em sợ rằng chị đã nhảy lầu tự tử, sợ rằng chồng chị và chị không đến được với nhau, sợ rằng bố mẹ đau khổ đến chết…”
Chung Nghị và Lý Hiểu Ý nhìn nhau.
Lý Vi Ý vừa khóc vừa nói tiếp: “Nhưng em lại mong đây chỉ là một giấc mộng, như vậy thì bố sẽ không bị mất tích, là do em thay đổi lịch sử, là em hại ông ấy…”
Cô đã nhớ ra.
Đoạn ký ức bị ấn giấu đã trở lại, từ đầu đến cuối trong tiềm thức cô không dám đối diện với ký ức mới.
Một tháng sau lần xuyên không trước của cô, bố đã rời cửa nhà vào buổi tối một ngày nào đó, sau đó không thấy ông trở lại nữa. Cảnh sát đã tìm kiếm nhiều lần trong Thần Thị, nhưng không thể tìm được ra tung tích của ông.
Bố cô đã mất tích vào 8 năm trước.