Chương 121
Truyền Thống
Đỗ Duy không đợi hắn nói xong liền vỗ lên vai hắn cười nói: "Được rồi, là ta chỉ vô ý hỏi thôi. Ai da, nếu biết trước hắn quay về thì ta có một vài chuyện cần nhờ hắn. Lúc trước khi ra đi ta quên dặn dò mấy người tại thành Rowling vài chuyện, nếu biết như thế thì đã tính toán xong rồi.
Alfa nhíu mày nhưng cũng không ngăn cản gì, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn gã kỵ binh một cái, sau đó tự mình đưa Đỗ Duy lên xe rồi mới gọi người đưa ngựa đến. Alfa cũng không mặc áo giáp mà chỉ mặc trang phục võ sĩ, thậm chí ngay cả kiếm cũng không mang theo nhảy lên ngựa đi tại phía trước của đội ngũ.
Tổng hội của Ma pháp công hội của Roland đại lục ở tại phía tây của đế đô. Tại nơi này có một quảng trường hình tròn rất lớn, tại chính giữa là nơi đặt ma pháp công hội. Nơi này vốn không hề giống với đại bản doanh của các ma pháp sư đầy tính truyền thuyết và thần bí mà Đỗ Duy tưởng tượng trước đây, bởi khi nhìn qua thì không hề có chút hơi thở "Thần bí" chút nào.
Tại xung quanh quảng trường có một vòng tròn gồm những cột lớn hình trụ màu trắng, tất cả tạo thành một hình lục giác tạo nên một ma pháp trận, giúp chiếu sáng nơi này quanh năm. Cho dù là ban đêm thì tại ma pháp công hội vẫn sáng rực rỡ. Nghe nói là ánh sáng của ma pháp trận này kể từ khi được tạo ra chín trăm sáu mươi năm trước đến tận hôm nay vẫn chưa hề tắt một lần. Ngọn lửa ma pháp vĩnh hằng tượng trưng cho văn minh ma pháp trên thế giới phồn thịnh mãi mãi!
Mà đồng thời vì ma pháp công hội quả là có địa vị cao quý, cho dù là đại lục trải qua thời kỳ chiến tranh hay đế quốc đã trải qua hai lần nội chiến thì cũng chưa có một thế lực nào dám trêu chọc đến ma pháp công hội.
Xe ngựa chậm rãi đi đến quảng trường rồi giảm tốc độ lại. Tại quảng trường có sáu con đường đi khác nhau thông đến trung tâm, tại đó có một tòa nhà lớn hình lục giác.
Nhìn từ không trung xuống sẽ phát hiện ra quảng trường lớn bên ngoài cùng với kiến trúc của ma pháp công hội sẽ tạo thành một đồ án hình lục giác vô cùng lớn.
Đoàn người Đỗ Duy từ góc bên trái của "Hình lục giác" đi vào. Tại quảng trường Đỗ Duy xuống xe ngựa, sau đó với sự hộ tống của hộ vệ gia tộc Rowling tiến vào tòa nhà hình lục giác màu trắng kia.
Cả tòa nhà của ma pháp công hội chỉ có ba tầng, có điều lại mang hình dáng của cái giếng một chút. Tại chính giữa của lục giác là một khoảng sân tương đối lớn. Chính giữa sân là một tòa tháp rất cao, độ cao chỉ thấp hơn một chút so với tòa bạch tháp trong hoàng cung. Dựa vào các tài liệu ghi chép lại mà Đỗ Duy đã đọc thì tòa tháp tại ma pháp công hội có độ cao là tám mưới tám thước.
Sau khi xuống xe ngựa, tại bên cạnh của tòa nhà là một dãy các gian phòng nghỉ có kiến trúc đơn giản, Alfa liếc nhìn Đỗ Duy mỉm cười nói: "Thiếu gia, ở nơi này hẳn là rất an toàn rồi, ngài cứ vào đi thôi, ta ở nơi này chờ ngài trở lại."
Đỗ Duy nhìn Alfa và nói: "Ngươi không cùng ta vào sao ?"
Alfa mỉm cười nhưng trong ánh mắt lại mang theo một tia kiêu ngạo: "Thiếu gia, ngài quên rồi sao, ta là một võ sĩ !".
Tại đại lục Roland mặc dù vũ kỹ cùng với ma pháp đều có lịch sử lâu đời, nhưng là bởi vì văn minh ma pháp phồn thịnh nên vũ kỹ nói tóm lại ngàn năm nay đã bị ma pháp áp chế địa vị.
Trong một tình huống bình thường thì ma pháp sư khi thực tế chiến đấu cùng võ sĩ cùng cấp bậc đều có lực lượng mạnh hơn nhiều. Ví dụ như trước kia Đỗ Duy trên đường lần nọ bị ám sát, một ma pháp sư Clark có thể triệu hồi tử linh võ sĩ, dễ dàng giết chết mấy tên võ sĩ sát thủ có thực lực không tầm thường.
Ma pháp sư có thể vận dụng ma lực để khống chế lực lượng thần kỳ của các ma pháp nguyên tố, chỉ vào điểm này thì võ sĩ chỉ dựa vào tu vi của bản thân không cách nào chống đỡ lại được.
Mặc dù trên lý thuyết là ma pháp sư am hiểu công kích tầm xa còn võ sĩ am hiểu công kích cận thận, nhưng là từ góc nhìn thời đại mà nói thì uy lực của công kích tầm xa lớn như sóng triều lên.
Mà tuy ma pháp sư mặc dù nhược điểm lớn nhất là công kích cận thân, nhưng là văn minh ma pháp lại tìm được cách thức để bù vào điều này. Ví dụ như pháp sư Clark gọi về "Tử linh võ sĩ", loại tử vong sinh vật đáng sợ này có thể bảo vệ bên cạnh ma pháp sư. Ngoài ra ma pháp sư còn có thể sử dụng ma pháp kết giới như một cách để bù đắp cho nhược điểm của mình.
Nhiều lý do như vậy khiến đồng cấp ma pháp sư so với đồng cấp chiến sĩ có rất nhiều ưu thế.
Nếu như không phải do ma pháp sư đào tạo quá sức khó khăn, mà võ sĩ so với ma pháp sư tu luyện dễ dàng hơn nhiều thì sợ rằng địa vị của võ sĩ sẽ càng đáng xấu hổ hơn.
Dù sao một người bình thường, cho dù thiên phú kém một chút chỉ cần cố gắng tu luyện cũng có thể luyện tập vũ kĩ, ngay cả dù không đạt đến cảnh giới cao cấp thì cũng không phải không đạt được võ sĩ cấp thấp.
Nhưng là tu luyện ma pháp không giống như vậy, nếu như không có ma pháp thiên phú thì cả đời cũng không thể trở thành ma pháp sư, thậm chí không bước qua ngưỡng cửa để trở thành ma pháp sư cấp một.
Uy lực của ma pháp rất lớn, nhưng là tu luyện quá khó khăn tạo thành rào cản lớn đối với chức nghiệp này dẫn đến số lượng ma pháp sư rất ít. Giới võ sĩ mặc dù đẳng cấp thấp hơn nhưng là may mắn có số lượng khổng lồ nên còn có thể chống chọi lại giới pháp sư một chút.
Nhưng là địa vị dù sao cũng rất khác nhau.
Ví dụ như ma pháp công hội có thể đặt ngang hàng với thần điện, được xem như là một trong những thế lực cường đại nhất.
Nhưng tương quan mà nói thì "Hiệp hội kỵ sĩ" kia vị thế kém hơn rất nhiều. Việc quản lý thì lỏng lẻo lại còn bị ma pháp công hội áp chế đến tắt thở khiến cho địa vị của hiệp hội kỵ sĩ tại đế đô kém rất xa so với ma pháp công hội.
Nhưng là dù sao giới võ sĩ vẫn còn có sự kiêu hãnh của mình. Thân là một võ sĩ cao cấp, Alfa chính mình nghiêm khắc tuân thủ theo các nguyên tắc tôn nghiêm và chính trực của võ sĩ cao cấp.
Tại đại lục Roland, giới võ sĩ cao cấp hầu hết đều có một tín điều giống nhau đã được truyền lại không biết đã bao nhiêu đời.
"Võ sĩ, không liên quan đến ma pháp công hội"
Tuy nhiên bởi vì địa vị của võ sĩ đi xuống nhiều nên số người tuân thủ dần dần cũng không còn nhiều nữa, chỉ có những võ sĩ tu luyện cao thâm thì mới tiếp thục tuân theo tín điều này còn những võ sĩ bình thường thì bởi áp lực sinh tồn đã sớm quên đi điều kiêu hãnh này…
Ví dụ như có ma pháp sư vì để bù đắp cho khả năng chiến đấu cận thân có thể chiêu lãm một ít võ sĩ để làm hộ vệ. Thật sự mà nói khi chiến đấu nếu bên cạnh có võ sĩ bảo vệ thì là sự bù đắp rất lớn cho nhược điểm cận chiến của ma pháp sư.
Mà những võ sĩ được ma pháp sư thuê về để hỗ trợ thông thường đều bị những võ sĩ cao cấp như Alfa khinh bỉ.
Đỗ Duy đương nhiên là biết những chuyện đó, cho nên khi Alfa cự tuyệt đi vào Đỗ Duy hiểu rõ ý tứ của hắn, cũng không có nói gì thêm.
Sau đó Đỗ Duy sửa sang lại quần áo của mình một chút rồi một mình đi vào tòa nhà hình lục giác.
Việc làm cho Đỗ Duy có chút kinh ngạc là ma pháp công hội cư nhiên không hề có cửa!
Nhìn qua thì "Cửa" trống không không hề có cánh cửa, chỉ là khi đi qua lại có thể mơ hồ cảm giác được một đạo ma lực ba động quét ngang qua thân, huy chương ma pháp học sĩ đeo trên ngực Đỗ Duy lập tức có cảm ứng, sau đó thì ma lực ma động đang quét kia mới dần tiêu tán.
Đỗ Duy biết đại khái đây là ma pháp trận của ma pháp công hội. Mặc dù không có "Cửa" nhưng là không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào ma pháp công hội!
Chỉ có ma pháp sư chính thức đeo huy chương ma pháp sư của chính mình mới có thể tiến vào cửa của ma pháp công hội!
Đương nhiên, ma pháp sư trên đại lục rất ít. Toàn đại lục số ma pháp sư chính thức bất quá chưa đến vài trăm người mà thôi. Một ma pháp công hội khổng lồ như vậy sẽ cần người làm những công việc bình thường khác, mà ma pháp sư vốn thân phận cao quý phần lớn đều trầm mê nghiên cứu trong khi hàng ngày đều có những việc cần làm. Như vậy dẫn đến tại Roland đại lục xuất hiện một nhóm người với nghề nghiệp mới có liên hệ với ma pháp sư.
Ma pháp học đồ.
Những người này so với người thường đều có ma pháp thiên phú nhưng lại là không cách nào trở thành ma pháp sư; thậm chí trở thành ma pháp sư cấp một cũng rất khó khăn. Những người như vậy thường được ma pháp sư chiêu lãm thành trợ thủ và học đồ, thật ra chính là loại công việc làm người hầu.
Trừ các ma pháp sư tự thân chiêu lãm ma pháp học đồ ra thì tại phân hội của ma pháp công hội ở khắp đại lục cũng thu nhận ma pháp học đồ. Những người này phải làm rất nhiều việc thường ngày của ma pháp công hội, ví dụ như bảo tồn văn kiện, tu sửa tài liệu ma pháp…..
Đỗ Duy đi vào tòa nhà của ma pháp công hội lập tức cảm nhận được sự khác biệt ….
Ở đây trên trần nhà không nhìn thấy chất liệu xây nên, trần nhà là một mảnh hư không, trên đó trôi nổi những mây, mặt trời, mặt trăng, các vì sao…tất cả đều đang lấp lánh tạo thành một quang cảnh tráng lệ mà cũng đầy kỳ lạ - Đương nhiên tất cả những thứ này là do ma pháp tạo ra.
Có thể thấy những người đi xung quanh tất cả đều mặc trường bào của ma pháp sư.
Đương nhiên là màu sắc trường bào không giống nhau.
Ma pháp sư cấp thấp và trung cấp mặc áo bào màu xám, mặc áo bào trắng chính là ma pháp sư cao cấp. Mà còn lại đại đa số đều mặc áo bào màu tím, tức toàn bộ đều là ma pháp học đồ.
Đỗ Duy đi vào bên trong đại sảnh thì thấy tuyệt đại đa số người ở đây đều mặc áo bào màu tím, đều là ma pháp học đồ. Thỉnh thoảng hắn mới nhìn thấy một hai ma pháp sư mặc áo bào màu xám. Còn về phần áo bào màu trắng thì đều là các thành viên cao cấp trong ma pháp công hội, họ sẽ không tự nhiên đi lại như vậy trong đại sảnh.
Đỗ Duy thân mặc trường bào màu đen lập tức thu hút không ít ánh mắt ngạc nhiên.
Ác Ma Pháp Tắc