Chương 143
Đêm Trước Ngày Tế Điển
Roline đem chuyện do nàng thấy được về cái thuyền đội kia tại bến tàu Enke kể qua một lần. Đỗ Duy nghe xong sắc mặt hình như rất bình tĩnh, chỉ gật gật đầu thản nhiên nói:
-Ta biết rồi.
Dừng một chốc, bộ dạng của hắn phảng phất hình như không có việc gì, đột nhiên hắn mở miệng nói:
-Roline, số hàng này cứ tạm thời để trong kho hàng của cảng Enke, ta phải lập tức đi đến tế lễ mùa hè. Trong thành đế đô có rất nhiều người muốn ra tay phá hoại, mà chúng ta lại không có công văn phê duyêt hợp pháp, lỡ có xảy ra chuyện gì ảnh hưỡng đến thể diện của gia tộc thì không tốt cho lắm. Ngươi cứ phái nhiều người ở lại cảng Enke trông coi là được.”
Vừa nghe những lới có chút ý tứ không bình thường của Đỗ Duy, Roline nhịn không được liền hỏi:
-Vậy ý của ngài là…….. Chẳng lẽ trong ngày tế liễn mùa hè, đế đô e rằng sẽ không yên ổn sao?
Đỗ Duy cười:
-Ta không nói thế. Mà ngươi cũng không cần nghĩ nhiều làm gì, mà cho dù có xảy ra chuyện gì thì đối với chúng ta cũng không có quan hệ quá lớn. Chỉ cần ngươi trông coi đám hải tặc này cho tốt là được rồi. Đế đô gần đây canh phòng nghiêm mật, cho nên đùng có chuyện gì xảy ra với mấy tên hỗn đản này thì tốt hơn. Ngươi không cần phải ở đế đô….. để ngươi lại Enkce bến cãng thật là ủy khuất cho ngươi, nếu có chuyện gì xảy ra ta sẽ phái người đến tìm ngươi.
Roline cũng không hỏi nhiều nữa, rồi khom mình cúi xuống làm lễ.
Nhìn Roline rời đi, trên khuông mặt bình tĩnh của Đỗ Duy mới xuất hiện một làn khói mờ, ánh mắt đầy vẽ ưu phiền.
Lo lắng, nhè nhẹ thở dài:
- Hừm……. thuyền đội… cha của ta thật là không biết an phận mà. Chẳng lẽ chuẩn bị đợi đến ngày tế liễn mùa hè muốn chơi đùa cái quái gì sao? “
Vậy thuyền đội chuyên chở hàng hóa kia khẳng dịnh là không bình thường, trên thuyền còn có binh lính hộ tống. Dễ dàng ra vào đế đô như vậy, trừ phụ thân đại nhân có địa vị cao ngất trong quân đội ra, e rằng không có người nào đủ tư cách điều động thành vệ quân đi.”
Nếu vậy thì, là muốn động thủ với hoàng tử Thần rồi sao?
Đỗ Duy đột nhiên nhớ tới vị hoàng tử Thần có nụ cười ấm áp còn đỗi đãi thân thiện với mình. Trong lòng không khỏi buồn bã, nên hay không nên…nói cho hoàng tử Thần biết? Sau đó Đỗ Duy lại nhớ tới lời cầu khẩn của mẹ, hắn thở dài lắc đầu, thấp giọng lẩm bẩm: “Xin lỗi nhé, hoàng tử Thần, trong người mang theo trách nhiệm của gia tộc, ngươi và ta là địch không phải là bạn. Việc này, ta không thể làm gì hơn được.”
Đỗ Duy ngồi lại trong phòng, nhìn qua các phương pháp điều chế ma pháp dược tề một lát, hớp một ngụm trà loại một từ phương nam mang đến. Trong đêm tối, đột nhiên nghe thấy từ phía sau truyền đến một tiếng vang như sấm.
Ầm!
Trong khoảnh khắc đó, ngay cả Đỗ Duy trong tháp lầu nhỏ này cũng mơ hồ lắc lư vài cái. Sau đó nhìn thấy một cánh cửa phòng ở tầng dưới bị đạp tung ra, khói đặc cuồn cuộn từ bên trong mãnh liệt xông ra ngoài. Lão chuột Ga vừa ho khanh kịch liệt, vừa chạy trối chết như từ dưới đất chui lên.
-Khụ khụ khụ…. Chút nữa thì ta chết rồi...
Lão một hơi vọt tới căn phòng cũa Đỗ Duy, không nói môt lời liền chộp ngay bình trà trên bàn tu một hơi vào miệng rồi mới thở dài một cái. Trên mặt lão chuột đầy ấp những khối khói bụi trắng đen, đôi mắt bị khói đặc kích thích làm cho đỏ đậm, ngay cả hàm râu cũng bị đốt trụi đi hết mấy phần.
Đỗ Duy nhíu mày nói:
-Làm sao vậy?
-Đừng nói nữa! Ta muốn tìm hiểu rõ cái Tịch Diệt chi cung kia nên đem một khối ma pháp thủy tinh đặt vào ma pháp trận kia, kết quả là khiến cho nó nổ mạnh. Khá lắm, cây cung này khẳng định là có cái gì đó không tầm thường, ta đã bố trí trong căn phòng này hai hầng kết giới vậy mà thoáng cái đã nổ rồi. Nhưng mà cũng may là có hai tầng kết giới này, bằng không chỉ sợ cả ngươi và tòa lầu nhỏ này cũng biến mất tiêu rồi.”
Đỗ Duy cười rồi đứng lên đi ra ngoài trước sân, nói với thị vệ nhà Rowling đang chạy tới rằng tiếng nổ này là do mình đang làm một số thí nghiệm ma pháp. Trong gia tộc Rowling mọi người đều biết thân phận ma pháp sư của vị thiếu gia này, cho nên Đỗ Duy giải thích như thế cũng không lấy gì làm kì quái. Chẳng qua là mọi người đều rất kính sợ cái nhìn từ ánh mắt của Đỗ Duy Đuổi đám đông thị vệ đi, Đỗ Duy gọi Marde lại trông chừng cửa ở trước sân, lại sai Ga bố trí một cái ma pháp trận xung quanh, sau đó hắn và lão chuột chui vào trong cái phòng thí nghiệm ở lầu dưới.
Khói đặc trong phòng thí nghiệm thoát ra ngoài không nhiều lắm, Đỗ Duy thi triển một cái phong hệ ma pháp nho nhỏ thì khói đặc trong phòng đều tản ra hết. Trên cái bục nằm giữa phòng, Đỗ Duy tiến đến cầm lấy cây “Tịch diệt chi cung” đang nằm yên trên bục.
Đỗ Duy nghĩ cái bục này đúng là cứng như đá mà. Hắn không có điên như lão Arike. dùng nhiều tiền như vậy chỉ để chuẩn bị gia tăng thuộc tính bí mật của thủy ngân kim loại lên bàn thí nghiệm. Đỗ Duy quan sát tỉ mỉ cây cung này, cảm giác có một vẻ khác lạ Bên trên” Tịch diệt chi cung”, xung quanh tản ra một luồng sáng nhàn nhạt mơ hồ, luồng sáng này đem cây cung phủ kín vào bên trong. Vừa rồi vụ nổ mạnh như vậy mà cây cung cũng không tổn hại nửa phần. Đám khói đặc bay đi. Nhìn qua thì cây cung vẫn mới tinh sáng ngời, thậm chí ngay cả một hạt bụi cũng không có. Quan sát kĩ trên cây cung thì thây luồng cầu vồng mơ hồ kia lưu động môt cách kì dị, lộ tuyến tạo ra trên cung, nhìn qua thì phảng phất giống như ánh trăng non trên bầu trời đêm. Hai bên đầu cung thì được làm bởi một loại tinh thể trong suốt kì dị, hai đầu cùng còn lòi ra hai mũi nhọn đã được mài giũa rất sắc bén!
Hiển nhiên, với hình thù đặc biệt như vậy, khiến cho chủ nhân của cây Tịch Diệt chi cung này trong lúc chiến đấu không chỉ có thể sử dụng cung tên đả thương từ xa mà khi đánh giáp la cà thì hai đầu cung còn là một thứ vũ khí cận chiến lợi hại.
Mà Ga đã kiểm tra qua độ cứng của mũi nhọn này. Dùng một khối giác trước ngực của kỵ sĩ, vậy mà mũi nhọn này dễ dàng làm nứt vài đường, nếu dùng sức mạnh một chút thì mũi nhọn trên cây cung này có thể đâm cho cương giáp thủng một lỗ.
-Chất liệu này thật không đơn giản tí nào. Ta chỉ có thể đoán đây là do thượng đẳng tinh thể trải qua gia công đặc thù, có lẽ còn thêm một ít tài liệu ma pháp nữa mới tạo ra được. Về phần tinh thể rốt cuộc là chất liệu gì ta thật sự không nhận ra.
Ga chỉ vào cây Tịch Diệt Chi Cung nói, nghiên cứu cây cung này qua một ngày một đêm hiển nhiên là Lão chuột rất hưng phấn:
-Như vậy dựa vào hình dạng mà nói thì trên đại lục này không có cây cung nào giống nó, mà cũng không có cung tiễn thủ nào am hiểu cận chiến cả. Nhưng cây cung này là một ngoại lệ, tuy vậy ta đoán chắc rằng nếu muốn sử dụng hết các đặc tính của cây cung này, sợ rằng phải có một bộ môn võ đặc thù để phối hợp với nó.
Cùng phối hợp với bộ võ công đặc thù à….. Đỗ Duy suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói:
-Cái này ta cũng không biết nữa. Tên kia chết trong tay ta, nhìn qua bộ dạng của hắn hình như thực lực rất mạnh. Tuy thế chắc chắn hắn không có bộ võ công như ngươi nói. Nếu không hắn đã chẳng bị giết khi tới gần ta ta.
-Cái tên mà bị ngươi đoạt mất cây cung kia, khẳng định cũng không phải là chủ nhân chân chính.
Ga bĩu môi nói:
-Cái tài liệu tinh thạch này thì ta không biết, nhưng nhìn vào niên kỉ thì sợ rằng đã có cách đây ít nhất vài trăm năm rồi.
Sau đó, Ga đưa hai tay nâng Tịch Diệt chi cung lên trước mặt Đỗ Duy:
-Ngươi xem, có nhìn thấy cái hoa văn trước mặt không? Đây là một cái ma pháp trận kỳ quái mà cái ma pháp trận này ngay cả ta xem cũng không hiểu. Tuy nhiên ta có thể đoán chắc là ma pháp trận này lấy phong hệ ma pháp làm chính, còn lấy một ít lực lượng tốc độ và nhanh nhẹn làm phụ để gia tăng ma pháp. Có thể đem mấy cái hệ ma pháp hợp lại một chỗ, tạo ra một cái ma pháp trận phức tạp mà còn khiến cho nó nhỏ như vậy thì vị chủ nhân chế tạo ra cây cung này, về phương diện ma pháp ít nhất cũng thuộc cấp bậc đại tông sư.”
Đỗ Duy không quá quan tâm với việc này:
-Ta muốn biết là phải sử dụng nó như thế nào?
Nói đến vấn đề này, Ga đột nhiên cười phá lên, tiếng cười của vị tể tướng chuột này cực kì hèn mọn và đắc ý, trong cái âm thanh không thèm che giấu sự tự đắc, nhếch môi nói:
-Vật này huyền bí vô cùng, ta nói cho ngươi nghe, nhóc Đỗ Duy à, cái vật lần này mà ngươi kiếm được uy lực tuyệt đối mạnh mẽ, hơn nữa còn vượt xa cả trí tưởng tương của ngươi.
Nói xong, lão nhẹ nhàng kéo dây cung, nói tiếp:
-Ban đầu cái tên đáng thương bị ngươi đoạt mất cây cung là một võ sĩ sao? Lúc giương cung lên, võ sĩ dủng đấu khí để thôi phát, cũng có thể được. Dù sao trên bề mặt cũng có gia tăng ma pháp, dùng đấu khí để thúc dục phát ra, đấu khí có thể ngưng kết thành tiễn khí. Bất luận là tốc độ phóng ra hay độ chuẩn xác so với cung tên bình thường đều mạnh hơn vài phần, như vậy có thể xem đây là thượng phẩm bảo cung trên đại lục này. Nhưng thật ra, ta thấy bị chủ nhân xấu số của cây cung này căn bả không biết sử dụng nó ra sao! Hừ hừ……
Nói xong, lão lập tức đưa tay đặt lên chỗ lắp tên của cây cung một cách nhẹ nhàng, sau đó chậm rãi rót vài một tia ma lực. Trên cây cung lập tức lóa ra màu sắc sáng ngời, chỉ nghe thấy một âm thanh nho nhỏ, đột nhiên từ trong chỗ lắp mũi tên xuất hiện một vết nứt nhỏ, một viên ma lực thủy tinh từ bên trong rớt xuống.
-Để ta nói cho ngươi biết về bản chất thật sự của cây cung này.
Lão chuột cười ha ha:
-Cây cung này vốn không để cho võ sĩ sử dụng! Đây là một cây ma pháp cung, được chế tạo đặc biệt cho các ma pháp sư sử dụng.
-…Ma pháp sư ư?
Việc này thật ngoài ý nghĩ của Đỗ Duy.
Ma pháp sư sử dụng cung tên sao?
Ma pháp sư mà cần sử dụng đến cung tên sao? Trên đại lục này, trong lúc chiến đấu các ma pháp sư ai mà không cầm ma trượng trong tay, đọc những chú ngữ cao thâm, thi triển ma pháp cường đại để đã thương đối thủ.
Sử dụng cung tên! Đó là tiêu chuẩn độc quyền của võ sĩ mà!
Nếu nói ma pháp sư mà phải sử dụng đến cung tên để đối địch, như vậy sau này còn muốn phát triển thêm ma pháp sư sử dụng trường kiếm, đại đao hay không?
-Đừng hoài nghi, cây cung này đúng là được đặc biệt chế tạo cho ma pháp sư sử dụng!
Ga nhìn ra sự hoài nghi của Đỗ Duy, ngưng thần nghiêm nghị nói:
- Vận khí của ngươi thật là tốt, nhóc Đỗ Duy à! Cũng may là trên thế gian này chẳng ai biết về cây cung này, nếu có người biết được, sẽ dẫn đến việc nhiều người kéo nhau đến đây chém giết để đoạt bảo đó!
Nói xong Ga nhè nhẹ cầm cây cung lên, từ trên cây cung rơi xuống một viên ma lực thủy tinh. Đây quả là một viên thượng phẩm ma lực thủy tinh, chỉ là không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, màu sắc trở nên ảm đạm, ma lực bên trong tiêu hao hầu như không còn. Năm tháng trôi qua đã làm cho khối thủy tinh hiện đầy những khe nhỏ, thậm chí có những chỗ biến chất đã lộ ra những tia bụi màu đen.
Ga cầm viên ma pháp thủy tinh, nhắm mắt lại, một tia ma lực chậm rãi rót vào bên trong ma pháp thủy tinh. Sau khi ma lực được rót vào trong ma pháp thủy tinh, vốn lúc đầu là một tinh thể ảm đạm, một lần nữa lại phát ra một tia sáng loáng.
Ga đem ma lực truyền vào xung quanh ma pháp thủy tinh một lần nữa, bên trong vết nứt của cây cung xuất hiện một tia ma pháp ba động nhu hòa. Sau đó cái vết nứt lập tức biến mất, trên bề mặt cây cung trơn nhẵn vô cùng, một khe hở cũng không có.
Cầm lấy!
Ga đem cây cung đưa cho Đỗ Duy, cười nói:
-Chúng ta lên trên mái nhà, ngươi thử nghiệm cái món đồ chơi mới này đi.
Một người một chuột lập tức đi lên cầu thang. Đỗ Duy đi tới nơi ở của riêng mình là mái nhà của tòa lầu nhỏ này.
Đứng trên đỉnh tại tầng ba của tòa lầu nhỏ này, Đỗ Duy hai tay nắm cung nhìn lên bầu trời. Xa xa mặt trời chiều đã ngả về phía tây, một ánh sáng nhàn nhạt trải khắp mặt đất. Đỗ Duy nhìn xa về phía trời chiều, yên lặng lấy cây cung ra, thì cảm giác giác thấy rất là mềm dẻo, mặc dù cố gắng cật lực để kéo dây cung lên, nhưng vẫn bị dây cung giật lại. Đỗ Duy cảm thấy một tia ma lực ba động xuất hiện trên cây cung, chúng rung động càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng đã ngưng tụ thành một điểm…
Đỗ Duy nhìn thấy rõ ràng, trên cây cung một đạo phong nhận (đao gió) được hình thành từ bên trong phong hệ ma pháp. Đạo phong nhận này càng lúc càng nhỏ, cuối cùng ngưng tụ thành một cái mũi nho nhỏ giống hệt hình dạng mũi tên.
Đỗ Duy buông lỏng dây cung ra rồi chỉ nghe thấy một tiếng …..
Đây là mũi tên sao?
Không! Cái này rõ ràng là một ngôi sao băng mà!
Ngôi sao băng rời khỏi tay Đỗ Duy lao về phía hoàng hôn vô tận gào thét như sấm rền. Vô số tia ma pháp sáng lạn phát ra trong không khí, tại trung tâm rơi xuống những điểm ánh sáng mơ hồ. Chỉ trong nháy mắt ngôi sao băng này đã biến mất, ngay trong phạm vi mà khả năng ánh mắt của Đỗ Duy có thể nhìn thấy.
Đỗ Duy như ngây dại! Nhìn về hướng xa xa nơi ngôi sao băng kia biến mất, mặc dù không thấy ngôi sao băng ấy bắn trúng chỗ nào, nhưng nhìn vào cảnh tượng này, khẳng định uy lực là không thể đo được.
Như vậy với uy thế trên, so với cái tên mà sử dụng cây cung này giết chết một tay ma pháp sư triều đình và làm bị thương võ sĩ Cheek vào buổi tối cách đây hai ngày thì uy lực đâu chỉ mạnh mẽ hơn gấp đôi.
Quan trọng là mình không thể sử dụng đấu khí, về phương diện võ thuật mà nói thì mình chỉ mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi. Nhưng lại có thể phóng ra một tên kinh khủng như vậy!
-Quả nhiên…mạnh thật!
Ga bước nhẹ về trước trông về nơi trời xa, hướng mà ngôi sao băng bay đi. Đột nhiên trong mắt Lão chuột hiện lên một tia cảm khái:
-Nếu loại cung này có thể sử dụng phổ biến, thì những võ sĩ am hiểu xạ thuật khắp thiên hạ đề bị thay thế bằng ma pháp sư hết!
Đỗ Duy kìm nén lại sự chấn động trong nội tâm, chậm rãi ngồi xuống, hai tay nâng cây Tịch Diệt chi cung lên vuốt ve một hồi.
Ma pháp vũ khí! Thật sự là ma pháp vũ khí tầm xa!
Không cần người sử dụng có sức mạnh, hoàn toàn lấy ma lực làm cho vũ khí công kích từ xa đó!
- Nhóc Đỗ Duy, ngươi nghĩ sao.
Ánh mắt của Ga chớp động:
-Nếu ngươi đem cây cung này phóng lớn gấp mười lần, cải tạo lại tư thế tạo hình thì giống thứ có công nghệ chế tạo đã thất truyền được đặt trên tường thành của đế đó…!”
-Ma đạn pháo!
Đỗ Duy bình tĩnh trả lời, trong âm thanh của hắn không phảng phất một tia rung động, nhưng mà ánh mắt thì cực kỳ cổ quái:
-Nếu vật này thả ra hơn mười lần thì chẳng khác gì ma đạn bay!
-Có thể nói rằng…. Vật này về nguyên lý chế tạo thì giống ma đạn pháo như đúc!
Còn có một chuyện mà Đỗ Duy không biết đã vướng vào:
Ngay trong lần đầu tiên Đỗ Duy thử bắn Tịch diệt Chi Cung thì cách thành đế dô khoãng 5 dặm, ở trong một cái thị trấn nhỏ thủ bị quân đại phương trình báo lên một công văn “Đế quốc đã trãi qua 960 năm, đêm ngày 10 tháng 6, tại bầu trời phía đông nam xuất hiện một thiên thạch sao băng màu hồng thật lớn rơi xuống, âm thanh như sấm, ngọn núi nằm ở phía tây đã bị sập sau khi bị thiên thạch sao đâm trúng, cũng may là không có ai bị thương. Nhưng đường đi đã bị đá những viên đá lỡ ra cản trở, khẩn cầu phái người đến sữa chữa …v…v…
Không người nào biết chân tướng chuyện này. Ngay cả Đỗ Duy cũng không biết một tiễn kia uy lực đến thế.
Nhưng tình trạng này lại xảy ra trước lễ tế điển một ngày.
Sáng sớm, Marde thản nhiên đi ra ngoài cửa, hai ngày nay hắn được Đỗ Duy thiếu gia giao cho một cái công việc cực kỳ “đắc ý”, cho phép hắn mang trên người đầy đủ kim tệ, nhàn nhã đi dạo trên phố. Từ quán rượu, quán ăn cho đến khách sạn, quãng trường nơi nào hắn đi qua cũng đều để lại dấu chân của Marde đại gia. Đỗ Duy thiếu gia giao cho hắn công việc rất đơn giản:” Nhân tiện lúc ngươi di dạo trên phố, ăn uống, ca hát nhảy múa, xài tiền bao nhiêu cũng được, chỉ cần báo cáo toàn bộ thu chi lại là được. Nhưng nếu gần đế đô xảy ra chuyện gì thú vị, náo nhiệt, hoặc tin tức cổ quái hoặc là chuyện gì xưa nay chưa từng có, ngươi phải cẩn thận nhớ kỹ rồi trở về nói cho ta nghe.”
Cái mệnh lệnh quái dị như vậy, Marde cũng không biết nói gì, chỉ mang theo một túi tiền thật to đi dạo trên phố.
Trước lễ tế điễn mùa hé một ngày, trên những đường lớn phồn hoa của đế đô người người tấp nập. Vô số cửa hàng cũng mở cửa lớn để buôn bán, khách thương vãng lai nam, bắc cũng đều trưng bày ra những đồ vật kỳ lạ và cổ quái trên thế gian. Phải biết rằng lễ tế điễn mùa hè trên Roland đại lục một năm chỉ tổ chức long trọng trong một ngày, mà tại đế đô còn có nghi thức duyệt binh của thành vệ quân cùng với hoàng thành quân cận vệ, còn có lễ diễu hành long trọng nữa. Nhất là năm nay, nghe nói đêm trước của ngày quốc khánh, chiêm tinh thuật sư của cung đình xem sao trời nói rằng xuất hiện một ngôi sao đại hung, hoàng đế bệ hạ giận dữ một đao chém chết vị chiêm tinh thuật nói điều xui xẻo kia. Vì sự việc không hay này nên hoàng đế bệ hạ đặc biệt hạ lệnh lễ tế điển năm nay phải làm cho lớn thật lớn, mục đích là dùng buổi lễ long trọng, vui mừng này để làm lu mờ đi sự việc ngôi sao xui xẻo.
Với sự kiện náo nhiệt này, các du khách lũ lượt kéo về đế đô càng ngày càng đông. Đế đô phồn hoa bị người người làm cho chật cứng. Tất cả các lữ điếm đều đầy khách, nhất là những lữ điếm ở gần trung tâm quãng trường mặc dù giá cả so với ngày thường được đôn lên gấp bội nhưng vẫn không đủ nhu cầu cho khách thuê. Nghe nói năm nay đặc biệt mời giáo hoàng bệ hạ thi triển thần thuật tại quãng trường, chủ tịch ma pháp công hội là thần bí đại ma pháp sư cũng sẽ đến dự.
Quan trọng hơn là, bệ hạ đã đặc biệt hạ lệnh trong ngày tế điển đó sẽ đem ma pháp trận tại đế đô mở ra, cái ma pháp trận mà đã được Aragon bệ hạ lưu lại ngàn năm Lần trước mở ra ma pháp trận, cách đây đã hai mươi năm, là thời điểm mà chiến tranh với dị tộc trên thảo nguyên tây bắc đã kết thúc. Để nghênh đón đại quân viễn chinh thắng lợi trở về, ma pháp trận đã được mở ra một lần. Theo kinh nghiệm của những người dân từng chứng kiến qua, cảm thụ sâu sắc thời điểm mà ma pháp trận mở ra thật là hùng dũng, tráng lệ, ánh sáng ma pháp đem cả đế đô bao phủ bên trong. Thậm chí phảng phất còn có thể thấy các loại ma thú quái lạ nhảy múa trên bầu trời, cảnh tượng huyền ảo làm mê loạn mắt người!
Cảnh tượng náo nhiệt như vậy, cả đời chưa chắc gặp được một lần. nếu mà bõ lỡ không phài là đáng tiếc lắm sao!
Cho nên lễ tế mùa hè năm nay, du khách từ bên ngoài đến đế đô nhiều gấp vài lần so với những năm trước. Người của sở trị an đế đô phải chạy ba chân bốn cẳng khắp nơi. Mỗi ngày tại ngã tư đường, binh lính trị an của đội tuần tra tăng gấp ba lần. Mà nhiều người thì rồng, rắn lẩn lộn thường hay phát sinh ra không ít sự kiện về trị an, đánh lộn gây sự, trộm cắp cướp giật, tầng tầng lớp lớp, làm cho nhà tù của sở trị an chật cứng. Binh lính của sở trị an oán trách về việc tất cà những ngày nghỉ phép đều bị bãi bỏ hết, toàn bộ đều phải trực ban thậm chí ngủ cũng ở doanh phòng của sở trị an. Rất nhiều người kể cả những quan quân đều đã vài ngày rồi chưa được về nhà hú hí với lão bà rồi.
Thành vệ quân nghe nói cũng mệt mỏi không kém. mấy ngày nay người ra vào đế đô rất nhiều, nên số lượng thành vệ quân tra xét tại cổng thành cũng tăng lên gấp 3 lần. Hơn nữa ngay ngày hôm trước để giảm bớt áp lực cho đế đô. Dựa vào sự cho phép của hoàng đế bệ hạ, thống suất bộ va sở chánh vụ đã phối hợp hạ xuống mệnh lệnh, khám xét việc ra vào ngay cổng thành đế đô, diều lệ tạm thời hạn chế việc ra vào. Muốn ra thì được nhưng khi vào thì phải xếp hàng từng người từng người một tiến vào. tuyệt đối không được hai người cùng vào. Mỗi người phải trải qua sự kiểm tra nghiêm khắc khi tiến vào đế đô.
Mấy cái cửa thành đều được tăng cường đại đội vũ trang là binh lính trong quân cận vệ, nếu một khi phát sinh sự hỗn loạn thì lập tức có thể đàn áp ngay.
Hơn nữa, để cho người trong đế đô đầy kiêu căng. Vì bảo vệ an toàn tuyệt đối cho tầng lớp quý tộc, phòng ngừa những kẻ từ khu dân cư lẻn đến khu quý tộc làm phát sinh ra những vấn đề an toàn, quân cận vệ đặc biệt phái tới một binh đoàn để bảo vệ trong phạm vi dinh thự của các nhà quyền thế, quý tộc, khu vực những người giàu có. Ngay cả thần điện cũng tạm thời được giới nghiêm…
Suy cho cùng thì phần đông tín đồ trên đại lục, hễ mà đến đế đô thì tín đồ, không người nào lại không muốn đến thánh địa thần điện chiêm nghưỡng một chút sự vĩ đại của pho tượng thần linh, lắng nghe thần điện thuyết giáo. Cứ như vậy, để bảo đảm trật tự cho thần điện, tại vùng lân cận của thần điện bên ngã tư đường cũng đã phái thêm không ít quân lực để duy trí trật tự.
Chỉ có duy nhất vùng lân cận của ma pháp công hội, trước sau như một vẫn im lặng. Dù sao thì ma pháp sư ở trong lòng mọi người đều tồn tại một sự kính sợ, không ai lại muốn chạy đến ma pháp công hội để xem hình dạng ma pháp sư như thế nào cả.
Marde ở bên ngoài đã được vài ngày, nhàn nhã đi dạo thì bị mọi người chen lấn giẫm rớt mất hai chiếc giày, đến nỗi túi tiền cũng bị trộm lấy mất. Sau cùng, hắn đem tất cả tin tức báo lại cho Đỗ Duy. Trênmặt của vị thiếu gia này phảng phất không có cái gì hài lòng hoặc bất mãn, chỉ nhàn nhạt nói một câu:
-Ta biết rồi! Mấy ngày nay ngươi tiêu xài bao nhiêu thì báo cáo lên sau đó thì đi nhận kim tệ đi.
Đợi sau khi Marde rời đi, Đỗ Duy gõ vào chán, tĩnh tọa chốt lát, khóe miệng hiện ra nụ cười cổ quái, lầm bầm:
-Sao, quân đội đã được phái đến cửa thành……Nơi ở của nhà giàu quý tộc cũng có quân đội phái đến, xung quanh thần điện thì quân đội cũng đã an bài rồi. Xem ra sắp có trò lớn xảy ra rồi đây!
Ác Ma Pháp Tắc