Chương 2: Trò chơi bắt đầu
Phía xa là một bến xe, bên trong vắng tanh không một bóng người.
Không có xe, cũng không nhìn thấy nhân viên mặc đồng phục nào.
Bầu trời u ám, còn đang mưa bay bay, trên sân ga rộng rãi có một nhóm nhỏ người tụ tập.
Khoảng 4 đến 5 người, hẳn là hành khách.
Sự đổ nát của nhà ga có thể thấy rõ ràng, bất kể là nền gạch đỏ lộ ra ngoài hay tấm che mưa cũ nát.
Điều này cũng dẫn đến việc một số ít hành khách chỉ biết nấp vào góc sân ga để tránh mưa.
Mà lúc này, ánh mắt của một vài hành khách đều đang nhìn về một hướng.
Trong màn mưa, vị trí cách đó khoảng 30 mét, có một người đàn ông đang đứng cầm ô.
Người đàn ông bất động, đã giữ nguyên tư thế này trong 10 phút.
Ngay khi các hành khách đang thì thầm điều gì đó, người đàn ông đột nhiên di chuyển đi về phía sân ga.
Càng ngày càng gần.
Quả thực là một người đàn ông, dáng người cân đối, tướng mạo cũng không tồi, phần thân trên mặc một chiếc áo khoác lao động rõ ràng là lớn hơn vài lần so với số đo cơ thể thật, phần thân dưới...
Phần thân dưới mặc một chiếc quần ngủ kẻ sọc, chân đi một đôi dép bông hoạt hình.
Đôi dép ướt sũng nước mưa, mỗi bước đi đều phát ra tiếng bì bõm bì bõm.
Thu ô lại, người vội vàng chạy tới đây trong giấc mơ là Giang Thành ngẩng đầu nhìn mấy người trước mặt.
Nước mưa chảy xuống tấm vải dù của ô, hòa thành dòng, nhỏ giọt trên sân ga.
Một cô gái nhỏ nhắn với vẻ ngoài thuần khiết thận trọng hỏi: "Là người mới à?"
"Đừng hỏi câu ngu ngốc như vậy." Một người đàn ông vạm vỡ râu quai nón liếc nhìn cô gái, tiếp theo ánh mắt dừng lại trên đôi dép lê của Giang Thành một giây, sau đó tập trung vào khuôn mặt của hắn.
Ánh mắt anh ta nhìn Giang Thành mang theo một cảm giác như đang dò xét con mồi, hồi lâu sau mới nói: "Một người mới thật thú vị, xuất hiện ở đây mà có thể bình tĩnh đến vậy."
Tổng cộng năm người.
Giang Thành đứng ở trên sân ga tạm thời không thấy ai khác ở gần nữa.
Ngoài cô gái thuần khiết và người đàn ông vạm vỡ râu quai nón đã lên tiếng, còn có một người phụ nữ khoảng 35 tuổi với đôi môi mỏng.
Người phụ nữ có một nốt ruồi trên viền môi, tướng mạo bình thường.
Một người đàn ông trung niên hói đầu khoảng ngoài 50, trông hơi tiều tuỵ.
Một chàng trai trẻ với mái tóc được chải gọn gàng tỉ mỉ, ăn mặc như một nhân viên văn phòng.
Điều khác biệt với những người khác là chàng trai trẻ dường như vừa mới khóc, khóe mắt còn có nước mắt, dáng người hơi cúi xuống không bình thường.
Giang Thành nhìn lướt qua khuôn mặt của những người trước mặt mình một lượt, cuối cùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông vạm vỡ râu quai nón: "Đây là đâu?"
"Chúng tôi gọi nó là mộng giới, bởi vì mỗi một du khách đều đến đây từ một giấc mơ." Vạm vỡ trả lời: "Thông qua một cánh cửa sắt màu đen vốn không tồn tại."
Giang Thành gật gật đầu, điều này phù hợp với kinh nghiệm của hắn: "Chúng ta cần làm gì?"
"Dựa theo cảnh tượng xuất hiện, tìm ra manh mối để hoàn thành nhiệm vụ, sau đó cố gắng sống sót trong quá trình đó." Anh ta chỉ vào màn mưa ở phía xa nói: "Mộng giới chỉ là tên gọi được đặt cho nơi này bởi những người lần đầu tiên tiếp xúc với nó.
Chỗ này chính xác ở đâu và nó là gì thì cậu đừng hỏi, có hỏi thì chúng tôi cũng không trả lời được, vì chúng tôi cũng không rõ.
Cậu chỉ cần biết rằng sau khi mở cánh cửa của mộng giới ra, có thể sẽ nhìn thấy một thôn làng, một tòa nhà cao tầng, thậm chí có thể là một khu rừng, cánh đồng tuyết hoặc là một vùng hoang dã.
Mọi cảnh tượng xuất hiện trong thế giới hiện thực của chúng ta đều có thể xuất hiện sau cánh cửa."
"Mọi cảnh tượng xuất hiện trong thế giới hiện thực của chúng ta đều có thể xuất hiện sau cánh cửa?" Giang Thành hỏi ngược lại.
"Đúng vậy."
"Vậy thì nơi đây có gì khác biệt với thế giới của chúng ta, hoặc là nói sau cánh cửa chẳng phải là thế giới của chúng ta hay sao?"
Giang Thành đưa ra một câu hỏi rất liên quan, nhưng đồng thời cũng rất khó.
"Nhưng thế giới của chúng ta tuyệt đối sẽ không bao giờ cùng lúc xuất hiện hai người chúng ta giống hệt nhau." Giọng nói của vạm vỡ hơi bức bách.
Lời nói của anh ta nghe có vẻ khó hiểu, nhưng để mà hiểu thì cũng không khó, ít nhất là đối với Giang Thành mà nói là vậy, hắn nhíu mày: "Ý của anh là có người ở thế giới sau cánh cửa... đã gặp được chính mình?"
"Ừ."
Vạm vỡ không biết là do nói đến những chuyện này mà sợ hãi, hay là cảm thấy thật vô nghĩa khi nói điều này với một người mới không biết liệu có thể sống sót qua nhiệm vụ này hay không.
Nói tóm lại, anh ta đã kết thúc chủ đề này.
"Sau khi nhiệm vụ kết thúc có thể trở lại thế giới hiện thực?"
"Ừ." Vạm vỡ gật đầu, đồng thời ánh mắt nhìn vào màn mưa.
Mưa có xu hướng càng ngày càng lớn hơn, cả thế giới tràn ngập một tông màu xám xịt, bầu trời cũng dần tối lại.
"Người mới." Người phụ nữ có nốt ruồi ở viền môi nhìn hắn, đột nhiên nói: "Chết ở thế giới này sẽ bị xóa sổ ở thế giới hiện thực, cậu không sợ ư?"
"Nói một cách chính xác thì là mất tích." Giang Thành sửa lại.
Người phụ nữ khẽ mở lớn hai mắt, hứng thú nhìn Giang Thành từ trên xuống dưới: "Đều là người mới, cậu mạnh hơn nhiều so với cái thứ phế vật chỉ biết khóc này đấy."
Chị ta liếc nhìn chàng trai trẻ ăn mặc như một nhân viên văn phòng, trong mắt lộ rõ sự chán ghét không che giấu, sau khi nghe thấy câu này đối phương đã rùng mình dữ dội.
Cười lạnh một tiếng, người phụ nữ quay đầu hướng Giang Thành nói tiếp: "Nếu như cậu có thể sống sót qua lần này, hi vọng không ngại kết giao bằng hữu."
Giang Thành không để ý tới chị ta nữa mà quay đầu nhìn vạm vỡ.
Vạm vỡ đứng ở bên mép màn mưa, ánh mắt không ngừng đảo qua bốn phía, lông mày có chút lo lắng.
"Anh đang đợi người à?" Giang Thành nói với vạm vỡ: "Vẫn còn một người chưa tới."
Vạm vỡ quay đầu lại, kinh ngạc hỏi: "Làm sao cậu biết?"
"Ừ... Tôi còn biết người mà anh đang đợi là một tên mập, rất linh hoạt."
"Người mới, tôi càng ngày càng hứng thú với cậu rồi đấy!" Biểu cảm trên mặt vạm vỡ đã không thể dùng từ kinh ngạc để có thể miêu tả: "Quả thực còn có người chưa tới, cho nên nhiệm vụ mới chậm trễ chưa mở, nhưng tôi muốn biết... làm sao mà cậu biết? Đặc biệt còn biết là một tên mập, rất linh hoạt, chi tiết đến như vậy?"
Giang Thành không trả lời câu hỏi này, mà đi đến bên cạnh vạm vỡ, hướng về một phía bên ngoài sân ga, chắp hai tay lại như thổi kèn, lớn tiếng gọi: "Này... ! Ở đây rất an toàn, ra đây đi, đợi mỗi anh nữa thôi!"
Lời vừa dứt, trong màn mưa từ khoảng cách chừng mấy chục mét có một người nhảy lên, sau đó chạy về phía sân ga dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Hai cái chân như xúc xích vung vẩy linh hoạt, tránh những vũng nước ra, cuối cùng nhảy lên đáp xuống bục một cách vững chắc.
Lúc này trong đầu tất cả mọi người đều hiện lên một hàng chữ: Mẹ kiếp! Quả nhiên là một tên mập linh hoạt!
Tên mập vừa đi lên đã nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác lao động trên người Giang Thành, phần thân trên của anh ta chỉ mặc một chiếc áo kaki, bị nước mưa thấm ướt đẫm, cả người lạnh đến run lẩy bẩy.
"Có..."
"Thể!"
Giang Thành dứt khoát đánh gãy tưởng tượng của tên mập linh hoạt, nói xong liền quấn áo khoác chặt hơn.
"Các cậu... Đây là như thế nào?" Người đàn ông đầu trọc chưa từng lên tiếng ở bên cạnh mở miệng hỏi, vẻ mặt có vẻ khó hiểu.
"Gặp được ở trên đường, tôi thay anh ấy tới điều tra, giá là một cái áo khoác cùng một cái ô." Giang Thành rất thẳng thắn nói.
Tên mập đang run cầm cập vì lạnh trông thật tội nghiệp, cũng chẳng ai muốn nói chuyện với anh ta, chỉ có cô bé thuần khiết nhìn anh ta đáng thương, nên cho mượn chiếc khăn choàng cổ.