Chương 29: Âm thanh
"Sau khi nhận 4 chiếc chìa khóa từ nữ nhân kia, anh ta đã đút chìa khóa vào túi bên trái." Giang Thành bình tĩnh nói: "Sau đó, anh ta thò tay trái vào trong túi không biết đang làm gì, cùng lúc đó anh ta còn không ngừng nói chuyện để làm chúng ta mất tập trung."
Tên mập cảm thấy đầu óc bắt đầu cạn kiệt, vô cùng cảnh giác nói: "Chẳng lẽ anh ta đã làm gì đó với những chiếc chìa khóa?"
"Tạm thời còn chưa rõ." Giang Thành đáp: "Lúc nãy tôi đã kiểm tra chìa khóa rồi, không phát hiện ra điểm gì khác thường."
Tên mập vừa gật đầu, vừa tự giải thích với chính mình: "Cho nên bác sĩ đã để nữ đồ ngủ qua đó là để cắt ngang chuyện mờ ám của anh ta?"
"Ừm, nhưng tôi cũng không chắc nó có hiệu quả hay không."
Tên mập nghiến răng, phẫn nộ nói: "Bác sĩ, cái tên mặc vest này trông cũng không đến nỗi nào, không ngờ sau lưng lại xấu xa như vậy, còn trả thù phân chúng ta vào phòng 404."
"Tôi chợp mắt một lát." Giang Thành không để ý tới anh ta nữa, quay người lại: "Một tiếng sau nhớ đánh thức tôi."
"Được." Tên mập nhận lấy chiếc đồng hồ đeo tay Giang Thành ném qua, dây không đủ dài nên anh ta không đeo được, chỉ có thể cầm trên tay.
Mặc dù không quá buồn ngủ, nhưng anh ta vẫn ngồi dậy, quấn chăn quanh người để tránh mình vô tình ngủ thiếp đi.
Đêm rất yên tĩnh, cả khuôn viên trường như đã chết vậy.
Tên mập đang nghĩ chắc hẳn xung quanh đây chẳng có sinh viên nào ở, nếu không tuyệt đối sẽ không yên tĩnh như vậy.
Một tiếng đã hết, tên mập ra khỏi giường, đánh thức Giang Thành.
Giang Thành ngủ giấc nông, lúc tên mập vừa xuống giường hắn đã tỉnh rồi, nhưng hắn vẫn đợi tên mập đẩy mình mấy cái mới mơ màng mở mắt ra.
Sau khi ngồi dậy, hắn cử động cái cổ và bả vai, gối ở đây không thoải mái cho lắm, hắn đã quen ngủ trên gối kiều mạch ở nhà, không quen ngủ trên gối bông mềm.
"Có chuyện gì kỳ lạ xảy ra trong thời gian này không?"
"Không." Tên mập nói: "Bác sĩ, anh yên tâm đi, kể cả nhìn thấy một con gián, tôi cũng sẽ đánh thức anh, chắc là anh cũng biết, tôi cảnh giác rất cao."
Giang Thành đứng lên, trước tiên đi tới chỗ cửa, không đứng quá gần, xuyên qua cửa lắng nghe động tĩnh trên hành lang.
Một lúc lâu sau, hắn trở lại giường, nằm bò ra, lắng nghe động tĩnh bên cạnh một lúc.
"Bác sĩ." Tên mập nói: "Bọn họ chắc là ngủ hết rồi, xung quanh đây yên tĩnh lắm."
Giang Thành liếc anh ta một cái, không nói gì, lấy lại đồng hồ từ tay tên mập, đeo vào cổ tay mình.
Mặc dù đã không còn đói sau khi ăn sô cô la, nhưng tên mập lại cảm thấy rất khát nước.
Cứ như vậy thêm nửa tiếng nữa, Giang Thành thầm tính toán thời gian cũng tương đối rồi, chuẩn bị bắt đầu hành động, hắn cảnh cáo tên mập trước cho dù lát nữa có xảy ra chuyện gì cũng phải giả bộ như không biết.
Tên mập nghe xong trong đầu đầy dấu chấm hỏi, nhưng vì tin tưởng Giang Thành nên vẫn đồng ý.
Giang Thành lấy từ góc sàn nhà ra một đồng xu kiểu cũ, sau đó nhặt đồng xu đi trở lại bức tường cạnh giường, dùng mép đồng xu nhẹ nhàng cào lên bức tường.
"Rẹt rẹt rẹt..."
Lặp đi lặp lại.
Độ mạnh vừa phải, âm thanh không lớn, nhưng rất rõ ràng trong bóng đêm yên tĩnh.
"Anh đang làm gì vậy?" Âm thanh ma sát khe khẽ khiến cho tên mập cả người nổi da gà, rất nhiều người có sự phản kháng bẩm sinh đối với loại âm thanh ma sát này.
Giang Thành không trả lời, vẫn tiếp tục cào.
Dần dần, bắt đầu có âm thanh truyền đến từ phòng bên, mặc dù không lớn nhưng từ những âm thanh hỗn loạn và không có trật tự đó, có thể phán đoán được sự hoảng loạn của những người phòng bên.
Bên cạnh là phòng 405.
Phòng của nam nhân mặc vest và mũ lưỡi trai.
Một lúc sau, trong hành lang truyền đến tiếng đẩy cửa, sau đó là tiếng bước chân vội vã hỗn loạn.
Nghe thấy tiếng bước chân, Giang Thành lập tức ngưng dùng đồng xu chà xát lên tường, cẩn thận lau sạch những mảnh vụn trên tường còn sót lại trên đồng xu, sau đó ném nó vào một góc khuất trên sàn nhà.
Những tiếng bước chân hướng về phòng 404 nơi Giang Thành ở, rồi đứng sững lại, có tiếng gõ cửa lộn xộn cùng giọng nói của nam nhân mặc vest và mũ lưỡi trai.
Một lúc sau, trong hành lang bắt đầu náo nhiệt.
Giang Thành làm bộ như vừa mới ngủ dậy, chậm rãi đẩy cửa phòng ra, như thể không ngờ mọi người lại đều ở bên ngoài, vẻ mặt đột nhiên kinh hãi: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Nhìn thấy Giang Thành đi ra, nam nhân mặc vest dẫn đầu ngây ra một chút, một lúc sau mới kỳ lạ hỏi: "Cậu có nghe thấy âm thanh kì lạ không?"
"Âm thanh kì lạ?" Giang Thành gãi gãi đầu: "Không, tôi vừa mới ngủ một giấc, xung quanh đây rất yên tĩnh."
"Không?" Sắc mặt nam nhân mặc vest trở nên khó coi, anh ta như đột nhiên nghĩ tới gì đó, vội vàng nói: "Tên mập trong phòng cậu đâu?"
"Tôi ở đây." Nghe vậy tên mập đi ra, thò cái đầu to ra khỏi phòng: "Thần bảo vệ, anh tìm tôi có chuyện gì?"
Chuyện gấp gáp nên nam nhân mặc vest cũng lười để ý đến danh xưng kia, nói thẳng: "Tôi hỏi cậu, cậu có nghe thấy những âm thanh kì lạ không?" Anh ta dừng lại, rồi miêu tả: "Giống như tiếng một cái thìa cào cào?"
Tên mập mở to hai mắt như quả trứng gà, nghi hoặc nói: "Không, nãy giờ tôi vẫn chưa ngủ, nhưng chẳng nghe thấy gì cả."
Nghe thấy câu trả lời của Giang Thành và tên mập, ngoại trừ nam nhân mặc vest và mũ lưỡi trai, tất cả mọi người trong hai căn phòng còn lại đều thở phào ra nhẹ nhõm.
Đồng thời, bọn họ nhìn vào khuôn mặt của nam nhân mặc vest đang viết đầy ý vị sâu xa.
Chỉ có người trong phòng 405 nghe thấy âm thanh kì lạ, như vậy có nghĩa là... bọn họ sẽ gặp phải những thứ kia trước.
Nói cách khác, bọn họ sẽ chết trước.
"Chúng tôi quay về đây." Nữ sườn xám nói.
Sau đó cô ta đi thẳng về phòng của mình, theo sau là nữ đồ ngủ khủng long như một cái đuôi, chỉ sợ bị bỏ rơi.
Ba người 406 thấy 407 đã quyết đoán như vậy, nên cũng không ở lại nữa, sau khi nói vài câu, cũng vội vàng chạy trở về phòng.
Cánh cửa đóng "rầm" một tiếng, như sợ có thứ gì đó xông vào vậy.
Giờ chỉ còn lại nam nhân mặc vest và mũ lưỡi trai với khuôn mặt âm trầm như có thể nặn ra nước.
Giang Thành dựa vào cửa, vẻ mặt nghi hoặc, sau đó như chợt nghĩ đến chuyện gì, buột miệng nói: "Chẳng lẽ nghe thấy âm thanh ma sát kỳ lạ chính là điều kiện kích hoạt lệ quỷ giết người, đáng sợ quá!"
"Mập này!" Giang Thành quay đầu lại, hoảng hốt nói: "Anh thật sự không nghe thấy?"
Tên mập cực kì phối hợp trả lời: "Người anh em tốt, tôi thật sự không nghe thấy, anh thì sao?"
"Tôi cũng như mọi người, ngủ thiếp đi, không nghe thấy gì cả." Giang Thành xòe hai tay, bày ra biểu cảm tôi vô tội khiến người ta thương xót.
"Vậy thì tốt quá." Tên mập nói: "Chúng ta không cần phải chết rồi."
Nói xong hai người đóng cửa lại, để lại nam nhân mặc vest, và mũ lưỡi trai đứng một mình trong hành lang dưới ánh đèn lờ mờ.