Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 12: Bái Sư Học Nghệ

Đỉnh Thiên Môn phong, Tiên Thiên điện. Lục Dương tư thế đoan chính, cung kính chờ sư phụ đến. Tiên Thiên điện bên trong, thanh lãnh yên tĩnh, không nhiễm một hạt bụi, từng làn khói nhẹ nhàng bay lên, khiến tâm trạng trở nên bình tĩnh. Lục Dương chú ý tới trong điện thờ cúng ba tấm bài vị, phân biệt là Tiên Thiên Đạo Nhân, Quy Nguyên Thiên Tôn, Hạn Hải Đạo Quân. Ba vị này Lục Dương đều biết, bọn họ ở trong Vấn Đạo tông có ý nghĩa cực kỳ đặc thù: Mười hai vạn năm trước, Tiên Thiên Đạo Nhân bước ra từ đạo quán tự lập sơn môn, sáng lập ra Vấn Đạo tông. Khi đó Tiên Thiên Đạo Nhân chỉ là một tu tiên giả bình thường, tại Trung Ương đại lục những người có tu vi như hắn, không có một vạn cũng có tám ngàn, cho nên lúc Vấn Đạo tông mới được thành lập, chỉ là một tiểu môn phái. Mười vạn năm trước, thế gian đại loạn, Vấn Đạo tông xuất hiện một thiên tài ghê gớm, bàn về thiên phú tu tiên, thời điểm đó hắn thậm chí không lọt nổi vào top 50, nhưng hắn có đầu óc, thích kết bạn, giảng nghĩa khí, còn có vận khí trong cõi u minh gia trì, hắn quật khởi trong thời loạn, thuận theo trào lưu thời đại mà tiến lên, đứng ở tuyến đầu của thời đại, phong quang vô hạn, tu vi lại càng khó có người sánh vai, tôn hiệu của hắn là Quy Nguyên Thiên Tôn. Vấn Đạo tông trong tay Quy Nguyên Thiên Tôn phát dương quang đại, Vấn Đạo tông một bước trở thành đại giáo bậc nhất đương thời, trong lễ kỷ niệm Vấn Đạo tông hai vạn năm thành lập, không ít bạn thân tới chúc mừng, hắn mượn cơ hội này, cùng với bốn người tu tiên đỉnh cao thời đó, xác lập danh xưng ngũ đại tiên môn, được thế nhân công nhận. Thế gian không có gì là vĩnh hằng, cũng không có vinh quang mãi mãi, lại qua năm vạn năm, Vấn Đạo tông suy yếu, trưởng bối trong môn hoặc là đại nạn sắp đến, hoặc là chết bất đắc kỳ tử, người có thể chống đỡ cục diện chỉ có lác đác vài người, đệ tử dưới trướng cũng không có ai ra gì, rơi xuống tình cảnh xấu hổ không có người nối nghiệp, thậm chí còn truyền ra lời đồn sẽ rớt khỏi ngũ đại tiên môn. Có lẽ Vấn Đạo tông thật sự có khí vận gia trì, một ngày nọ trưởng bối Vấn Đạo tông ra ngoài trảm ma, tại phế tích cứu được một hài đồng, mang về tông, sau đó lại kinh ngạc phát hiện hài đồng này là thiên tài tu luyện cực kỳ hiếm thấy, hài đồng cũng không phụ sự kỳ vọng, tu vi như ngàn dặm trong một ngày, không bao lâu liền trở thành Độ Kiếp kỳ đệ nhất đương thời. Hài đồng kia hiệu Hạn Hải Đạo Quân, bị hậu thế xưng là tổ tông trung hưng của Vấn Đạo tông, vì Vấn Đạo tông kéo dài năm vạn năm huy hoàng, mãi đến hôm nay. “Đại sư tỷ, sư phụ chúng ta đâu?” Lục Dương thu hồi ánh mắt, ở trong điện chờ nửa ngày, cũng không đợi được người thứ hai ngoài đại sư tỷ. “Sư phụ hiện nay đang bế quan, tu luyện đến thời kỳ mấu chốt, không thể phân thân, ta thay sư phụ thu đồ, dạy ngươi tu hành.” “Trước khi chính thức tu hành, đơn giản giới thiệu một chút về môn phái của chúng ta. Sư phụ lão nhân gia hắn quy củ rất ít, chỉ cần không làm quá phận, trái với luân thường đạo lý, làm cho trời giận người oán, hắn đều sẽ không quản.” “Bất quá, tiêu chuẩn của ta cao hơn hắn một chút, hắn sẽ không quản, nhưng ta sẽ quản.” “Dưới trướng sư phụ tổng cộng có bốn đệ tử, trừ ngươi ta ra, phía trên ngươi còn có một sư huynh một sư tỷ, một người ở Phật Quốc phía Tây, một người ở Yêu Vực phía Nam, quanh năm không trở về tông môn, muốn gặp mặt bọn họ rất khó.” “Chờ ngươi tu hành có thành tựu, có cơ hội du lịch bốn phương, có lẽ sẽ gặp được bọn họ, về phần hiện tại...” Vân Chi dừng một chút, lấy ra ba bức tranh thủy mặc, bày ra một hàng, đúng là sư phụ, nhị sư huynh, tam sư tỷ mà Lục Dương chưa từng gặp mặt. Ba người trong tranh cười vô cùng vui vẻ. Sư phụ tóc trắng xoá, ánh mắt không giống lão nhân bình thường đục ngầu, giống như một vị cao nhân ẩn dật thích vui đùa, du ngoạn hồng trần. Nhị sư huynh cười ôn hòa, kiếm mi tinh mục, ôn nhuận như ngọc. Tam sư tỷ vạn chủng phong tình, là mỹ nhân họa quốc ương dân. “Sư phụ cố ý phân phó, tính cả ngươi, bổn môn tổng cộng có năm người, thời điểm ngươi bái sư chỉ có hai người chúng ta, thoạt nhìn quá mức cô đơn, vì vậy sư phụ cố ý chuẩn bị ba bức tranh của bọn họ, lấy đó thay thế bọn họ có mặt.” Lục Dương nhìn đại sư tỷ, lại nhìn những bức tranh đen trắng bày ở xung quanh, sống động như thật, giống như đang nhìn chăm chú vào hắn, vô cớ cảm thấy sống lưng phát lạnh. Cùng sư môn mãn môn trung liệt, chỉ còn lại hắn và đại sư tỷ giống nhau. Trước mặt Lục Dương lại xuất hiện ba cây linh hương, là Vân Chi đưa tới: “Đây là tín hương, có thể truyền đạt tâm ý trong lòng, dâng ba nén hương cho sư phụ, có thể truyền đạt ý tứ cảm kích, tôn kính của ngươi.” Ba nén linh hương được đốt lên, cắm vào trong lư hương nhỏ bày ở trước tranh của sư phụ: “Sư tổ chứng kiến, sư phụ tại thượng, xin nhận đồ nhi nhất bái.” Hiện tại càng giống rồi. Bái sư kết thúc, Lục Dương do dự hỏi: “Đại sư tỷ, mặc dù hỏi như vậy có hơi bất kính, nhưng sư phụ lão nhân gia hắn quả thật còn sống chứ?” Lục Dương sợ Vân Chi lộ ra một tia cười lạnh, nói “Sư tôn ngã xuống, cao tầng ẩn mà không phát” loại bí mật này cũng để cho ngươi biết rồi, không thể lưu lại ngươi. Vân Chi một đầu sương mù, không hiểu vì sao Lục Dương lại hỏi như vậy. “Đương nhiên còn sống.” “Ta đã xem thành tích của ngươi trong kỳ thi tại Ngôn Truyền phong, vị trí huyệt vị trên cơ thể người, kinh mạch ghi nhớ rất chính xác, tâm pháp cơ sở cũng có thể chép thuộc lòng, rất không tồi, loại tinh thần học tập này của ngươi đáng được khen ngợi.” “Kế tiếp bắt đầu chính thức tu hành.” Lục Dương nghe đến đây, trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn, nghe càng thêm cẩn thận. Hắn rốt cuộc có thể bắt đầu tu luyện. Chính thức tu hành bắt đầu, đại sư tỷ mở đầu liền nói: “Ta là lần đầu tiên dạy đồ đệ, ngươi là lần đầu tiên làm đồ đệ, hai chúng ta nhịn nhau một chút.” “Bất quá ngươi cũng không cần quá lo lắng, ta vì hôm nay đã chuẩn bị đầy đủ.” Vân Chi bày đủ loại bình thuốc nhỏ thành một hàng, dán tên đan dược, Lục Dương có nghe nói qua: Bạch Cốt đan có thể khiến người chết sống lại, thịt nát xương tan. Một trong những loại đan dược tích góp công đức tạo vật mà Phật Quốc phát minh ra, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa bảo tháp, thất cấp phù đồ đan, phàm là ăn thất cấp phù đồ đan, Phật Quốc đều có thể nhận được một phần công đức. Cửu chuyển luân hồi đan, tu tiên giới có câu chín lần chết luân hồi đổi lấy một lần sống. Có những loại đan dược này, Lục Dương muốn chết cũng khó. “Luyện Khí tiên luyện thể, ngươi tuy rằng chưa tiếp xúc qua huấn luyện luyện thể, chúng ta liền bắt đầu từ số không.” Vân Chi tiện tay xé rách không gian, từ trong không gian trữ vật lấy ra hai cái thùng nước lớn, nghe được tiếng thùng nước đập trên mặt đất phát ra tiếng vang trầm thấp, trong lòng Lục Dương “lộp bộp” một chút, có một loại dự cảm không tốt. “Kiếm tu chú ý kiếm ý và lực cánh tay, bởi vậy trong luyện thể trước tiên phải trọng điểm rèn luyện lực cánh tay, ta chỉ làm mẫu một lần, ngươi xem cẩn thận.” Vân Chi hai chân giẫm lên mép thùng nước, như giẫm trên mặt đất, sau đó nàng dùng một tay nắm lấy mép thùng nước còn lại, nhẹ nhàng nhấc lên liền buông tay, thừa dịp thùng nước còn chưa rơi xuống, đổi sang tay còn lại lại nắm chặt mép thùng nước, cứ như vậy lặp đi lặp lại, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, làm cho người ta cảm thấy đẹp mắt. Nếu không cân nhắc tới cảm giác của cánh tay, phương pháp này quả thật có thể rèn luyện lực cánh tay. “Làm được tới trình độ này là có thể.” Vân Chi buông thùng nước, nói nhẹ nhàng bâng quơ. Lục Dương sợ hãi nuốt nước miếng, không cần nhấc lên cũng có thể nhìn ra, cái thùng nước này cao bằng nửa người, nhét hắn vào trong thùng nước, rót đầy cát chôn xuống đất cũng còn dư dả. Thùng lớn như vậy muốn chơi đùa xoay tròn, đây là muốn liều mạng. Lục Dương bước nhanh lên trước, nín thở, một tay nhấc thùng nước, cả động tác liền mạch lưu loát. Không nhấc lên nổi. Hắn lại dùng hai tay phát lực, dùng hết sức bú sữa mẹ, thùng nước mới không tình nguyện lay động một chút, biểu thị Lục Dương quả thật rất nỗ lực.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất