Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 21: Nhà thượng

Thực tế chứng minh, biết nói tiếng người chưa chắc là yêu thú, cũng có thể là vẹt. "Đây là cái thứ yêu điểu gì vậy!" Lục Dương giận dữ, lòng bàn tay xuất hiện một luồng hấp lực, kéo con vẹt lại. Nó chưa kịp phản ứng đã bị bắt gọn. Hương chính cũng có thể làm được điều này, nhưng ông ta cứ tưởng đây là yêu thú cấp bậc Luyện Khí hoặc Trúc Cơ, không dám mạo hiểm. "Yêu thú! Có yêu thú!" Con vẹt kêu loạn cả lên. Đào Yêu Diệp nghe động tĩnh trong phòng, vội chạy đến xem, tâm trạng chẳng khác Lục Dương là bao. Nhiệm vụ hoàn thành mà không cần chiến đấu thì đúng là tốt thật, nhưng vấn đề là bọn họ đã lặn lội từ Vấn Đạo tông đến đây, ngồi phi chu suốt ba ngày đường, chỉ để bắt một con vẹt sao? Viết báo cáo nhiệm vụ thế nào đây, nói ra chẳng phải sẽ bị cười cho thối mũi à. Người dân Thái Bình thôn kiến thức hạn hẹp, không nhận ra loài chim đến từ sâu trong rừng mưa này, nhưng Lục Dương và Đào Yêu Diệp thì biết, đây là kiến thức cơ bản nhất ở Vấn Đạo tông. "Không hổ là đạo trưởng, bắt được yêu điểu dễ dàng quá!" Hương chính và những người khác nghe tin con vẹt bị bắt, liền không tiếc lời khen ngợi Lục Dương, nói rằng tu vi của hắn cao thâm. Hai người Lục Dương đành bất lực, kiên nhẫn giải thích với mọi người rằng đây chỉ là một loài chim rất bình thường, chẳng qua không thường thấy ở miền Bắc đại lục mà thôi. "Con vẹt này... chính là thứ mà các ngươi gọi là yêu điểu, sở trường nhất của nó là bắt chước tiếng người." "Bắt chước tiếng người, bắt chước tiếng người." Con vẹt đứng bên cạnh kêu không ngừng, Lục Dương phải bóp chặt cái mỏ của nó lại, rồi mới tiếp tục giải thích với mọi người. "Nó kêu Trương Quan Giáp là yêu quái, không phải tự nó nghĩ ra, mà là nghe Phùng thợ may hét 'yêu quái' nên mới học theo. Lúc gặp Trương Quan Giáp, nó đã tình cờ lặp lại những gì đã nghe được." Trương Quan Giáp thở phào nhẹ nhõm, không hổ là đệ tử Vấn Đạo tông, vừa đến đã rửa sạch được nỗi oan của hắn rồi. "Tương tự, nó kêu 'ngươi là ai, Trương Quan Giáp đâu' cũng vậy, nó không hiểu ý nghĩa của câu này, chỉ là nghe thấy ở đâu đó nên lặp lại một cách vô nghĩa mà thôi." "Mẹ kiếp, con chim chết tiệt này, xem ta làm thịt ngươi đây." Trương Quan Giáp nhìn con vẹt, tức giận không chịu nổi. Lục Dương giơ tay ngăn Trương Quan Giáp lại: "Nơi này cách rừng mưa nửa đại lục, con chim này chắc chắn không tự bay đến đây được, mà là bị người mang đến." "Ngoại trừ khả năng có người rảnh rỗi, không tiếc công sức vượt nửa đại lục để mang theo một con vẹt chẳng có tác dụng gì ngoài việc hiếm lạ, thì chỉ có Lạc Địa Kim Tiền thương hội mới cố ý làm chuyện như vậy." "Nơi này có Lạc Địa Kim Tiền thương hội không?" Hương chính lắc đầu: "Thương hội không mở ở nơi nhỏ bé nghèo nàn như chúng ta, nhưng trong Khúc Hà quận thì có một chi nhánh, nằm ở khu vực sầm uất nhất, người đến kẻ đi không ngớt. Có khả năng ai đó đã mua con vẹt từ thương hội, rồi nó vô tình sổng mất." Còn chuyện con vẹt sổng ra từ Lạc Địa Kim Tiền thương hội thì tuyệt đối không thể nào. Lục Dương lại hỏi: "Con chim này đã quanh quẩn ở Thái Bình thôn suốt hai mươi ngày mà không đi nơi khác, biết đâu chủ nhân của nó cũng ở đây. Hương chính có nghĩ ra được gì không?" Hương chính suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Người trong thôn đều biết chuyện yêu điểu, nếu còn ai có thể chưa biết thì chỉ có nhà Thượng gia ở phía Đông thôi." "Người Thượng gia rất ít khi ra ngoài, cũng không thích giao tiếp với người khác. Nghe nói là do gia chủ Thượng gia cũng từng là một người tu hành, khi còn trẻ đã gặp thất bại, tu vi giảm sút nghiêm trọng, từ đó mất hết ý chí tu luyện, ẩn cư tại đây." "Thượng gia cũng có của cải đáng kể, là người giàu nhất vùng. Nếu nói là bọn họ mua yêu điểu từ Lạc Địa Kim Tiền thương hội thì cũng hợp lý." "Nếu vậy, chúng ta đến Thượng gia hỏi thử xem." Thái Bình thôn không lớn, ba người một chim nhanh chóng đến trước cửa Thượng gia. Lục Dương túm chặt cánh con vẹt, trông như xách theo con gà trống sắp bị làm thịt đến chúc Tết: "Chúng ta tình cờ tìm thấy con vẹt này, sau khi dò hỏi khắp nơi thì nghĩ có lẽ là của Thượng gia, nên đến đây hỏi thử." Gã đàn ông có ria mép chữ bát nhìn thấy Đào Yêu Diệp trước, sửng sốt một chút, vì chưa từng thấy nữ tử nào xinh đẹp như nàng. Sau đó, gã nhìn con vẹt màu xanh, nở nụ cười vui vẻ: "Thì ra là vậy, đa tạ hai vị thiếu hiệp, đây chắc là con vẹt của tiểu thư nhà ta. Từ khi vẹt mất tích, tiểu thư cứ buồn bã mãi, khiến chúng ta rất khó xử." "Hương chính là lão Hoàng, mỗi lần ta đến Thượng gia đều là hắn mở cửa." Chương quản gia vội vàng chạy đi thông báo, rất nhanh đã nhận được hồi đáp. "Lão gia mời ba vị vào." Đi qua cửa ngăn, qua sân ngoài, từ cửa thứ hai đến hành lang rồi mới vào chính phòng, cuối cùng cũng gặp được gia chủ Thượng gia. Gia chủ Thượng gia có thân hình mập mạp, vẻ mặt u ám khiến người khác không dám đến gần, cũng không muốn nói chuyện nhiều với người khác. Tuy nhiên, khi nhìn thấy hương chính, vẫn có thể thấy được là ông ta rất vui vẻ. "Hoàng lão ca, thật là lâu không gặp." Hương chính họ Hoàng. Hai người chắp tay hành lễ. Gia chủ Thượng gia lại quan sát con vẹt một lúc, gật đầu nói: "Ừm, không sai, đây chính là con tiểu nữ đã mua ở Lạc Địa Kim Tiền thương hội trong quận. Lúc đó ta nghĩ con chim rách này chẳng đáng bao nhiêu tiền, vậy mà thương hội lại hét giá trên trời. Tiểu nữ không chịu, nhất quyết đòi mua, ta đành phải chiều theo ý nó." "Chương quản gia, ngươi dẫn hai vị thiếu hiệp này đến gặp Tiểu Duyên." "Vâng, lão gia." Chương quản gia làm động tác mời, rồi vẫy tay gọi một tiểu nha hoàn đến rót trà cho gia chủ Thượng gia và hương chính Hoàng. Trên đường đi, Đào Yêu Diệp thuận miệng hỏi: "Chương quản gia đến Thượng gia bao lâu rồi?" Chương quản gia cung kính đáp: "Lão gia đã cứu ta trên đường về ẩn cư, từ đó ta liền hầu hạ bên cạnh lão gia, tính ra cũng đã hai mươi năm rồi, khi đó tiểu thư còn chưa ra đời." "Nói như vậy, quan hệ giữa ngươi và tiểu thư Thượng gia chắc hẳn là rất tốt." "Không giấu gì hai vị thiếu hiệp, tiểu thư do ta trông nom từ nhỏ, ta không có con cái, nên coi tiểu thư như con ruột. Tiểu thư cứ buồn bã mãi, ta làm quản gia mà cũng thấy đau lòng." Lục Dương đột nhiên hỏi: "Lúc con vẹt mất tích, ngươi có ở đó không?" Chương quản gia thở dài, trong giọng nói tràn đầy sự tự trách: "Lúc đó ta hơi mất tập trung, không để ý con vẹt bay đi. Nếu ta cẩn thận hơn một chút thì đã không để tiểu thư phải buồn như vậy, đây là lỗi của ta." Lục Dương ồ một tiếng, không nói gì thêm. Chương quản gia gõ cửa ba tiếng, không nhanh không chậm nói: "Tiểu thư, con vẹt sổng chuồng của người đã được tìm thấy, là hai vị thiếu hiệp hành tẩu giang hồ, bọn họ mang vẹt đến." Trong phòng vang lên tiếng nói: "Để bọn họ vào đi." "Vâng." Lục Dương và Đào Yêu Diệp đẩy cửa bước vào, tiểu thư Thượng gia đang dựa vào cửa sổ, lặng lẽ đọc sách, ánh hoàng hôn chiếu lên mái tóc, tựa như thời gian ngưng đọng, tạo nên một vẻ đẹp tĩnh lặng. Ở Thái Bình thôn không biết có bao nhiêu thiếu niên thầm thương trộm nhớ tiểu thư Thượng gia. Lục Dương tốt bụng nhắc nhở: "Mượn ánh sáng mặt trời để đọc sách không tốt cho mắt đâu, nhất là ánh chiều tà, thắp đèn lên đi, cha ngươi cũng đâu có thiếu tiền."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất