Nghe thấy hai chữ “bất tử”, Lục Dương không khỏi rùng mình.
Xưa nay, Kỳ Lân vốn đã tuyệt tích, nói chi đến Kỳ Lân bất tử dược. Từ cổ chí kim, loại bất tử dược này cực kỳ hiếm hoi, gần như chưa từng xuất hiện. Thậm chí, có người đồn rằng, trên đời chỉ có duy nhất một gốc Kỳ Lân bất tử dược.
Nó vẫn luôn luân hồi.
Có một vị đại hiền thời cổ đã đưa ra một giả thuyết táo bạo: thực ra, trên đời này chưa từng có Kỳ Lân, Kỳ Lân chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng. Những ghi chép về Kỳ Lân xuất hiện thực chất là người ta đã nhìn thấy Kỳ Lân bất tử dược.
Khi chưa mở Thiên Nhãn, con người rất dễ nhầm lẫn giữa Kỳ Lân bất tử dược và Kỳ Lân. Giống như Lục Dương bây giờ.
- Ba đại gia bảo ta tới đây bới đất cho các ngươi.
- Ồ, vậy là ngươi được phái tới để bới đất cho chúng ta? Ngươi biết ngũ hành pháp thuật không? – Tiểu dược vương nghe vậy, tỏ ra rất vui mừng.
Cuối cùng cũng có người tới làm việc rồi.
Lục Dương lộ vẻ bối rối:
- Cũng không hẳn là biết, ta học được một cách tình cờ, không biết có tính là ngũ hành pháp thuật không, nhưng ta có thể chui xuống đất.
Lục Dương nghĩ rằng mình thi triển là không gian pháp thuật, chỉ là đặc điểm thể hiện ra bên ngoài trông giống ngũ hành pháp thuật mà thôi.
- Có tính là ngũ hành pháp thuật hay không không quan trọng, chỉ cần chui xuống đất được là được. – Tuế Nguyệt Chung Yên hoa tùy tiện nói.
Từ khi vợ chồng con giun nghỉ phép, bọn chúng thường xuyên nghe thấy tiếng phàn nàn của các thảo dược khác: đất cứng quá, lớn lên không thoải mái chút nào, đất không thoáng khí, muốn kéo rễ ra ngoài hít thở, phơi nắng… Những lời này khiến tiểu dược vương rất khó xử.
Bây giờ, vấn đề này có thể được giải quyết rồi.
Rất ít người biết đến sự tồn tại của dược vương, trước đây Lục Dương cũng không biết một gốc nào. Tiểu dược vương có dược tính nghịch thiên, nếu xuất hiện bên ngoài, đủ khiến các đại năng tu tiên phát cuồng.
Không, cũng coi như biết một gốc.
Lục Dương nhận ra cây hướng dương trong tay Tuế Nguyệt Chung Yên hoa, cánh hoa mở ra khép lại, lớp vỏ đen rơi xuống, phần nhân trắng như ngọc trở thành dưỡng chất của dược vương – nó đang ăn hạt dưa.
Hơn nữa, vỏ hạt dưa vứt đầy một chỗ.
Không biết đây có được coi là ăn thịt đồng loại không nữa.
- Ồ, cái này gọi là hướng dương. – Tuế Nguyệt Chung Yên hoa chú ý tới ánh mắt của Lục Dương, giới thiệu.
Lục Dương nghĩ thầm, ta biết mà.
Dược vương kích thước không lớn, thay vì nói là ăn hạt dưa, chẳng thà nói là ôm hạt dưa gặm, có thể thấy Tuế Nguyệt Chung Yên hoa ăn rất vui vẻ.
- Chung vương, ngươi lại vứt rác bừa bãi, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, chúng ta là thực vật, đừng học theo con người ăn hạt dưa, vỏ hạt dưa cũng ăn được! – Kỳ Lân bất tử dược giận dữ, quát mắng Tuế Nguyệt Chung Yên hoa vì bắt chước nhân tộc bừa bãi.
Tuế Nguyệt Chung Yên hoa không thèm để ý:
- Hướng dương là ta trồng, ta muốn ăn thế nào thì ăn, ngươi quản được sao? Phì.
Điều này khiến Kỳ Lân bất tử dược nổi giận, lao về phía Tuế Nguyệt Chung Yên hoa. Hai tiểu dược vương nói không hợp liền đánh nhau, ngươi đè lên ta, ta đè lên ngươi, hoàn toàn không có sát thương.
Nhân sâm oa oa và Tam Diệp Tinh Thần thảo đã quen, không thèm để ý, hò hét Lục Dương chui xuống đất cho bọn chúng xem.
- Đừng để ý đến chúng nó, đánh mệt rồi sẽ nghỉ thôi.
Ra bên ngoài ngôi nhà gỗ, Lục Dương nhìn thấy một cây đại thụ, rễ cây to như hai cái đùi, tràn đầy sức sống, những chiếc lá xanh um xào xạc trong gió.
- Ngộ Đạo thụ?
Lục Dương vô cùng kinh ngạc, dù hắn trở lại kích thước bình thường, cây Ngộ Đạo thụ này tuyệt đối cũng có thể coi là che trời lấp nhật, mấy chục người ôm không xuể, huống chi hiện giờ hắn chỉ cao có ba tấc.
Đạo vận lưu chuyển quanh thân Ngộ Đạo thụ, tiếng lá cây xào xạc như đạo âm, như vạn đạo hội tụ, tạo nên hình dáng của nó. Ngộ Đạo thụ thần bí trang nghiêm, không thể xâm phạm.
- Đây chính là Ngộ Đạo thụ ta đã nói với ngươi, chúng ta đều gọi nó là thụ vương, thiên phú đạo pháp của nó có thể coi là tuyệt đỉnh.
Lá của Ngộ Đạo thụ có thể giúp người khác ngộ đạo, nếu Ngộ Đạo thụ thành tinh, thiên phú tu đạo của nó sẽ cao tới mức nào? Lục Dương không thể tưởng tượng nổi.
Dược vương trông có vẻ yếu ớt, nhưng thực ra mỗi cây đều có thần thông pháp môn riêng, không thể coi thường.
Nếu không có kỹ năng bảo mệnh, chỉ dựa vào lòng thương hại của nhân tộc, bọn chúng không thể sống được đến bây giờ.
Đại thụ cười mắng:
- Tham vương, ngươi lại chơi khăm ta, ta là tuyệt đỉnh, vậy thiên phú của nữ ma đầu kia là gì?
- Nữ ma đầu là ai? – Từ giọng điệu của tiểu dược vương, không giống người tốt.
- Ngoại trừ Tiểu Ba, chỉ có nữ ma đầu vào được dược viên, nữ ma đầu rất lợi hại, chúng ta đều đánh không lại nàng, nàng muốn hái cái gì thì hái cái đó, không một loại dược nào ngăn được nàng!
- Mấy cái râu sâm của ta bị nàng bẻ đi, đau tới mức ta phải nằm trên giường mấy ngày. – Nhân sâm oa oa chỉ trích hành vi vô đạo của nữ ma đầu.
- Mấy ngôi sao trên lá của ta cũng bị nàng hái đi, ngươi xem xem, mấy ngôi sao này có phải tối hơn những ngôi sao khác không? Ta cũng không biết bao lâu nữa mới mọc lại được!
Trong lời kể của tiểu dược vương, nữ ma đầu tội ác chồng chất, không sao kể xiết, đáng giết.
- Điều tức giận hơn là nàng nói muốn mang những thứ này về ngâm mình, ngươi có thể tưởng tượng nổi không, nàng ngâm mình chung với một phần cơ thể của chúng ta, quá biến thái!
- Đúng rồi, ta nghe Tiểu Ba nói, nữ ma đầu địa vị rất cao ở Vấn Đạo tông của các ngươi, tên là Vân Chi.
Lục Dương: “…”
Hắn phát hiện mình không hề ngạc nhiên trước câu trả lời này, là do vấn đề của đại sư tỷ hay là vấn đề của hắn?
Lục Dương cười gượng, có chút xấu hổ, không biết nói gì:
- Ừm… nữ ma đầu mà các ngươi nói… hình như ta biết, chính là đại sư tỷ của ta.
Ngộ Đạo thụ vương cười ha hả, không để ý:
- Không sao, ai mà chẳng biết đệ tử Vấn Đạo tông của các ngươi đều gọi nàng là đại sư tỷ. Chẳng lẽ ngươi tưởng nói mình là sư đệ của nàng, chúng ta sẽ trút giận lên ngươi? Ngươi coi thường dược vương chúng ta quá đấy, dược vương chúng ta sống không biết bao nhiêu năm tháng, sao có thể để ý đến một nhân tộc chứ?
Thấy Ngộ Đạo thụ vương hiểu lý lẽ như vậy, Lục Dương thở phào nhẹ nhõm:
- Vậy thì tốt quá, xem ra ta và nàng cùng bái sư cũng không sao.
Tiếng cười của Ngộ Đạo thụ vương đột nhiên ngừng lại, ngay cả cơn gió nhẹ cũng ngừng thổi, lá cây không còn xào xạc nữa.
Nhân sâm oa oa vung râu sâm, trên vẻ mặt bình tĩnh mang theo một nụ cười dữ tợn.
Tinh thần lưu chuyển trên lá của Tam Diệp Tinh Thần thảo, như ngọn núi lửa sắp phun trào, muốn báo thù rửa hận.
Trong nháy mắt, sát khí tràn ngập.
Lục Dương bình tĩnh giải thích:
- Đừng vội động thủ, chẳng lẽ các ngươi tưởng ta là sư đệ của nữ ma đầu thì ta thật sự đứng về phía nàng sao?
Nhân sâm oa oa nhìn Lục Dương với vẻ nghi ngờ, tốc độ vung râu sâm chậm lại:
- Không phải sao?
Ngộ Đạo thụ vương và Tam Diệp Tinh Thần thảo cũng tạm thời chưa tấn công.
- Sai lầm nghiêm trọng! – Lục Dương kiên quyết nói, hai tay nắm chặt, lộ ra vẻ đau khổ như có quá khứ không muốn nhớ lại.
- Hành vi của nữ ma đầu kia quả thực khiến người ta phẫn nộ, đừng nói các ngươi bị nàng bắt nạt, ngay cả ta cũng là nạn nhân của nàng!
- Bề ngoài trông ta có vẻ phong quang, tiền đồ sáng lạn, nhưng nỗi đau ta phải chịu đựng biết kể cùng ai!