Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 9: Cấm thư - [Long Phượng Biến]

Sau khi Vân Chi rời đi, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu lại giống như các đệ tử khác đi xem động phủ của mình. Tuy nhiên, trước đó, Lục Dương còn đi theo Mạnh Cảnh Chu đến ngoài Vấn Đạo tông để đưa lão Mã vào. Bên ngoài Vấn Đạo tông, Lục Dương nhìn thấy không ít đồng môn vừa gia nhập đang báo tin mừng cho gia tộc. Dù là tiểu gia tộc hay tu tiên thế gia thì việc người nhà có thể bái nhập Vấn Đạo tông cũng là một chuyện lớn đáng được ghi vào tộc sử. "Sao nhà ngươi không có ai đến?" Lục Dương đã biết được từ những lời nói ngắn gọn của Mạnh Cảnh Chu rằng Mạnh gia là một tu tiên thế gia có lịch sử lâu đời. Mạnh Cảnh Chu có chút kiêu ngạo: "Ta bỏ nhà đi!" Lục Dương: "..." Ngươi kiêu ngạo cái gì chứ? Sau khi Mạnh Cảnh Chu dắt lão Mã về động phủ, Lục Dương cũng quay về động phủ của mình. Lục Dương lấy ra một miếng ngọc bội. Đây là do một vị sư huynh không quen biết vừa mới đưa cho hắn, nói rằng đây là thẻ thân phận của đệ tử Vấn Đạo tông. Ở bên ngoài có thể chứng minh thân phận đệ tử Vấn Đạo tông, ở bên trong có thể mở động phủ… Ngọc bội được mài từ linh thạch tủy, trên đó khắc hai chữ "Lục Dương". Rất nhiều công dụng của ngọc bội cần Lục Dương chính thức trở thành tu tiên giả mới có thể sử dụng. Lục Dương đặt ngọc bội lên vách đá ở cửa động phủ. Ngọc bội phát ra ánh sáng xanh lam nhàn nhạt, tương ứng với chỗ lõm ở cửa vào động phủ. Chỗ lõm lóe lên hai cái, vách đá tự động mở ra, hiện ra trước mắt Lục Dương là một động phủ xa hoa mà hắn không thể nào tưởng tượng nổi. Vừa bước vào động phủ, Lục Dương đã cảm thấy cơ thể ấm áp như có một loại năng lượng kỳ diệu đang làm dịu cơ thể mình. "Đây chính là linh khí mà bọn họ vẫn nói sao?" Lục Dương phản ứng lại, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Nồng độ linh khí trong động phủ cao đến mức ngay cả phàm nhân như hắn cũng có thể cảm nhận được, có thể tưởng tượng được nó khác thường đến mức nào. Bài trí trong động phủ rất đơn giản, chỉ có một cái bàn, một cái bồ đoàn, một cái chiếu cói. So với động phủ rộng lớn thì nó có vẻ trống trải, không biết đây là Vấn Đạo tông muốn khuyên đệ tử phải thanh tâm quả dục hay là để đệ tử tự ý trang trí theo sở thích. Trên bàn có đặt một tờ giấy, cả hai mặt đều có chữ. Mặt chính viết rằng những đệ tử không biết gì về tu tiên có thể đến Nghiêm Truyền phong học hỏi kiến thức cơ bản trước, hoặc đến Tàng Kinh các tự học. Mặt sau là bản đồ của Vấn Đạo tông, khá đơn giản, chỉ vẽ những ngọn núi chính của Vấn Đạo tông, chừa lại một khoảng trống lớn. Theo như bản đồ thì Vấn Đạo tông chiếm diện tích mười vạn dặm, quả thật là lớn đến mức vượt quá sức tưởng tượng của Lục Dương. Nội dung trên mặt chính đã giúp Lục Dương có hướng đi cho một tháng tới. Lục Dương ngáp một cái, định ngủ một giấc thật ngon. Từ lúc ra ngoài gặp mưa, đến khi dựa vào phẩm cách chân thành và trí tuệ xuất sắc của mình vượt qua ba cửa ải, giành được sự chú ý của đại sư tỷ Vân Chi, nhị sư huynh Đái Bất Phàm, cuối cùng trở thành đệ tử Vấn Đạo tông, những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay khiến hắn mệt mỏi, buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt ra. "Vấn Đạo tông sao ngay cả cái gối cũng không cho..." Lục Dương lẩm bẩm một câu, mệt mỏi cả ngày dâng lên, không kịp để ý đến chuyện thoải mái hay không, chép miệng một cái, nhanh chóng chìm vào giấc mơ. ... Sáng sớm hôm sau, Lục Dương dậy từ rất sớm. Hắn định đến Tàng Kinh các xem thử trước, tìm hiểu tình hình đại khái của Trung Ương đại lục. "Ngươi là người mới?" Ở lối vào Tàng Kinh các, một vị sư huynh ngẩng đầu nhìn Lục Dương. "Vâng." "Đã là người mới, ta sẽ nói cho ngươi biết quy tắc của Tàng Kinh các. Quy tắc rất đơn giản, chỉ có ba điều." "Thứ nhất, hiện tại ngươi chỉ có quyền xem sách ở tầng một, ngươi có thể tùy ý xem sách ở tầng một; thứ hai, hiện tại ngươi chỉ có thể mượn tạm một quyển sách; thứ ba, phải bảo vệ sách, không được làm bẩn, làm bẩn thì phải bồi thường theo giá gốc." "Ta nhớ rồi." Lục Dương gật đầu, sư huynh không nói gì nữa, để Lục Dương đi vào. Trong Tàng Kinh các, đệ tử Vấn Đạo tông đang chăm chú đọc sách, không để ý đến bất cứ thứ gì, ngay cả Lục Dương đi ngang qua cũng không phát hiện ra. Trong Tàng Kinh các rộng lớn chỉ có lác đác vài tiếng bước chân và tiếng lật sách sột soạt. Sách ở đây đủ loại đủ kiểu, từ nhập môn tướng thanh của nghệ nhân dân gian, đến công pháp bí tịch của tu sĩ, rồi đến tâm đắc luyện khí trúc cơ, thứ gì cũng có. Lục Dương nhìn đến hoa cả mắt, không biết nên xem quyển nào. "Đây là sách gì?" Lục Dương tình cờ tìm thấy một cuốn sách trong khe hở của giá sách, phủ đầy bụi, giống như bị rơi ở đây, đã lâu lắm rồi không có ai xem. Hắn lau bụi đi, cuối cùng cũng nhìn rõ tên sách - [Long Phượng Biến] "Tên thật bá đạo!" Lục Dương kêu lên kinh ngạc, không xem nội dung, chỉ cần nhìn tên sách là có thể cảm nhận được một luồng khí thế vương giả! Hắn ngẩn ngơ một lúc, hình như nghe thấy tiếng long phượng hòa minh, trước mắt xuất hiện ảo ảnh rồng phượng, sống động như thật, sau đó ảo ảnh thay đổi, giống như đang diễn giải quá trình rồng phượng xuất hiện. Lục Dương hoàn hồn, nhìn quanh bốn phía, âm thanh và ảo ảnh biến mất. "Chẳng lẽ vừa rồi là ảo giác?" Lục Dương nghi ngờ, sau đó có chút kích động lật trang đầu tiên ra. Biết đâu đây chính là cơ duyên của mình! Không ngờ trang sách quá sắc, vô ý cắt vào ngón tay hắn, mấy giọt máu tươi nhỏ xuống mặt giấy. Dị biến đột ngột xảy ra! Quyển sách cổ này lại phát ra ánh sáng màu vàng kim, giống như có thứ gì đó trong sách muốn phá phong ấn mà ra! Tim Lục Dương đập thình thịch, quá trình này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến, không chịu sự khống chế của hắn, không biết là phúc hay họa. Thậm chí hắn còn cảm thấy mình đã bị một sự tồn tại mạnh mẽ nào đó chú ý tới, khiến hắn theo bản năng không dám cử động! Cảm giác này ngày càng rõ ràng, điều này cho thấy sự tồn tại mạnh mẽ kia đang ngày càng tiến lại gần mình. Cuối cùng, sự tồn tại mạnh mẽ kia đứng sau lưng Lục Dương, âm thầm nhìn hắn, không nói một lời nào, dọa Lục Dương toát hết mồ hôi lạnh. "Ngươi..." Cuối cùng, sự tồn tại mạnh mẽ kia lên tiếng. "Có!" Lục Dương run lên. "Ngươi đã làm bẩn sách." Sự tồn tại mạnh mẽ kia nhíu mày, Lục Dương quay đầu lại, phát hiện ra đó là sư huynh ở cửa Tàng Kinh các. Sư huynh nhìn vết máu trên trang sách, có chút không vui, vừa mới nhắc nhở đừng làm bẩn sách, vậy mà tiểu tử này lại nhỏ máu lên sách. Trong Tàng Kinh các có trận pháp, hễ là làm bẩn sách thì sẽ phát ra ánh sáng màu vàng kim, gửi tín hiệu cho người trông coi Tàng Kinh các. "Đây là sách gì, sao trước đây chưa từng thấy?" Sư huynh nghi ngờ cầm sách lên xem, sắc mặt đại biến: "Đây... đây lại là quyển cấm thư trong truyền thuyết kia!" Trong lòng Lục Dương vui vẻ, không ngờ vận may của mình lại tốt như vậy, vừa đến Tàng Kinh các đã tìm thấy cấm thư thượng cổ, chỉ là không biết quyển sách này giấu bí mật gì. "Sư huynh, quyển sách này có vấn đề gì?" Lục Dương tò mò hỏi. Sắc mặt của sư huynh thay đổi, suy nghĩ một lúc xem có nên nói bí mật này cho sư đệ mới tới nghe không, suy nghĩ xong, hắn thành thật nói. "Quyển sách này ghi chép chi tiết quá trình giao phối của rồng và phượng, vì viết quá chi tiết nên bị tộc Rồng và tộc Phượng cùng nhau khiếu nại, bị liệt vào cấm thư, ta còn tưởng rằng quyển sách này đã bị tiêu hủy rồi, không ngờ ở đây vẫn còn một quyển, không biết là ai đã giấu đi!" Nói cách khác, đây là sách khiêu dâm. Lục Dương: "..." Đi mà hòa minh với ông nội nhà ngươi ấy! Hắn đột nhiên nhớ ra, sư huynh đã nói, làm bẩn sách là phải đền.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất