Chương 41: Súc Địa Thành Thốn
Ba ngày sau.
Lục Dương người mặc một thân tiên phục Vấn Đạo Tông, lưng thẳng tắp, trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn, rốt cuộc cũng đã ghi nhớ toàn bộ nội dung trên giấy vàng.
- Đọc lại một lần cho ta nghe.
- Thiên lý tồn tại, mục tiền uyển nhiên, phóng chi phục thư. . .
Lục Dương đọc trôi chảy, không chút ngừng nghỉ, có thể thấy được hắn đã thuộc lòng nội dung.
Vân Chi gật gật đầu, khẩu quyết pháp môn thường trúc trắc khó hiểu, ngôn ngữ ý nghĩa thâm sâu, đọc thuộc lòng vô cùng tiêu hao tâm lực, Lục Dương có thể ghi nhớ đến loại trình độ này, đủ để chứng minh sự nỗ lực của hắn.
- Khẩu quyết này là nhập môn, ở giai đoạn đầu không thông thạo pháp thuật, thầm nói trong lòng, có thể trợ giúp ngươi thi pháp thành công, đợi đến giai đoạn sau khi ngươi thuần thục sử dụng Súc Địa Thành Thốn sẽ không cần niệm khẩu quyết nữa.
- Súc Địa Thành Thốn thuộc về pháp thuật không gian, ngươi tu luyện còn hơi sớm, chẳng qua ngươi nếu là môn hạ đệ tử của sư tôn, sư tôn vào thời điểm tu vi như ngươi liền học được môn pháp thuật này, ngươi có lẽ cũng có thể.
- Tu hành pháp thuật không gian trọng yếu nhất chính là chú ý an toàn, một khi không gian điên đảo liền rơi vào kết cục đầu một nơi thân một nẻo, thân thể đứt đoạn, cho nên trong giới tu hành có một quy tắc bất thành văn, tu hành pháp thuật không gian, nhất định phải có trưởng bối tinh thông không gian đạo ở bên cạnh hộ pháp.
Vân Chi hiếm có trở nên nghiêm túc, Lục Dương thấy thế cũng thu hồi nụ cười, chăm chú nghe Vân Chi giảng bài.
- Nguyên lý của pháp thuật Súc Địa Thành Thốn là thu nhỏ thổ địa thành một tấc vuông, người làm phép liền có thể tuỳ tiện bước qua, xuyên qua cự ly vô tận, đi đến một chỗ địa phương khác, pháp lực càng cao vận dụng càng thuần thục thì diện tích thổ địa bị thu nhỏ càng lớn, cự ly vượt qua sẽ càng dài, tu luyện đến đại thành, Trung Châu Đại Lục mặc dù lớn cũng không ngăn nổi một bước của ngươi.
- Cần phải chú ý chính là, tu hành pháp thuật cần ngộ tính, ngươi chưa hề tiếp xúc qua pháp thuật loại không gian, dù có thành công hay không ngươi cũng phải chuẩn bị tâm lý.
- Tu tiên giả cần làm chính là không quan tâm hơn thua, tránh tâm cảnh đại hỷ đại bi.
Vân Chi đích thân dạy dỗ, truyền cho Lục Dương kinh nghiệm tu hành của mình.
Lục Dương gật đầu, thầm nghĩ đại sư tỷ là người có tư cách nói lời này nhất, hắn còn chưa từng thấy đại sư tỷ có tâm tình dao động kịch liệt.
Ở mặt này hắn này có chỗ khiếm khuyết.
Mới đầu Lục Dương nhìn thấy đại sư tỷ luôn có biểu lộ như vậy, còn tưởng rằng nàng không có tình cảm, sau khi dần dần ở chung, phát hiện ra đại sư tỷ là có dao động tình cảm, chỉ là dao động quá nhỏ.
Bây giờ Lục Dương có xác suất nhất định thông qua biểu cảm thay đổi tinh tế để phán đoán tâm trạng của đại sư tỷ.
Chẳng hạn như hiện tại. . .
ừm, không có đoán được.
- Ta sẽ biểu diễn cho ngươi xem một lần.
Vân Chi không biết rõ Lục Dương đang suy nghĩ gì, nàng lấy ra một lá cờ đỏ, ném lên đỉnh núi đối diện, không đợi Lục Dương thấy rõ, nàng liền nhẹ nhàng di chuyển, bước ra một bước, chợt biến mất, chợt xuất hiện, trong tay cầm lá cờ đỏ kia.
- Chính là như vậy, sau khi thành công luyện thêm mấy lần, ngươi liền có thể thuần thục giống như ta.
Lục Dương sững sờ tại chỗ, chớp mắt, lại chớp mắt.
Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Ở trong mắt Lục Dương, Vân Chi giống như là ném ra lá cờ đỏ, thuận tay lại cầm lá cờ đỏ trở về, lá cờ đỏ có rơi xuống đỉnh núi đối diện hay không cũng đều không thấy rõ, hoàn toàn không nhìn ra có dấu hiệu sử dụng pháp thuật.
Vân Chi hiếm thấy nhíu mày, nghĩ lại năm đó sư phụ dạy nàng cũng là biểu hiện như vậy, nàng một lần liền học được.
Vân Chi sợ Lục Dương xem không hiểu nên lại biểu diễn một lần nữa.
Thế là ném cờ, cất bước, trở về, tự nhiên thiên thành, không hiểu ra sao."
. . ."
Quả nhiên đại sư tỷ cũng có thời điểm không dựa vào được, sự tình học tập này dù sao vẫn là dựa vào chính mình.
Lục Dương nhìn ánh mắt của đại sư tỷ, lúc này có thể nhìn ra tâm tình nàng.
Nàng chờ mong chính mình có thể luyện thành.
Nhưng đại sư tỷ à, ngươi phải biết, trình độ dạy học của ngươi dạy ai cũng không hiểu nổi.
Lục Dương vụng trộm thở dài, đại sư tỷ là không thể trông cậy vào, dựa theo lý giải của chính mình đối với Súc Địa Thành Thốn thi triển pháp thuật.
- Thiên lý tồn tại, mục tiền uyển nhiên, phóng chi phục thư. . .
Lục Dương lúc thi triển pháp thuật nhắm chặt hai mắt, tay bấm pháp quyết miệng niệm chú.
- Súc Địa Thành Thốn! Lục Dương hét lớn một tiếng, thân hình lập tức biến mất, cảnh sắc chung quanh phát sinh biến hóa, tối đen như mực, giống như là rơi vào dị không gian.
Lục Dương vui mừng khôn xiết, chính mình thế mà một lần liền thành công.
Hắn quả nhiên là thiên tài! Lục Dương từng nghe sư tỷ nói, nguyên lý Súc Địa Thành Thốn chính là vặn vẹo không gian, người thi thuật đi vào một chỗ dị không gian, dị không gian là một đường thẳng tắp, thông qua dị không gian, có thể ở trong thời gian ngắn nhất đạt tới đích đến.
Lục Dương vừa định cười to, liền phát hiện vật chất màu đen xung quanh tràn vào trong miệng, thân thể cũng bị vật chất màu đen vây khốn, tay chân không thể động đậy, hơn nữa dị không gian tựa hồ không có không khí, cho nên hắn hít thở dị thường khó khăn.
Sau một hồi suy nghĩ ngắn ngủi, hắn bắt đầu hiểu ra.
Bản thân chui vào trong đất.
Hiện tại Lục Dương có một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là hắn đã học được một nửa Súc Địa Thành Thốn: Súc địa.
Tin tức xấu là hắn chưa học được một nửa kia.