Trình Khanh thực nghiêm túc gật đầu, "Đó là tự nhiên, thế tử mời thỉnh tự đến có lẽ chỉ nghĩ cùng ta đùa một chút, nhưng ta cho rằng, vận khí của ta không phải mỗi lần đều có, nếu gặp phải kẻ mạnh, ta tay không tấc sắt, tổng không thể cầm bút đánh nhau sống c.h.ế.t cùng kẻ mạnh đi? Trước mắt xem ra, ta chuẩn bị còn chưa đủ đầy đủ, ngay cả tỳ nữ bên người thế tử cũng không làm gì được."
Khuyết thiếu kinh nghiệm đối địch, sai lầm!
Trình Khanh ở trong lòng tổng kết kinh nghiệm thất bại, tỷ như vừa rồi sau khi nàng đ.â.m trúng tỳ nữ của Tiêu Vân Đình không nên tiếp tục chạy đi, cứ đ.â.m tiếp có thể tránh thoát hay không?
"Ngươi lo lắng nhiều, thân thủ tỳ nữ của ta không phải người bình thường, nàng có thể trúng chiêu, có thể thấy được chiêu số của ngươi rất hữu dụng. Trình Khanh, ngươi không hiếu kỳ ta vì sao tới tìm ngươi ư?"
—— đại khái là chứng mất ngủ của ngươi còn chưa có tốt, buổi tối ngủ không yên, nghĩ đến chỗ ta phá quấy!
Trong lòng Trình Khanh có ý kiến, trên mặt lại làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.
Tiêu Vân Đình bỗng nhiên cảm thấy có hơi chút không thú vị.
Trình Khanh như thế nào làm hắn cảm thấy thú vị?
Trình Khanh lấy khăn gấm hắn đưa lau giày.
Trình Khanh rải vôi.
Mà Trình Khanh cung cung kính kính nghe hắn nói, ít nhất không có hơn phân nửa thú vị.
Tiêu Vân Đình tức khắc cũng không có tâm tình tiếp tục chọc Trình Khanh, lựa chọn có chuyện nói thẳng:
"Ta được đến tin tức, Thục phi đã đề ra với Hoàng Thượng thế đại hoàng tử cầu thú Nhu Gia, Hoàng Thượng không có lập tức đáp ứng, lại cũng nhả ra, để đại hoàng tử tự đi cầu thú Nhu Gia, mấy ngày nữa là Hội Thưởng Mai một năm một lần của phủ Trưởng công chúa, cũng là sinh nhật 18 tuổi của Nhu Gia, nếu đại hoàng tử trước mặt mọi người cho thấy ý định cầu thú, Trưởng công chúa sẽ không tiện cự tuyệt……Nếu đại hoàng tử và phủ Trưởng công chúa nương quan hệ thông gia gắn bó với nhau, thực lực hai bên đều tăng mạnh. Đại hoàng tử được đến hiện tại, Trưởng công chúa có tương lai, mà ngươi, dù có phấn đấu như thế nào, tương lai vẫn phải quỳ xuống ở dưới chân đại hoàng tử, nhìn quyền thế của phủ công chúa lại kéo dài hơn, đến lúc đó, hết thảy đều đã chậm."
Trình Khanh hiện tại là Giải Nguyên, không ngoài dự kiến thì sang năm sẽ trúng tiến sĩ bước vào quan trường.
Ý tứ của Tiêu Vân Đình là, đại hoàng tử cưới Nhu Gia, Phúc Trinh Trưởng công chúa tất đỡ đại hoàng tử làm Thái Tử, ngày nào đó đại hoàng tử đăng lâm đế vị, Trình thị không chỉ có đừng nghĩ báo thù cho Trình Dung, ngược lại còn phải đề phòng đại hoàng tử "chèn ép".
Không phải mỗi người đều có thể nhìn thẳng vào sai lầm chính mình phạm phải.
Thậm chí chột dạ, càng không nghĩ nhắc tới.
Lại đề cập đến mặt mũi đế vương, tổng không làm cho đế vương khom lưng xin lỗi, không cho con cháu Trình thị xuất hiện ở triều đình, đế vương chậm rãi liền sẽ quên việc này.
Nếu đại hoàng tử đăng cơ làm hoàng đế, đây là tình huống có khả năng xuất hiện nhất!
Tiêu Vân Đình nói, khiến Trình Khanh không khỏi nhíu mày.
"Ý của thế tử là muốn ta ngăn cản đại hoàng tử cầu thú Nhu Gia huyện chúa?"
"Không, bổn thế tử chỉ hảo tâm nói cho ngươi một chút tin tức, ngươi muốn làm như thế nào, không quan hệ cùng bổn thế tử."
Trên mặt Tiêu Vân Đình hiện lên tươi cười.
Trình Khanh thật muốn lại rút chủy thủ ra, một đao thọc c.h.ế.t Tiêu Vân Đình.
Mạnh Hoài Cẩn nói rất đúng, người này lấy việc mê hoặc nhân tâm làm niềm vui.
Trình Khanh lặng im một lúc lâu, mí mắt buông xuống, Tiêu Vân Đình chậm rãi uống trà, bên miệng mang cười, hưởng thụ quá trình Trình Khanh rối rắm giãy giụa.
Trình Khanh sẽ lựa chọn như thế nào?
Thật chờ mong nha!
Người thông minh đều là thống khổ.
Người thông minh có thể từ tình huống hiện tại phân tích tương lai, cho nên Trình Khanh sẽ biết hắn đang nói thật.
Lời thật, luôn lệnh người khó có thể tiếp thu.
Trình Khanh bỗng nhiên ngẩng đầu:
"Ta không nghĩ nhìn thấy đại hoàng tử làm Thái Tử kế thừa ngôi vị hoàng đế, người như vậy không xứng làm thiên tử, ta cũng không nghĩ nhìn Nhu Gia làm Hoàng Hậu, nàng lòng dạ nhỏ hẹp, tính tình kiêu căng, không có phẩm cách mẫu nghi thiên hạ. Hai người như vậy nếu đứng ở chỗ tối cao, là đức không xứng với vị, tao ngộ như Dung cô cô của ta, chỉ sợ sẽ phát sinh càng nhiều…… Nhưng ta nghĩ, tâm tình của thế tử giống ta, đại hoàng tử làm Thái Tử, Nhu Gia làm Thái Tử Phi, tình cảnh của thế tử liền càng khó đi!"
"Nha, xin chỉ giáo cho?"
Ngón tay Tiêu Vân Đình đáp ở trên chén trà.
Nếu Trình Khanh thật là một tiểu cô nương 16 tuổi, nói không chừng sẽ bị bề ngoài của Tiêu Vân Đình mê hoặc, dừng ở trong tay bệnh kiều này, tùy ý bệnh kiều đùa nghịch.
May mắn Trình Khanh đời trước sinh hoạt ở trong thời đại "tiêu phí nam sắc", đối mặt với Tiêu Vân Đình và Mạnh Hoài Cẩn hai người giá trị nhan sắc cấp thần cũng có đủ sức chống cự.
"Thế tử, đêm dài thanh lãnh, sớm một chút nằm vào trong ổ chăn ấm áp không tốt sao, chúng ta đều hiểu biết lẫn nhau, không cần lãng phí thời gian vòng quanh. Ta nhớ rõ khi thế tử đến huyện Nam Nghi tuyên chỉ, từng đề qua, phụ thân ta được truy phong chức suông tứ phẩm tán trị Doãn, mẫu thân ta là cáo mệnh tứ phẩm, ta có tư cách ấm tập tiến vào Quốc Tử Giám, đều là bồi thường của hoàng đế. Bởi vì hoàng đế đã biết chủ mưu sau lưng án tham ô bạc tai, nhưng hoàng đế tính toán bao che đối phương, cho nên cho nhà ta ‘ phí bịt miệng ’."
Tiêu Vân Đình gật đầu, "Ta đích xác đã nói qua, ta còn hỏi ngươi có muốn biết hung phạm là ai hay không, ngươi nói chính mình năng lực không đủ, cự tuyệt hảo tâm của ta, Trình Khanh, ngươi giống như đã cự tuyệt ta rất nhiều lần."
"Biết lại không thể báo thù, ngược lại sẽ luôn sinh hoạt ở trong thống khổ. Ta không phải cự tuyệt thế tử, ta chỉ cảm thấy lúc đó không phải thời cơ tốt để biết chân tướng."
Tiêu Vân Đình định tính nợ cũ, da mặt Trình Khanh lại dày hơn tường thành, căn bản không tồn tại tình huống không tiếp được lời nói.
Nếu mở miệng, Trình Khanh liền phải dựa theo tiết tấu của chính mình tới.
"Tuy rằng không thể thời khắc nhìn thấy thế tử, nhưng lời thế tử nói ta lại cân nhắc rất nhiều lần, thiên hạ này người có thể làm hoàng đế bao che cũng không mấy ai. Nếu án tham ô bạc tai không phải phủ Nghiệp Vương làm, vậy có mấy người sau khi làm ra đại án như vậy còn có thể toàn thân mà lui?"
"Nha, ngươi tiếp tục nói đi."
"Có thể làm hoàng đế bao che, tất nhiên là người thân cận với hoàng đế. Thái Hậu nương nương tuổi tác đã cao, hàng năm ăn chay lễ Phật, giống như cũng đã sớm buông tay cung vụ, lão thái hậu muốn cái gì chỉ cần mở miệng là được, tham mấy chục vạn lượng bạc kia cũng không để làm gì. Cùng lý còn có Hoàng Hậu nương nương, trong cung không có con, cảm giác tồn tại của Hoàng Hậu không mạnh, nếu Hoàng Hậu làm ra sự tình như vậy, hoàng đế chưa chắc nguyện ý bao che."
Hoàng đế lại không phải tình thánh.
Hoàng Hậu tuy là quốc mẫu, nhưng không con rốt cuộc cũng là tình cảnh xấu hổ, không có nhi tử để dựa vào, chỉ có thể thận trọng từ lời nói đến việc làm, công bằng công chính, mới có thể quản lý hậu cung.
Trình Khanh phủ định Thái Hậu và Hoàng Hậu, lại nhất nhất phủ quyết mấy phi tần địa vị cao Thục phi, Huệ phi.
"Phi tử sao, không có người này còn có người khác, hậu cung giai lệ 3000, hoàng đế lại không thiếu người sủng ái, hắn có thể không trừng phạt hung phạm, nhưng khẳng định phải cho phủ Nghiệp Vương một cái giao đãi, các nương nương đều không đủ phân lượng làm hoàng đế vứt bỏ mặt mũi bao che."
Trình Khanh nhìn Tiêu Vân Đình, "Ở sau khi sự tình Dung cô cô phát sinh, ta có ý tưởng khác. Người có thể làm hoàng đế bao che, ngoại trừ Phúc Trinh Trưởng công chúa, còn có thể là ai? Nữ nhân như quần áo, tùy thời đều có thể đổi, muội muội trung tâm như Trưởng công chúa lại không nhiều lắm, hoàng đế tín nhiệm Trưởng công chúa, còn hơn cả Thái Hậu, Hoàng Hậu, không biết ta đoán đúng hay không?"