Đại phu muốn rót canh sâm cho Võ Đại, đi bẻ miệng Võ Đại mới phát hiện trong miệng hắn cũng ngậm một mẩu lão tham, lão đại phu đau lòng lông mày đều run rẩy.
"Phí phạm của trời, phí phạm của trời!"
Lão tham cỡ nào trân quý, cứ như vậy bị đạp hư.
Đại phu không ném đi nửa thanh lão tham đã bị Võ Đại ngậm qua, nói muốn mang về y quán.
Trình Khanh không để ý đến hắn, nhìn bọn họ rót hết canh sâm cho Võ Đại, Trình Khanh mới đứng dậy.
"Tư Nghiên, ngươi đi hủy một tấm ván cửa làm thành cái giá, đưa Võ Đại đi y quán, trên đường đừng lắc hắn, nếu miệng vết thương hắn bị bục chỉ, chỉ sợ thần tiên cũng khó cứu."
Đại phu đối với ống bút cắm trên bụng Võ Đại cảm thấy hứng thú, Trình Khanh nói đơn giản nguyên lý dẫn lưu quản, đại phu nói có thể đổi thành ống cỏ trống rỗng, càng mềm càng nhẹ hơn.
"Ngài xem mà làm, Võ Đại liền nhờ ngài chăm sóc, chỉ cần có thể cứu được mệnh hắn, dùng bao nhiều dược liệu quý cũng được! Đúng rồi, khi ngài rịt thuốc cho hắn, phàm là muốn đụng vào miệng vết thương, đều phải dùng rượu mạnh rửa tay, những thứ cùng miệng vết thương hắn tiếp xúc đều phải dùng rượu ngâm một chút, làm như vậy cơ hội sống sót của hắn mới lớn hơn!"
Đại phu có một bụng nghi vấn, rất nhiều lời tưởng thảo luận cùng Trình Khanh, nhưng cũng biết trước mắt không phải là thời cơ tốt nhất.
Tư Nghiên mang theo vài người đi hủy ván cửa, mặt trên trải mấy tầng đệm chăn thật dày, thật cẩn thận nâng Võ Đại lên.
"Thiếu gia ——"
"Không có việc gì, ngươi trước đưa Võ Đại đi y quán, nơi này ta sẽ xử lý!"
Tư Nghiên liền lãnh người đưa Võ Đại đi y quán.
Trình Khanh kêu Võ Nhị cùng đi, Võ Nhị c.h.ế.t sống không đi, nhất định phải lưu lại bảo hộ Trình Khanh.
"Kêu ngươi đi ngươi liền đi, nơi này có các tướng sĩ Ngũ Thành Binh Mã Tư, ai dám tấn công ta?"
"Vậy cũng không hẳn, vừa rồi bọn họ không ở đây!"
Võ Nhị đối với người Ngũ Thành Binh Mã Tư hiển nhiên không tín nhiệm, Trình Khanh nghĩ thầm, dù cho những người này có quỷ, hiện tại đã c.h.ế.t một người, lại có nhiều người vây xem như vậy, người Ngũ Thành Binh Mã Tư cũng không dám giở trò.
"Mau đi, vì cứu ca của ngươi đã tiêu bao nhiêu tâm huyết, ngươi muốn nhìn tâm huyết của chúng ta uổng phí sao? Nếu ngươi không nghe mệnh lệnh, ta sẽ đuổi ngươi về Nam Nghi."
Võ Nhị sau đó mới rời đi.
Trên người Trình Tuệ và Tiểu Bàn đều dính không ít máu, Trình Khanh cũng bảo các nàng về nhà trước rửa sạch: "Trời quá lạnh, đều thủ tại chỗ này cũng vô dụng."
Trình Tuệ sinh đến mạo mỹ, mấy tên lính Ngũ Thành Binh Mã Tư vẫn luôn nhìn lén nàng, Trình Tuệ vừa rồi sốt ruột cứu người không để ý, lúc này cũng không quá thoải mái.
Tỳ nữ của hồi môn Trình Tuệ rất có ánh mắt lấy áo choàng tới, Đổng Kính Thu tự mình choàng lên cho Trình Tuệ.
"Trở về đi, ta và tiểu lang có thể xử lý tốt."
Trình Tuệ và Tiểu Bàn vừa mới đi, có người cưỡi ngựa bay nhanh đến, nhóm lính hô "Chỉ huy sứ đại nhân", Trình Khanh liền biết người tới chính là chỉ huy sứ Ngũ Thành Binh Mã Tư…… đây cũng không phải đại quan ghê gớm gì.
Mặc kệ là Trình Khanh hay Đổng Kính Thu, đều thường xuyên giao tiếp cùng quan viên.
Vương Tế Tửu còn là quan tứ phẩm, Trình Khanh ban ngày không phải lãnh giáo học vấn cả ngày với Vương Tế Tửu sao!
Cho nên khi vị chỉ huy sứ đại nhân này trầm khuôn mặt hỏi Trình Khanh và Đổng Kính Thu vì sao gây chuyện nhiễu dân, Trình Khanh liền cười.
Chỉ huy sứ này không sợ hãi sao?
Ở trong hoàng thành, hai gã cử nhân Quốc Tử Giám bị chặn giết, sát thủ hắc y đã c.h.ế.t một cái, Trình Khanh bên này nhiều người bị thương, còn có Võ Đại không biết có thể sống sót hay không, án tử này là muốn đến tai thiên tử, không phải chỉ huy sứ tùy tiện hù dọa hai câu, Trình Khanh và Đổng Kính Thu liền hoang mang rối loạn thuận theo phân phó ——
Người đọc sách khác gặp được loại sự tình này có thể bị dọa phá gan hay không Trình Khanh không biết, Trình Khanh vừa rồi thân thủ thọc mù tròng mắt một người, còn đem ruột Võ Đại nhét trở lại trong bụng, nàng hiện tại cả người đều là gan!
"Chỉ huy sứ đại nhân, chúng ta đều là cử tử lên kinh dự thi, là giám sinh Quốc Tử Giám, còn có hai tháng nữa chính là kỳ thi mùa xuân, ta hận không thể một ngày có 24 canh giờ dùng để đọc sách, ngài nói ta tối muộn không ngủ được, vì sao phải ở chỗ này gây chuyện nhiễu dân? Chỉ huy sứ đại nhân không cần gấp, ta đã phái người đi nha môn Thuận Thiên Phủ báo án, đại nhân chờ một lát, thị thị phi phi, cùng đi nha môn Thuận Thiên Phủ làm rõ ràng minh bạch."
Binh lính Ngũ Thành Binh Mã Tư hô lâu không đến, hiện giờ trên đường cái còn đặt thi thể, Trình Khanh và đối phương không có gì để nói, có chuyện đi nha môn Thuận Thiên Phủ nói đi, nàng đảo muốn nhìn xem chỉ huy sứ này khi đối mặt với phủ doãn đại nhân sẽ biện bạch như thế nào!
"Ngươi ——"
Cọc.
Trình Khanh dưới chân đá tới một cái.
Nàng cúi đầu vừa thấy, lại là một bình sứ.
Bình sứ dính máu, nút gỗ đã bị văng ra.
Nàng khom lưng nhặt cái chai lên đặt ở trong lòng ngực. Nàng phát hiện người Đại Ngụy rất "Ngốc", cho hai kiện áo bông mới để mặc, phát chút phúc lợi cho bọn họ, bọn họ có thể ngốc đến dùng thân thể đi chắn đao, vì một chút ấm áp kia, đem cả mệnh cho nàng —— chỉ là quan hệ giữa ông chủ và nhân viên sao?
Hiện tại, đã không chỉ là ông chủ và nhân viên.
"Tiểu lang?"
"Tỷ phu, không có việc gì, chờ sau khi đến nha môn Thuận Thiên Phủ xong, ta muốn đi y quán trông Võ Đại, ta vẫn không yên tâm."
Thái độ Trình Khanh cường thế như vậy, mấy tên lính tuần tra ban đêm sau lưng đã mồ hôi lạnh rơi.
Nếu nha môn Thuận Thiên Phủ nhúng tay, mấy người bọn họ chạy không được tội danh lơi lỏng nhiệm vụ!
……
Thuận Thiên phủ doãn Lương Khải Niên, người đến trung niên, quan vận hanh thông, quan chức cao tam phẩm, mới nạp một kiều thiếp, ngày mùa đông có mỹ nhân ấm giường tất nhiên là thập phần hạnh phúc.
Ai đánh gãy loại hạnh phúc này, tất yếu thừa nhận lửa giận của Lương đại nhân.
Lương đại nhân bị người từ trong ổ chăn đánh thức, nghe xong mở đầu liền đẩy mỹ thiếp đang làm nũng quấn quýt si mê ra.
"Ngũ Thành Binh Mã Tư? Được lắm, bọn họ không nghĩ để cho bản quan ngủ thoải mái, ăn tết vui vẻ, vậy ai cũng đừng nghĩ ăn tết!"
Chỉ huy sứ Ngũ Thành Binh Mã Tư từ trên cao nhìn xuống Trình Khanh và Đổng Kính Thu, cho rằng hai người đọc sách này dễ lừa gạt.
Lương đại nhân thân là Thuận Thiên phủ doãn, đường đường quan to tam phẩm, nhưng lại đối với hai người đọc sách khách khách khí khí, nhìn Trình Khanh tuổi không lớn, còn hỏi nàng có bị dọa sợ không, cũng kiệt lực hướng Trình Khanh bảo đảm sẽ nhanh phá xong vụ án này.
Lương đại nhân hỏi Trình Khanh có kết thù với ai không, Trình Khanh lắc đầu:
"Học sinh từ trước đến nay bổn phận, tới kinh thành cũng mới chỉ có mấy ngày, một nửa thời gian đều ở trong Quốc Tử Giám, chưa từng kết thù với ai."
Đổng Kính Thu vẻ mặt muốn nói lại thôi, biểu tình kia ngay cả Lương đại nhân cũng không thể làm bộ không thấy được, "Đổng giám sinh có cái gì muốn nói không?"
"Đại nhân, Trình Khanh đệ đệ thê tử của học sinh là người tính tình một sự nhịn chín sự lành, nhưng học sinh có chuyện không nói không được, học sinh ban đầu ở Quốc Tử Giám đọc sách, Trình Khanh lại là ba ngày trước mới phụng chỉ nhập học Quốc Tử Giám, đây vốn là thánh ân mênh m.ô.n.g cuồn cuộn, cũng không biết Trình Khanh ngại mắt ai, Quốc Tử Giám có người nói muốn trong vòng ba ngày đuổi hắn rời đi…… Hôm nay vừa lúc chính là ngày thứ ba, học sinh không biết đây có phải có quan hệ cùng chuyện đêm nay hay không."
Lời Đổng Kính Thu nói làm Lương đại nhân phát sầu.