Bá tánh đuổi theo Trình Khanh muốn đưa con trai, đưa con gái thật nhiều, có nữ nhi có thể đi làm tỳ nữ, có nhi tử có thể đưa đến bên người Trình Khanh làm gã sai vặt, đây mới chân chính là lây dính mạch văn!
Trình Khanh dở khóc dở cười, vô cùng thành khẩn cảm tạ hậu ái của tất cả mọi người.
Nàng một đường, thoáng như ngôi sao đỉnh cấp đời sau đi ra ngoài, người chen toàn bộ đường phố, không biết có bao nhiêu tiểu nương tử tránh ở trong phòng bên cạnh phố từ khe hở cửa sổ nhìn lén nàng, tuy rằng không có khí độ trích tiên như Mạnh Hoài Cẩn, Trình Khanh có tài văn chương Lục Nguyên Cập Đệ!
Cỗ nhiệt hướng này, là triều đình cố ý tuyên truyền, Trình Khanh tự nhiên muốn phối hợp.
Người nhị phòng chính là đụng phải náo nhiệt như vậy.
Chu lão phu nhân nằm ở trên xe ngựa hơi thở mong manh, nghe thấy bên ngoài đều đang kêu "Trình trạng nguyên", giãy giụa ghé vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài —— Trình Khanh cưỡi ở trên lưng ngựa, hưởng thụ các bá tánh truy phủng, tinh thần sáng láng.
Trình trạng nguyên!
Lục Nguyên Cập Đệ!
Tai nghe là sai, mắt thấy là thật…… yết hầu Chu lão phu nhân một trận tanh nhiệt, nôn ra máu.
Chung thị luống cuống.
Bà mẫu dù khiến nàng chán ghét như thế nào, hiện tại còn chưa c.h.ế.t được.
Người nhị phòng nóng nảy, ở kinh thành trời xa đất lạ, ngay cả y quán cũng không biết ở nơi nào, chỉ có bắt lấy người qua đường hỏi thăm.
Trình Khanh cưỡi ở trên lưng ngựa, thấy đoàn người bay nhanh quay đầu chạy, chớp chớp mắt.
Di, là nàng nhìn lầm rồi sao, giống như thấy được tam thúc Trình Tri Thuật nha!
Thị lực Trình Khanh từ trước đến nay cực tốt, tự giác không phải nhận sai.
Nàng thấy người nhị phòng chạy bay nhanh, còn muốn kêu bọn họ, bất đắc dĩ bên người nàng thật sự quá đông.
Không có biện pháp, Lục Nguyên Cập Đệ chính là được hoan nghênh như vậy, chỉ sợ phải quá một đoạn thời gian nữa mới có thể giảm nhiệt độ.
Các bá tánh vẫn luôn đưa nàng đến cửa nhà mới chậm rãi tan đi.
Nơi này là nội thành, các bá tánh cũng không dám tùy ý ồn ào.
Trình Khanh thực vừa lòng nhóm "Fans" thông tình đạt lý.
Vừa rồi nàng không gọi người nhị phòng lại, người nhị phòng lại tìm tới cửa trước —— là Trình Khuê, sau khi đi Quốc Tử Giám xong chưa về nhà, cố ý vòng một đoạn đường lại đây.
Trình Khanh trước đó còn có thể nói nói cười cười cùng Trình Khuê, tin tức Trình Tri Tự muốn thăng chức nhập kinh, làm hai người vừa mới hòa hoãn quan hệ đột nhiên lại trở nên căng chặt.
Hiện giờ Trình Tri Tự đã nhập kinh, Trình Khanh còn tưởng rằng Trình Khuê sẽ không để ý đến nàng, hôm nay đi Quốc Tử Giám, hai người cũng chưa nói gì với nhau.
Không nghĩ tới Trình Khuê lúc này lại tìm tới cửa.
"Đường huynh có việc gì sao?"
Trình Khuê biểu tình khó xử, "…… Ngươi có thể đi gặp A Hiển hay không, hiện tại trạng thái hắn không tốt lắm."
Một màn trước mắt này rất quen thuộc.
Trình Khanh nhớ mang máng, trước kia ở thư viện Nam Nghi, Du Tam bị Mạnh Hoài Cẩn bắt khi đang lén lút nhìn trộm, thư viện thông tri Du tri phủ đón Du Tam về nhà, Trình Khuê và mấy đồng môn giao hảo cùng Du Tam liền tới tìm nàng.
Lúc ấy bọn họ hy vọng Trình Khanh có thể tha thứ Du Tam, để hắn có thể trở về thư viện.
Khi đó Trình Khanh thực chán ghét Du Tam, không chỉ có không giúp Du Tam cầu tình, còn hung hăng phun mấy người Trình Khuê một trận.
Không thể không nói, nàng và Du Tam đối chọi gay gắt, bồi dưỡng ra một chút "tình cách mạng", hơn nữa trước mắt tâm tình rất tốt, không chỉ có không có mắng Trình Khuê đi, còn hỏi tình huống Du Tam:
"Hắn làm sao vậy, không phải năm nay thi hội không trúng sao, chẳng lẽ từ sau đó vân chưa gượng dậy nổi?"
Xem biểu tình của Trình Khuê, Trình Khanh liền biết chính mình đoán đúng tám chín phần.
Từ sau khi thi hội, Trình Khanh liền rốt cuộc chưa thấy qua Du Tam.
Nàng tới kinh thành, ấn tượng đối với Du Tam sâu nhất, là một màn Du Tam mặc hồng y cưỡi con ngựa trắng đến Quốc Tử Giám, cực kỳ rêu rao thiếu đánh như vậy.
Nhưng cũng khá xinh đẹp.
Người trẻ tuổi có nhan giá trị lại tươi sống tùy ý, tất nhiên là thực đẹp mắt.
Trình Khanh nghiêm túc ngẫm lại, nghĩ không ra Du Tam chưa gượng dậy nổi sẽ là cái dạng gì.
Nàng đại khái có thể lý giải tâm tình Du Tam, lần này nàng, Thôi Ngạn, Chu Hằng còn có Trình Khuê đều trúng tiến sĩ, tất cả mọi người ở thư viện Nam Nghi thường xuyên so sánh, tới kinh thành rất có ý vị cạnh tranh, cố tình chỉ có Du Tam thi rớt, người tính tình kiêu ngạo như vậy, tất nhiên là không xuống đài được.
Lý giải thì lý giải, nhưng không tán đồng.
Đặc biệt là Trình Khuê nói muốn mang nàng đi tìm Du Tam, kết quả lại đưa nàng tới hồng lâu sở quán, biểu tình Trình Khanh liền càng không tốt.
"Du Tam ở chỗ này? Hắn cũng thật có tiền đồ!"
Người không phong lưu uổng thiếu niên, Trình Khanh lại không nghĩ tìm Du Tam làm tỷ phu, Du Tam chơi kỹ nữ hay không không quan hệ cùng nàng, nhưng ban ngày ban mặt đã sốt ruột tới thanh lâu tìm nữ nhân, cũng quá không có tiền đồ.
Trình Khuê rất là xấu hổ.
Một thanh niên chưa từng dạo thanh lâu bao giờ, tới nơi này, tay chân cũng không biết để đâu.
Từng trận mùi son phấn bay tới, Trình Khuê đỏ mặt.
Trình Khanh trợn trắng mắt, đot cái rắm nha, nàng một nữ nhân tới dạo thanh lâu, nàng cũng không có mặt mũi đỏ!
"Có vào hay không? Ngươi không đi vào ta có thể đi, cũng chỉ là ngươi và Du Tam muốn tốt!"
Trình Khuê căng da đầu nhìn về phía trong.
Hôm nay còn sớm, nơi này còn chưa có mở cửa kinh doanh, mấy kỹ nữ lười biếng soi gương trang điểm, thấy là hai lang quân trẻ tuổi tiến vào, nhàn nhạt nhìn vài lần.
Di, người ở giữa sao có hơi chút quen mắt, hình như là Trình trạng nguyên?
Nhóm kỹ nữ đột nhiên có tinh thần.
Tỷ muội thanh lâu yêu tiền cũng yêu tài, khi Trạng Nguyên dạo phố rất nhiều kỹ nữ đều xem qua náo nhiệt, một chút liền nhận ra Trình Khanh.
"Trình trạng nguyên tới!"
"Thật là Trạng Nguyên lang……"
Nhóm kỹ nữ nhanh chóng sửa sang lại váy áo, xách theo làn váy xuống lầu.
Từng làn gió thơm ùa đến, Trình Khanh và Trình Khuê đảo mắt bị vây lên.
Đại bộ phận kỹ nữ đều là hướng về phía Trình Khanh mà đến, e sợ cho bị Trạng Nguyên lang xem nhẹ, chúng kỹ nữ nũng nịu hành lễ, không nhào lên trên người Trình Khanh.
Ngoại trừ ăn mặc có chút khinh bạc, xem các nàng lễ nghĩa cũng không kém các tiểu thư khuê các.
Trình Khuê chưa từng trải qua trận trượng son phấn như vậy, nháy mắt biến thành con ngỗng ngốc.
Trình Khanh nhìn các tỷ tỷ thanh lâu chỉ cảm thấy cảnh đẹp ý vui, nửa phần co quắp đều không có, ánh mắt Trình Khuê nhìn nàng tràn ngập sùng bái.
Một kỹ nữ hơi lớn tuổi, trong đám người đi ra, mời Trình Khanh lên lầu.
Trình Khanh ho nhẹ một tiếng, "Vị tỷ tỷ này, chúng ta là tới tìm người, tìm một vị công tử họ Du."
Nhóm Kỹ nữ cười khanh khách.
Các nàng bình tĩnh lại cũng cảm thấy Trạng Nguyên lang không phải là tới dạo thanh lâu.
Hôm nay vừa mới đi Quốc Tử Giám, trời còn chưa tối đã tới chơi gái, chỉ sợ ngày mai sẽ có ngự sử muốn thượng tấu Trạng Nguyên lang!
Nhưng có thể gần gũi nhìn Trạng Nguyên lang một cái, các nàng cũng thật cao hứng, nghe nói Trình Khanh tới tìm Du công tử, mấy người liền vây quanh hai người Trình Khanh đi vào trong.
"Du công tử là khách quý của chúng ta."
"Du công tử ra tay hào phóng, đối với mọi người cũng hòa khí."
Mấy kỹ nữ ríu rít, vui sướng giống chim tước, một đường bồi Trình Khanh đi vào, thuận đường liền bán sạch sẽ Du Tam.
Trình Khuê nghẹn họng nhìn trân trối.
Không nghĩ tới Trình Khanh ở thanh lâu được hoan nghênh như vậy.
Nếu là thật tới chơi gái, chỉ sợ nhóm kiều nương không chỉ sẽ không thu bạc của Trình Khanh, cho không bạc cũng chịu cùng Trình Khanh thân cận đi?
Trình Khuê vẫn là kiến thức quá ít, đừng nói Trình Khanh tới chơi gái không cần trả bạc, chính bản thân Trình Khuê cùng kỹ nữ nào xuân phong nhất độ, người ta biết hắn còn trong trắng, xong việc cũng sẽ phát bao lì xì cho hắn!
Đầu óc Trình Khuê lộn xộn, Trình Khanh lại nghe đến nhíu mày.
Cái gì Tiểu Bá Gia và Hầu phủ công tử?