Cốc Hoành Thái mới không nghĩ tiếp tục làm giáo úy!
Hắn phải làm tiểu kỳ, làm tổng kỳ, làm bách hộ, làm thiên hộ…… Sau này gặp lại tình huống tương tự như bây giờ, hắn ít nhất muốn giả làm Tứ biểu ca, mà không phải gã sai vặt!
Hắc hắc, đến lúc đó sẽ yêu cầu nô tỳ Tiểu Bàn kia tới hầu hạ "biểu thiếu gia", nhìn xem nô tỳ kia còn dám không quy củ cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ hay không.
Cốc Hoành Thái càng nghĩ càng vui, không nhịn được cười lên tiếng.
Du Tam thấy hắn cười ngây ngô, có hơi chút hoài nghi lựa chọn của chính mình.
—— mẹ nó, chính mình vì sao phải mang tên ngu xuẩn này đi Hoài An, là sợ địch nhân đuổi không kịp con thuyền này sao?
Lo lắng hãi hùng suốt một đêm, tới bình minh chuyện gì cũng chưa phát sinh.
Ngày hôm sau ban đêm, vẫn là gió êm sóng lặng.
Trình Khanh khuyên nàng đừng nóng vội, Tiểu Bàn nhìn Võ Nhị bọn họ ban ngày đều bắt đầu ngáp, biết Võ Nhị bọn họ buổi tối khẳng định cũng không dám ngủ.
"Thiếu gia, có lẽ là nô tỳ thật sự nghe lầm."
"Ngươi nha đầu này, so với đám người xấu càng nóng vội hơn. Dù là nghe lầm, nhiều cảnh giới hai ngày cũng không có gì không tốt, chờ tới Hoài An, tất cả mọi người lại thả lỏng."
Trình Khanh khen Tiểu Bàn làm tốt lắm, Tiểu Bàn rất ngượng ngùng.
Chính mình thật là si ngốc.
Một đường đến Hoài An không xảy ra việc gì đương nhiên tốt nhất, chẳng lẽ còn ngóng trông thuyền xảy ra chuyện sao?
Ban đêm ngày thứ ba, như cũ an an ổn ổn vượt qua.
Du Tam chịu không khí này ảnh hưởng, đồng dạng thức ba buổi tối, hắn tuổi trẻ khỏe mạnh, ban ngày còn có thể ngủ bù, cũng không phải không nhận nổi, là con mắt bị thương kia tổng luôn bán đứng hắn, phàm là không có nghỉ ngơi tốt, con mắt kia sẽ che kín tơ máu.
Một con mắt bình thường, một con mắt đỏ giống mắt con thỏ, thế này quá tổn hại vẻ tuấn lãng của chính mình!
Du Tam chuẩn bị tìm Trình Khanh từ từ nói chuyện, mấy người Võ Nhị từ đâu phán đoán sẽ có nguy hiểm, là từ nơi nào được đến tin tức?
Trình Khanh không có khả năng tiết lộ bí mật của Tiểu Bàn, chỉ có thể nói đã sắp đến Hoài An, tăng lớn cảnh giới cũng không sai.
"Nếu hết thảy thuận lợi, Kỳ chỉ huy sứ sẽ phái người ở Hoài An chờ chúng ta."
Du Tam cảm thấy Trình Khanh quá thiên chân.
"Nhị thúc ngươi sẽ hảo tâm như vậy, thật sự bảo Kỳ chỉ huy sứ chiếu ứng ngươi?"
Trình Khanh nghiêm mặt nói, "Ta không tin nhân phẩm Trình thị lang, nhưng ta không nghi ngờ đầu óc của Trình thị lang, đây không phải chiếu ứng ta, là công vụ triều đình. Nếu Kỳ chỉ huy sứ không làm, chức chỉ huy sứ này của hắn cũng khó mà làm tiếp."
Trình Tri Tự không đáng đối đãi với nàng như vậy.
Đợi Trình Khanh tới Hoài Nam động thủ mới là phương tiện nhất, g.i.ế.c c.h.ế.t nàng còn có thể đẩy đến trên đầu đám cướp Trường Cân.
Ai muốn g.i.ế.c c.h.ế.t nàng, nàng trước g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ đó.
Trên mặt Trình Khanh có vẻ tàn nhẫn, Du Tam lui về sau nửa bước —— hắn cảm thấy chính mình đã có vài ngày không trêu chọc Trình Khanh tức giận, Trình Khanh làm gì như vậy nha?
Chậc, Trình Khanh không phải nhằm vào hắn, chính là nhằm vào người khác.
Du Tam vui sướng khi người gặp họa.
Đến tối, Hứa lão gia đại khái là không nhịn nổi không khí trên thuyền càng ngày càng ngưng trọng, buổi tối lại mời Trình Khanh và Du Tam uống rượu, muốn thăm dò hai người một phen.
Du Tam lười đến cùng Hứa lão gia chu toàn, lạnh mặt cự tuyệt.
Hứa lão gia thế mới biết, không chỉ Trình thiếu gia tính tình lớn, ngay cả ‘ Du biểu ca ’ tính tình cũng không nhỏ.
Hai người trẻ tuổi này trong mắt không có tôn trưởng, ra bên ngoài cửa, xứng đáng bị lừa!
"Hứa thúc đừng nóng giận, ta bồi Hứa thúc uống thống khoái."
Trình Khanh cười tủm tỉm, Hứa lão gia lại nghẹn hỏa khí trở về.
Hai người đi uống rượu, Du Tam ở trên boong tàu, cảm giác thuyền so với hai ngày trước lắc lư hơn. Bác lái đò nói:
"Thiếu gia yên tâm, tiểu nhân chống thuyền 20 năm, dòng chảy xiết gì cũng đều đã gặp qua, con thuyền không nhỏ này của tiểu nhân rất ổn định!"
Bảo đảm của bác lái đò Du Tam căn bản không tin.
Người này nếu thành thật, sẽ không giới thiệu Hứa lão gia kết nhóm buôn bán cùng Trình Khanh.
Trình Khanh cùng Hứa lão gia uống lên không ít, Trình Khanh say khướt trở về khoang thuyền ngủ, dòng nước chảy xiết, trong nước hình như có cá lớn nhảy nhảy, Tiểu Bàn vẻ mặt khẩn trương:
"Thiếu gia ——"
"Suỵt, cá cắn câu."
Trình Khanh mở to mắt, nào có nửa phần men say?
Tiểu Bàn khẩn trương đến mặt không có chút máu, môi nhẹ nhàng rung động, Trình Khanh cười khẽ:
"Sợ cái gì, ngươi chẳng lẽ không tín nhiệm Võ Nhị bọn họ? Ở kinh thành, ngươi còn dám khâu miệng vết thương cho Võ Đại, đêm nay sẽ không đáng sợ hơn đêm đó, cho dù có kẻ cắp đột phá được phòng tuyến của Võ Nhị bọn họ, ngươi cũng có thủ đoạn phòng thân, ngươi có nhớ những gì ta dạy cho ngươi hay không, ngắm không chuẩn cổ, liền b.ắ.n về phía trước n.g.ự.c và bụng nhỏ, dù kẻ cắp có mạnh mẽ, chỉ cần là nam, đều có nhược điểm ——"
Trình Khanh vừa nói "nhược điểm", Tiểu Bàn vốn đang mặt không có chút máu, vụt một chút liền đỏ đến muốn lấy máu.
Nếu bất hạnh thất thủ bị bắt, nên yếu thế liền yếu thế, dù cho thất thân cũng không có gì ghê gớm, giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt, không còn sống nào có cơ hội chính tay đ.â.m kẻ cắp?
Đương nhiên, có thể bảo trụ trong sạch của chính mình là tốt nhất.
Trình Khanh muốn Tiểu Bàn nói cho kẻ cắp, nàng là ‘ ái thiếp ’ của thiếu gia, mặc kệ tiêu bao nhiêu bạc, chỉ cần kẻ cắp nguyện ý thả người, Trình Khanh đều bỏ được lấy bạc chuộc Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn nghĩ vậy, quả nhiên liền không quá khẩn trương.
Nếu không phải đã biết thiếu gia là nữ tử, Uyển tiểu thư đưa chính mình cho thiếu gia, chính mình nhất định cũng sẽ ái mộ thiếu gia.
Dù cho biết thiếu gia là nữ tử, chính mình cũng rất thích thiếu gia nha.
Thiếu gia tốt như vậy, là nam hay nữ căn bản không quan trọng!
Tiểu Bàn đem khẩn trương sợ hãi biến thành động lực, quyết tâm bảo vệ thiếu gia.
……
Dưới ánh trăng, Võ Nhị nhấp miệng, nhìn kẻ cắp theo dây thừng bò lên trên.
Ướt dầm dề như thủy quái.
Võ Nhị một đao đánh xuống, kẻ cắp còn chưa có phản ứng lại đây, đã bị Võ Nhị c.h.é.m rớt nửa cái cổ.
Máu phun như suối, b.ắ.n đầy mặt Võ Nhị.
Võ Nhị dùng tay áo lau lung tung một phen, lại chạy về phía xa hai mét, nơi đó cũng có kẻ cắp lên thuyền!
Tới tốt lắm, hôm nay liền khiến cho bọn chúng có đến mà không có về!
Đám kẻ cắp trèo lên thuyền không nghĩ tới hộ vệ trên con thuyền này giống như đã sớm có chuẩn bị, bị g.i.ế.c cho trở tay không kịp, một ít kẻ cắp bị đương trường đánh gục, cũng có một ít bị thương rớt vào giữa sông.
Vừa rồi rõ ràng không có nhiều hộ vệ như vậy ở trên boong tàu, con thuyền này có hơn hai mươi hộ vệ, một ngày chia làm ba tổ thay phiên công tác, sao bỗng nhiên đều xuất hiện ở trên boong tàu?
Không xong, trúng mai phục.
Có kẻ cắp đã phản ứng lại đây, nhưng bọn hắn cũng không bởi vậy mà dừng động tác lên thuyền.
Bởi vì kẻ cắp ở trên tổng nhân số chiếm thượng phong!
"Giết!"
"Giết lên thuyền, báo thù cho các huynh đệ đã c.h.ế.t đi!"
"Công tử nhà giàu có bạc, các huynh đệ, g.i.ế.c hết những người này, bạc đều là của ta…… Chúng ta……"
Ồn ào!
Kẻ cắp là sợ người trên thuyền thấy không rõ phương vị của bọn chúng sao?
La to, xứng đáng phải bị c.h.é.m chết.
Một kẻ cắp trong miệng nói lời tàn nhẫn, người còn chưa có bò đến trên boong tàu, đã bị Du Tam một tay nắm tóc, một đao cứa cổ.
Cốc Hoành Thái đi theo bên người Du Tam, cũng c.h.é.m bay một kẻ cắp.
Võ Nhị bọn họ, bao gồm Du Tam và Cốc Hoành Thái đích xác có chuẩn bị, nhưng số lượng kẻ cắp cũng quá nhiều, c.h.é.m g.i.ế.c một vòng, vẫn có kẻ cắp bò lên trên thuyền.
Còn có mấy con thuyền nhỏ đi tới bao vây thuyền lớn.
Đám kẻ cắp này, thô sơ giản lược vừa thấy, sợ là không dưới trăm người.
Hơn hai mươi hộ vệ làm thành phòng tuyến, vẫn cứ có chỗ hổng, có kẻ cắp đã thuận lợi lên thuyền.