Du Tam bỏ văn theo võ, cha hắn không hiểu hắn, mắng hắn là nghịch tử, đuổi hắn ra khỏi nhà.
Ngay cả bằng hữu tốt là Trình Khuê, xong việc cũng tiếc hận cảm thán.
Du Thất thúc dạy vỡ lòng cho hắn, cũng vô cùng thất vọng.
Chỉ có Trình Khanh, một lần cũng không có giáp mặt nghi ngờ quyết định của hắn.
Du Tam cũng không nghĩ thích Trình Khanh, nhưng Trình Khanh thật sự quá đặc biệt, hắn sống 20 năm chưa từng gặp được người thứ hai, bảo hắn sao có thể khống chế tình cảm của chính mình?
Tựa như hiện tại, Trình Khanh để lại đầu lĩnh hải tặc cho bản thân Du Tam thu thập, đây là tri kỷ, cũng là tín nhiệm đối với thực lực của hắn!
Nghĩ đến tận đây, thân mình mệt mỏi của Du Tam lại trào ra một cỗ lực lượng, hắn cúi đầu bổ bảy tám đao, đầu lĩnh hải tặc liên tiếp bại lui, rốt cuộc bị Du Tam c.h.é.m trúng chỗ yếu hại, bị thương nặng ngã xuống đất.
"Tha, tha mạng, mỗ nguyện dâng hết tài vật của trại lên, tha ——"
Tha cái rắm.
Du Tam lưu loát c.ắ.t c.ổ đầu lĩnh hải tặc.
Còn tưởng rằng là một lục lâm hảo hán, hóa ra cũng là đồ nhát gan sợ chết, trước khi c.h.ế.t bại lộ bản chất, Du Tam g.i.ế.c lên càng sẽ không nương tay.
Chém c.h.ế.t đầu lĩnh hải tặc xong, Du Tam ném thanh đao đã bị cuốn lưỡi trong tay đi, động tác thập phần tiêu sái.
Hắn còn tưởng rằng sẽ được Trình Khanh khen ngợi, kết quả Trình Khanh lại đang vội vàng rửa sạch chiến trường, rất chỉ có lệ nhìn hắn một cái, bảo Du Tam mau đi băng bó miệng vết thương.
Du Tam buồn bực.
Tư thế tiểu gia g.i.ế.c đầu lĩnh hải tặc oai hùng như thế cũng không đủ hấp dẫn ngươi sao?
Cốc Hoành Thái tung tăng chạy tới, nhìn Du bách hộ cả người là máu, hút mấy khẩu khí lạnh: "Đại nhân, miệng vết thương của ngài không đau chứ?"
Du Tam hung hăng trừng Cốc Hoành Thái một cái.
Thế này con mẹ nó không phải vô nghĩa sao?
Dao nhỏ c.h.é.m vào thân thể huyết nhục có thể không đau sao, nhưng hình tượng dũng mãnh Du Tam hắn vừa mới đánh ra, chút vết thương nhỏ này, sao có thể kêu đau,…… Du Tam lung lay hai chân, Cốc Hoành Thái chạy nhanh đỡ hắn.
"Tiểu Bàn, Tiểu Bàn ngươi mau nhìn xem cho Du đại nhân."
Sắc mặt Du Tam tái nhợt, bước chân phù phiếm vô lực, tùy ý Cốc Hoành Thái đưa hắn tới bên cạnh Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn không phải đại phu, nhưng trị ngoại thương Tiểu Bàn lại khá có kinh nghiệm.
Nàng vội vàng cứu người bị trọng thương, Du Tam chưa đến mức bị thủng nội tạng, phải chờ một chút.
Chỉ có thể để Cốc Hoành Thái giúp Du Tam băng bó vết thương trước.
Nhưng nhìn Cốc Hoành Thái chân tay vụng về, phảng phất gân tay, gân chân đều đã bị c.h.é.m đứt, Trình Khanh thật sự xem không nổi nữa, cảm thấy Du Tam rất có nguy hiểm mất m.á.u mà chết, vỗ vỗ bả vai Cốc Hoành Thái:
"Ngươi nhường một chút, ta tới băng bó cho hắn."
Để Trình Khanh tới hỗ trợ băng bó?
Với bộ dáng tay trói gà không chặt kia, nhìn thấy miệng vết thương huyết nhục mơ hồ, không chuẩn liền nôn ra.
Cốc Hoành Thái rất là hoài nghi, hạ lệnh g.i.ế.c hết hải tặc, và tiếp xúc trực tiếp với miệng vết thương là hai việc khác nhau.
Du Tam khuyên hắn: "Ngươi cũng bị thương, trước đừng động ta, để Trình Khanh băng bó cho ta, ngươi băng bó cho chính mình đi."
"Chút vết thương này của ta không đáng ngại!"
Cốc Hoành Thái đặc biệt thẳng tắp, hai mắt Du Tam đằng đằng sát khí, Cốc Hoành Thái bất tri bất giác dịch m.ô.n.g đi: "Ai nha, cánh tay ta đau quá, cần phải lập tức băng bó!"
Chính mình thật là ngu dốt, thế nhưng đã quên Bách hộ đại nhân có tâm hư vinh.
Bách hộ đại nhân là lục phẩm, Trình Khanh là ngũ phẩm.
Bách hộ đại nhân là Cẩm Y Vệ, Trình Khanh là hầu dạy học sĩ Hàn Lâm Viện thanh quý.
Để chính Trình Khanh băng bó cho Bách hộ đại nhân, Bách hộ đại nhân thật có mặt mũi?
Cốc Hoành Thái muốn thành toàn tâm hư vinh của Du bách hộ, nhường vị trí đặc biệt nhanh, chạy đến bên cạnh xem Tiểu Bàn trị thương cho người ta.
Tiểu nha đầu này thật là lớn mật, lấy một cây kim cong cong khâu lại miệng vết thương, đôi mắt cũng không nháy.
Cốc Hoành Thái nhường chỗ, Trình Khanh liền ngồi xuống.
Trước lấy cồn lau tay, sau đó mới cầm lấy công cụ giúp Du Tam khâu lại.
Nàng dùng kéo cắt tay áo Du Tam ra.
"Có hơi chút đau, nếu ngươi không nhịn được, liền cắn khăn trong miệng."
"Đừng, đừng vô nghĩa, tiểu gia sao lại sợ chút đau này, ngươi vừa rồi có nhìn tiểu gia đã g.i.ế.c đầu lĩnh hải tặc như thế nào không?"
Trình Khanh dùng cồn tiêu độc cho miệng vết thương của Du Tam, trong cổ họng Du Tam tê tê hút không khí, ngoài miệng lại không chịu kêu đau.
Trình Khanh bất đắc dĩ đồng thời cũng muốn cười.
Du Tam quá ngây thơ, thế nhưng lấy chuyện g.i.ế.c hải tặc ra khoe với nàng!
Trình Khanh có thể lý giải chút tâm tư của Du Tam, trong thiên nhiên giống đực theo đuổi bạn đời, đều phải hướng giống cái triển lãm sự cường đại của chính mình…… Nhưng nàng hiện tại cũng là "giống đực", Du Tam mấy hôm nay càng ngày càng có xu thế thả bay chính mình.
Tiểu tử, ngươi nên khống chế tình cảm của chính mình!
Trình Khanh sợ hắn quá phiêu, liền rót chút nước lạnh cho hắn:
"Ta đã cho người c.h.é.m đầu lĩnh hải tặc thành như vậy, nếu ngươi còn không thắng được, ta thấy cũng không làm nổi Tam đương gia trong ổ hải tặc!"
"Ngươi ——"
"Ta như thế nào? Con người của ta từ trước đến nay chỉ nói thật!"
Trình Khanh xa không bằng bác sĩ khoa ngoại, nhưng ở trong người thường, Trình Khanh là thực thông minh, minh bạch nguyên lý, khi chân chính động tay khâu cũng không chậm.
Mấy kim đầu còn thực mới lạ, chậm rãi liền tương đối thông thuận.
Trình Khanh thắt nút chỉ, phát hiện Du Tam không biết từ khi nào bắt đầu an tĩnh dị thường.
Đau đến hôn mê?
Không có ngất nha.
Ánh mắt né tránh, cũng không đối diện cùng nàng.
Trình Khanh tuy không xác định trong đầu Du Tam cụ thể đang suy nghĩ thứ gì, cũng có thể đoán được đại khái phạm vi.
Người trẻ tuổi thật là huyết khí phương cương, đã sắp mất m.á.u chết, còn có tâm tình nghĩ linh tinh?
"Khâu bụng trước hay khâu vai trước?"
Du Tam thất thần, Trình Khanh dứt khoát tự chủ trương.
Quần áo trên người Du Tam đã sớm bị m.á.u làm ướt sũng, áo trong dính chặt chẽ vào da thịt, Trình Khanh dứt khoát cầm kéo cắt bỏ áo ngoài và áo trong.
Nửa người trên của Du Tam, miệng vết thương lớn lớn bé bé có bảy vết, riêng phía sau lưng có ba vết.
Tiếp xúc gần như thế, tuy rằng trên boong tàu còn có người khác, gương mặt Du Tam cũng nóng đến có thể chiên trứng gà.
Đặc biệt là khi Trình Khanh khâu miệng vết thương sau lưng hắn, Du Tam không nhìn thấy Trình Khanh, lại có thể cảm giác được tay Trình Khanh đang ấn miệng vết thương của hắn, thường thường chạm vào làn da bên miệng vết thương, lạnh lạnh, có một loại kích thích ngôn ngữ khó miêu tả…… Lâng lâng, lâng lâng, linh hồn nhỏ bé của Du Tam bị gió sông cuốn lên, thổi tới giữa không trung, thật lâu không thể rơi xuống đất.
Tiêu độc rất đau?
Khâu cũng rất đau?
Ngay từ đầu là đau.
Sau lại hoàn toàn không có cảm giác.
Du Tam cả người đều sắp thiêu cháy.
Trình Khanh khâu xong miệng vết thương trên nửa người, cũng cảm thấy không thích hợp, không nhịn được sờ sờ trán Du Tam: "Ngươi có phải sốt hay không?"
Miệng vết thương cảm nhiễm, cũng không đến mức xuất hiện bệnh trạng nhanh như vậy!
Không phải sốt, vậy chính là do Du Tam suy nghĩ miên man.
Người trẻ tuổi, ngươi huyết khí phương cương như vậy, chúng ta mới khâu xong miệng vết thương nửa người trên, thế này miệng vết thương nửa người dưới còn khâu hay không?
Có một miệng vết thương, giống như ở phần bên trong đùi…… Trình Khanh có hơi chút xấu hổ, như vậy Du Tam phải kéo quần đến qua đùi, nàng không ngại, nhưng nàng nhìn đùi Du Tam, chẳng phải cần phụ trách đối với Du Tam hay sao?
Tuy rằng nàng hiện tại là nữ giả nam trang, nhưng Du Tam hiển nhiên đã cong, Trình Khanh cảm thấy nếu chính mình còn tiếp tục hấp dẫn Du Tam sẽ gặp báo ứng.
"Vết thương trên đùi, ta bảo Cốc Hoành Thái tới khâu cho ngươi được không?"
Đôi mắt Du Tam sáng lấp lánh, thực thẹn thùng, lại không dám thừa nhận chính mình thẹn thùng, lung tung kéo áo trên người, đồng ý đề nghị của Trình Khanh.
Trước công chúng, hắn cũng không dám để Trình Khanh chạm tay vào cái chân trơn bóng của hắn.