Năm người đi thi cùng kết đảm bảo là vì phòng ngừa gian lận, một khi phát hiện gian lận là năm người sẽ chịu tội liên đới.
Trình Khanh ngày thường là trình độ gì, đồng môn trong lòng hiểu rõ.
Trình độ một người vốn dĩ như vậy đủ rồi, hà tất lại đi mạo hiểm gian lận.
Trình Khanh ở trong sân xem mà trợn mắt há hốc mồm.
Là Thôi Ngạn kích động đi?
Mập mạp đây là muốn thỉnh nguyện bức vua thoái vị, làm Du tri phủ không thể không đồng ý sao…… Biện pháp này khẳng định là được, nếu đổi thành nàng kích động, không chỉ có mang theo đồng môn tới kêu cửa, sẽ trực tiếp mang theo bài vị khổng thánh chuyển một vòng ở huyện thành, tay nâng bài vị thánh nhân, có cho nha dịch mười cái lá gan cũng không dám bắt người.
Nhưng loại cách làm này có thể đạt tới mục đích, xong việc cũng sẽ bị Du tri phủ ghi hận.
Không ai nguyện ý nhượng bộ ở dưới sự bức bách của người khác, thậm chí người quyền cao chức trọng càng chán ghét bị người áp chế.
Ai, Thôi Ngạn thiệt tình với nàng, chính mình còn kiếm bạc từ Thôi Ngạn, thật sự không nên.
Lại nhìn các đồng môn, đều ngạnh cổ gọi cửa, nhóm thư sinh g.i.ế.c gà cũng không dám, đối mặt với nha dịch trên tay cầm đại đao, thế nhưng cũng không sợ?
Trình Khanh cũng là một con gái thương nhân xu lợi tị hại, trong từ điển của nàng không có ba chữ “tâm địa mềm”, chữ chữ trung hậu thành thật cũng không quan hệ cùng nàng, nếu không, trước khi nàng xuyên qua cũng không đảm đương nổi người thắng.
Nhưng nhóm đồng môn, quá trẻ tuổi, quá non nớt, dễ bị kích động, cả người ngu đần…… Cũng làm yết hầu nàng phát ngứa.
“Tiểu lang, tiểu lang!”
Động tĩnh ngoài phòng làm Liễu thị và ba tỷ tỷ đều vây quanh nàng dò hỏi.
Trình Khanh hồi phục lại tinh thần, “Là Thôi Ngạn dẫn nhóm đồng môn ở bên ngoài kêu to, hy vọng con có thể tham gia huyện thí năm nay, bọn họ là có ý tốt, chỉ đợi xem Du tri phủ có thể đồng ý hay không.”
Thôi Ngạn làm như vậy, được đến thư viện duy trì sao?
Nếu thư viện ngầm đồng ý, khả năng Du tri phủ đồng ý cũng lớn hơn.
Trình Khanh lúc này cũng không thể tưởng được, đâu chỉ thư viện ngầm đồng ý, Thôi Ngạn lớn mật nghĩ ra kế hoạch này, có thể được đến không ít người duy trì!
Trình Khanh dùng sức gõ cửa, bốn người Liễu thị cũng cao giọng kêu gọi, nha dịch trông coi bị hai đầu giáp công làm cho tâm phiền ý loạn, cầm chuôi đao dùng sức nện ở trên ván cửa: “An tĩnh! Các ngươi là tưởng cãi pháp lệnh, xông ra sao!”
Nàng điên rồi mới xông ra ngoài, Trình Khanh gõ cửa chỉ tưởng khiến cho nha dịch chú ý, lập tức cất cao giọng nói:
“Xin hỏi vị sai gia này, ta vi phạm pháp lệnh nào?”
Nha dịch không kiên nhẫn quát lớn, “Không cần giả ngu, là Du đại nhân hạ lệnh giam lỏng các ngươi, ở trước khi triều đình phán quyết công văn, không được cùng người ngoài tiếp xúc!”
Trình Khanh ‘a’ một tiếng.
“Nhưng Du đại nhân cũng không biết triều đình khi nào hạ phát công văn phán quyết, phụ thân ta có tội hay không, triều đình cũng chưa phán đoán suy luận, ta còn không phải con của phạm quan, lại có thể tìm được bốn người khác đảm bảo dự thi cho ta, Du đại nhân căn cứ vào điều luật nào cướp đoạt tư cách tham gia huyện thí của ta?”
Từ khi Trình Khanh nói chuyện, bên ngoài liền an tĩnh, tất cả mọi người có thể nghe được âm thanh nàng.
Trình Khanh nói có sách mách có chứng, nha dịch căn bản không đáp được.
Bọn họ bình thường cũng không gặp qua ai giống như Trình Khanh, người mà Tri phủ đại nhân muốn nhốt, ai sẽ cầm luật pháp Đại Ngụy đi nhất nhất đối ứng chính mình phạm vào điều nào? Đầu đều là ngốc, nội tâm lo sợ bất an.
Thiếu niên lang xảo quyệt sắc bén giống như Trình Khanh, bọn nha dịch chưa từng đánh qua giao tế.
Nha dịch không sợ lưu manh, nhưng không có biện pháp đối phó với lưu manh có văn hóa.
Ấp úng đáp không được, bọn học sinh còn có vài người vỗ tay tỏ ý vui mừng, tán thành lời Trình Khanh, nói nguyện ý vì Trình Khanh đảm bảo báo danh.
Hẻm Dương Liễu quá náo nhiệt, bọn nha dịch sợ bọn học sinh thật sự xông lên, liền đi huyện nha cầu viện.
Không khéo Lý tri huyện lại không ở, huyện thừa, chủ bạc là tiểu quan không dám đắc tội Trình thị, căn bản không ngoi đầu, rất có ăn ý cáo ốm không ra.
Hai canh giờ sau, Du tri phủ từ phủ thành tới.
Hẻm Dương Liễu chen đầy người, toàn dựa quan uy tri phủ mở đường.
Du tri phủ đen mặt sai người mở cửa, Trình Khanh đã có hơn một tháng không ra cửa, tạm thời hô hấp được không khí tự do, nhóm đồng môn tức khắc hoan hô, cảm thấy là bọn họ đoàn kết làm Du tri phủ thỏa hiệp.
Du tri phủ lười đi để ý một đám thanh niên trẻ trâu, những người này bó cùng nhau đều không có đầu óc bằng Trình Khanh, tương lai bị Trình Khanh bán còn thay người người ta đếm bạc, Du tri phủ cho rằng hết thảy đều là kế hoạch của Trình Khanh, Du tri phủ nói chuyện cũng có chút nghiến răng nghiến lợi:
“…… Trình Khanh, ngươi náo loạn động tĩnh lớn như vậy, ngàn vạn đừng cô phụ kỳ vọng của bản quan, nhất định phải thi đậu mới tốt!”
Du tri phủ quả nhiên không cao hứng.
Trình Khanh định nói đây không phải chính mình làm ra tới, nhịn xuống xúc động muốn nhìn Thôi Ngạn, hít sâu một hơi hướng Du tri phủ chắp tay thi lễ:
“Học sinh chắc chắn toàn lực ứng phó, không cô phụ phủ tôn dạy bảo.”
Cái nồi này, vẫn do nàng cõng đi.
Con rận nhiều không ngứa, chút đảm đương này nàng vẫn phải có.
“Được, bản quan đã có sự đồng ý của Thẩm Học Đạo cho phép Trình Khanh tham gia huyện thí, cũng đối đãi công bằng khi chấm bài thi, nếu hắn có thực học, qua huyện thí còn có phủ thí, viện thí, nên có công danh sẽ không thiếu được hắn, nhưng nếu triều đình cuối cùng nhận định Trình Tri Viễn có tội, bản quan sẽ xóa bỏ công danh của Trình Khanh!”
Con của phạm quan không được khoa khảo.
Trình Khanh một hai phải năm nay tham gia huyện thí, có phải định chui chỗ trống, sợ sau khi công văn triều đình phán quyết xuống dưới, không còn tư cách tham gia khoa khảo hay không?
Nhưng ở lá thư kia, cùng với lời trong miệng Lý tri huyện, hiệu trưởng Trình Sơn, Du tri phủ được đến bảo đảm là một khi xác định Trình Tri Viễn có tội, có thể trực tiếp xoá bỏ công danh của Trình Khanh.
Du tri phủ cũng lười đến so đo, hắn tuy là tri phủ tứ phẩm, cũng không thể đối nghịch cùng mọi người.
Dứt khoát thuận thế đồng ý, miễn cho người ngoài suy đoán lung tung hắn ngăn cản Trình Khanh tham gia huyện thí là quan báo tư thù!
Thôi Ngạn đi đầu hô to, nói Du tri phủ là thanh thiên đại lão gia, bọn học sinh lớp Đinh cũng kêu như vậy, bá tánh vây xem cũng đi theo kêu.
Du tri phủ chờ tiếng gầm nhỏ xuống mới bổ sung:
“Trình Khanh có thể tham gia huyện thí, không đại biểu một nhà bọn họ có thể tự do xuất nhập, ngoại trừ khi khảo thí hắn có thể rời khỏi cửa nhà, thời điểm khác vẫn không thể tự tiện đi lại, thẳng đến khi triều đình công bố công văn phán quyết.”
Nghĩa là nàng có thể đi ra ngoài khảo thí, đám người Liễu thị vẫn tiếp tục bị giam lỏng?
Trình Khanh nhíu mày, đại nương tử đoạt ở phía trước nàng đồng ý:
“Du đại nhân anh minh, nhóm dân nữ cũng không dị nghị!”
Liễu thị hơi hé môi, cũng chưa nói ra lời phản đối nào.
Phạm sai lầm không phải Trình Khanh, là Liễu thị và Trình Tri Viễn, một bên muốn nuôi lớn Trình Khanh như nhi tử, một bên lại không cho Trình Khanh đi tranh thủ tiền đồ giống các tiểu lang khác, quá mâu thuẫn.
Liễu thị cúi đầu, “Dân phụ cũng không dị nghị, toàn bằng Du đại nhân làm chủ.”
Trình Khanh đau lòng mẫu thân và tỷ tỷ, nhưng cũng biết lúc này phải có lấy hay bỏ, nàng trước thi đậu công danh, cuộc sống trong nhà sẽ tốt hơn rất nhiều.
Về phần Trình Tri Viễn có thể thoát tội hay không, Du tri phủ chịu thả nàng đi khảo thí, Trình Khanh cảm thấy kết quả điều tra của Đại Lý Tự Lưu Tự Chính, là có lợi đối với nhà nàng……