Ái Khanh, Thị Tẩm!

Chương 1: Tướng gia xác chết sống lại

Họ Lâm, tên Tĩnh Dao, cũng là tể tướng Tây Hạ.

Tuổi vừa mới đôi mươi, thiếu niên đắc chí, còn thêm kinh tài tuyệt diễm, khí chất lỗi lạc, phong lưu vô câu (1), từ trên xuống dưới, trong ngoài thiên triều, không người nào năng xuất kỳ hữu (2), cho nên được vô số khuê nữ thiếu nữ khát khao, đề cập đến bản thân tiểu sử Lâm Tĩnh Dao toàn quốc phát hành vô số bản sao, trong một thời gian ngắn lượng tiêu thụ những cuốn sách tương tự cũng đứng đầu bảng.

Trên đây.

Chỉ là tuyên truyền.

Theo 《 Khuynh thế lục 》 bên trong ghi lại: Tĩnh Dao vốn là, thật khó mới có thể dùng từ thuật lại, mi mục như Giang Nam họa quyển, u thúy sâu xa, môi mỏng tựa như hoa đào tháng tư, ôn nhuận hữu tình, nước da hơn hẳn tuyết trời đông giá rét, điểm chút son hồng, tựa như tiên giáng trần, mà lại hướng về thế gian, nhân trung long phượng, muốn tìm cũng không thấy.

Trên đây.

Hư cấu đơn thuần.

Lại có 《 Tuyệt thế lục 》 trong nói tới: thiếu niên anh tài Lâm Tĩnh Dao, hai tuổi có thể viết đề tự, ba tuổi có thể thành thơ, bốn tuổi làm văn, năm tuổi thảo luận quốc sự, văn thao vũ lược an nhàn nắm, trị quốc an bang phi nan sự. (phê bình, không tán thành chuyện.)

Trên đây.

Cũng là sự thật.

Phải nói tiếng đồn của dân gian so với sự thật cũng có chút chênh lệch, khó tránh khỏi việc thần hóa Lâm tể tướng, nhưng mọi người đều biết, Lâm Tĩnh Dao là Tây Hạ đệ nhất, thiên tư thông tuệ, tư chất hơn người, là Thánh thượng ngự bút kính trọng ban cho"Tây Hạ đệ nhất trí nang" (3), triển khai trị quốc, hoàn thiện khoa khảo, đánh lui cường địch, toàn bộ khó khăn trong mắt hắn, chỉ cần thời gian một ly trà đã có thể nghĩ ra sách lược, thậm chí có người tuyên bố nói: dùng Tĩnh Dao có được thiên hạ.

Mà hết thảy này cũng phải bắt đầu nói đến từ khi hắn gặp chuyện bỏ mình. . . . . .

Ngày đó, Lâm Tĩnh Dao vừa mới thảo ra bản dự thảo " Phát triển biên giới mậu dịch, giảm thiểu chênh lệch giàu nghèo, trấn an lưu dân" , đáng tiếc còn chưa cụ thể ban bố các biện pháp tương quan, ngay tại thời điểm vừa ra khỏi cửa cung chưa được vài bước liền trúng tên bỏ mình.

Không sai, Lâm Tể Tướng được khoác lác như một vị thần vĩ đại vốn cũng chỉ là thân thể phàm thai, vì vậy thiếu nữ trong thiên hạ đều bôi hết nước mắt, khóc đứt ruột.

Cho tới khi mọi người đem đoạn truyền kỳ này trở thành dĩ vãng. . . . . .

Lại nói ngày đó trời trong nắng ấm, hoa đào rực rỡ, vốn là một ngày thích hợp du ngoạn, leo núi, nhưng một đoàn mai táng trùng trùng điệp điệp dọc theo bên đường khóc lóc nức nở, đành phá hư cảnh xuân vô hạn này.

Tám người nâng một quan tài lưu ly ngự tứ đi đằng trước, đến nơi nào, tiếng khóc thêm vang, người đưa tang nối tiếp nhau nhiều càng nhiều xuất hiện dọc theo đường.

"Nịnh thần phúc thọ kéo dài, vì sao lại cứ để Hiền thần phúc bạc mệnh đoản a, chao ôi, ông trời, ngài phải mở mắt ra đi." Ven đường đột nhiên có một vị đại bá xông lên nắm chặt nắp quan tài, khóc so với cha mẹ đã chết của hắn còn bi thống hơn.

Mà lúc này ——

"Thùng thùng, thùng thùng. . . . . ." Trong quan tài đột nhiên truyền ra vài tiếng gõ đập.

Mọi người nín thở ngưng thần, xác nhận thanh âm kia vẫn còn tiếp tục, nhất thời ngừng tiếng khóc, trong nháy mắt yên lặng, không biết người nào hô một tiếng"Xác chết sống lại" , ngay sau đó nhóm người này trước một khắc còn khóc lóc sướt mướt muốn sống muốn chết, một khắc sau chân như bôi dầu đều chạy toán loạn.

Chỉ có thể thương xót vị quan phụ mẫu “xác chết sống lại” trong quan tài bị người ta vứt bỏ chẳng thèm quan tâm.

Chiếc quan tài lưu ly bị bỏ lại ở một bên đường rất lâu, tiếng va chạm bên trong vẫn còn tiếp tục , nếu không phải trên sàn quan tải đục mấy phần rỗng, sợ rằng Lâm Tể tướng này còn phải chết thêm lần nữa.

Không sai, trên thực tế thân thể này đích thực đã chết một lần.

Đợi đến khi thị vệ thở hổn hển hồi báo Thánh thượng, vị cửu ngũ chí tôn này nhàn nhã gác lại ly trà, đứng dậy nói: "Đi, tới xem náo nhiệt một chút."

Thời khắc không quên hưởng lạc, đây mới là bản chất tính tình Tây Hạ Hoàng đế Thủy Linh Ương, "Lâm ái khanh không hổ là sủng thần của trẫm, đã chết còn tặng kèm thêm biểu diễn văn nghệ, xác chết vùng dậy sao? Ha ha, thú vị, không biết bộ dạng nghiêm trang kia, cảnh tượng Lâm Tể Tướng cứng rắn nghiêm khắc kiềm chế bản thân lúc ấy nhảy loạn một phen sẽ như thế nào."

"Đúng là là hôn quân." Thị vệ đến thông báo thầm mắng một tiếng, bước nhanh đuổi theo nam tử còn chưa kịp thay long bào.

Đang tiết xuân, một hồi gió mát phất qua, thổi rơi vô số cánh hoa, dào dạt miên man rơi trên người một huyền y nam tử, nam tử kia mi mục sáng ngời, tuấn mỹ vô song, tóc đen tản mát ôn nhu phủ trên vai, mang theo bên người tình cảm ấm áp khiến hoa đào ven đường cũng phải mờ nhạt đi rất nhiều.

Mà giờ khắc này, trong ánh mắt của hắn mọi cảm xúc lưu chuyển, cuối cùng vươn bàn tay trắng noãn, vừa dùng lực mở nắp quan tài ra, không nói hai lời đã ôm Lâm Tể Tướng đang thở hổn hển một phen vào trong ngực, cúi đầu nói: "Ta biết ngươi sẽ không chết, làm sao có thể bỏ ta, cứ như vậy mà đi chứ."

"Khụ khụ." Lâm Tĩnh Dao ho khan mấy tiếng, còn chưa thấy rõ người trước mắt, liền liếc thấy nơi khác đi tới một nam tử tuyệt diễm hoa mỹ, chỉ thấy khóe mắt hắn một điểm lệ chí đỏ thắm lung lay sinh động(4), trong đôi mắt hẹp dài mê người dẫn theo mấy phần đùa giỡn, môi mỏng như tô máu vẽ ra một đường cong xinh đẹp, mặc một thân áo choàng màu đỏ rực thêu Kim Long, xem ra vừa ung dung hoa quý, lại mị hoặc tuyệt luân, đúng là yêu dị. Trên tai trái đeo lên bốn chiếc bông tai Hồng Bảo Thạch phát ra ngân quang lóng lánh, mang theo loại khí chất của thanh niên bất lương.

Hoành Điếm? Quay phim?

Tròng mắt Lâm Tĩnh Dao đảo mấy vòng, gan dạ suy đoán tình trạng khả năng mình gặp phải, mình hôm nay phải đi đóng thế cho người ta, có phần diễn phải treo ngược bị thương, nữ minh tinh kia được nuông chiều từ bé có chứng sợ độ cao nghiêm trọng, cho nên mình mới xuất cảnh cổ trang, hoàn thành xong một loạt động tác đánh nhau yêu cầu cao, bản thân mình tuổi còn trẻ đã đạt đai đen Taewondo, thật sự rất thích thú với công việc mới được giao này.

Nhưng mà, sao còn chưa chụp ảnh chứ?

Tại sao mình lại bị người ta nâng tới nơi quỷ quái này.

"Lâm ái khanh, người đây là xác chết vùng dậy hay là hồi hồn?" Yêu nghiệt nam tử khẽ hé môi son, tràn đầy ý cười hỏi.

Lâm Tĩnh Dao chần chừ một hồi lâu, nói: "Ngài có lầm hay không, ta đang đóng đích thị là Ma giáo thiếu nữ."

"Ma Giáo, thiếu nữ?" Nam tử mặc long bào nhướng nhướng mày.

"Vị đại ca này, ngài có thể buông ta ra không." Lâm Tĩnh Dao chỉ cảm thấy bị huyền y nam tử ghìm đến khó thở, sau khi bất mãn kháng nghị một câu, nhìn thấy chân dung nam tử kia thì lại một lần nữa thất thần.

Đây là cái tổ kịch nào chứ, cử ra nam diễn viên sao lại anh tuấn tiêu sái như vậy!

Phúc lợi, đây tuyệt đối là phúc lợi!

"Thập cửu thúc, tình cảm của người và Lâm Tể Tướng thật đúng là không phải thân thiết bình thường nha, hẳn là theo tới tống táng sao?" Thủy Linh Ương cười cười, lại dời tầm mắt hướng về phía Thủy Nguyệt Ngân đang vui sướng giống như mất lại tìm thấy.

Thập cửu vương gia đứng lên, khẽ khom người xem như là cúi người thi lễ, ấm giọng trả lời: "Thần cùng Lâm đại nhân vốn là bạn thân, tình cảm thân thiết đó quá rõ ràng, vừa nghe được tin dữ hắn trúng tên bỏ mình, đương nhiên sẽ đến đưa tiễn ."

Thủy Linh Ương nhíu mày, nói: "Đã không đưa hắn siêu độ, ngược lại còn gọi hắn trở lại sao? Hừ!"

Trong lời nói đó, tựa như đối với Lâm Tĩnh Dao có nhiều bất mãn.

Điều này cũng khó trách, Lâm Tĩnh Dao tính tình bảo thủ quả thật khiến tất cả triều thần nhức đầu, hơn nữa tính khí bướng bỉnh lợi hại, thường xuyên bởi vì hoàng thượng không tiếp thu ý kiến của mình, mà lấy tình lấy lý tiêu diệt Thủy Linh Ương mấy ngày, cho đến khi hắn gật đầu mới thôi.

Phải nói văn võ cả triều, người có thể trị được Thủy Linh Ương cũng chỉ có đại thần xác chết sống lại trước mắt này thôi.

Đang lúc thời điểm Lâm Tĩnh Dao có chút hốt hoảng, đột nhiên cúi đầu, thấy được bộ ngực của chính mình bằng phẳng như tường thành.

Tráo cup D của ta?

"Oa ——" thét lên một tiếng .

Cái gọi là xuyên qua, có lẽ chính là như vậy rồi.

Ngày thứ hai, theo lệ cũ vào triều, Lâm Tể Tướng mang vành mắt quầng thâm bị người ta đưa lên cỗ kiệu, sau đó một mạch mang vào trong cung.

Ngực vẫn còn đó, chỉ là co lại, nhiều nhất cũng chỉ là cup B, hoặc vẫn còn không đạt tiêu chuẩn. Đáng thương nguyên chủ nhân của thân thể này vì để che giấu thân phận nữ nhân của mình, còn quấn lên băng vải dày đặc.

Về phần gương mặt, miễn cưỡng được cho là mi thanh mục tú, đóng vai nam nhân có phần chưa đủ khí thế, nhưng cũng có chút mùi vị anh khí.

Phóng thích bộ ngực không cao lắm của mình, Lâm Tĩnh Dao choàng lên nhiều trung y, chỉ ngóng trông tiền đồ có thể phát triển trong tương lai.

Cả triều văn võ nghiễm nhiên lấy nàng làm chuyện lạ, một nhóm người thừa dịp hoàng thượng còn chưa nhập điện, mồm năm miệng mười hỏi tới quá trình nàng xác chết sống lại, nữ nhân kia khóc không được, cười cũng không xong, nghĩ mình đã từng xem qua mấy tiểu thuyết xuyên không, nhưng cho tới bây giờ cũng đâu có nữ nhân xuyên qua vòng vèo làm chức Tể tướng đi.

Nếu vạch trần thân phận của mình, có bị định tội khi quân không?

Thấy quỷ, chẳng lẽ đời này ngay cả cơ hội yêu đương bình thường đều không có sao?

Rốt cuộc, tên Đế Vương đến chậm bước lên bảo điện, lười biếng nâng trán nói: "Chúng ái khanh có tấu chương tấu lên, không có bãi triều."

Lâm Tĩnh Dao há miệng, không nghĩ tới Đế Vương này tuổi còn trẻ, đúng là lười biếng như vậy, kia điển hình một bộ túng dục quá độ mà thiếu ngủ sắc mặt thật khó coi.

Chính đang đi tới ghế rồng, chợt thấy tả hữu đại thần đồng thời lui về sau một bước, Tể Tướng xui xẻo kia kỳ quái liếc mọi người một cái, đang muốn lui theo về phía sau, lại nghe Thủy Linh Ương không vui hỏi: "Lâm ái khanh hôm nay lại có đề nghị gì sao?"

Có cái lông ấy! Mấy lão gian thần này thế mà lại hại mình.

Lâm Tĩnh Dao ngẩng đầu lên, nhếch miệng mà cười cười , nói: "Hoàng thượng, nếu như thần nói mình mắc tiểu, muốn mượn nhà vệ sinh dùng một chút, có thể không?"

Trong nháy mắt yên tĩnh.

Mồ hôi lạnh theo gương mặt chảy ròng ròng xuống.

Lâm Tĩnh Dao cúi đầu trầm mặc, thầm nghĩ Đế Vương yêu nghiệt này sẽ không xử mình một tội đại bất kính đi.

Không đến mức, tuyệt đối không đến mức đó, người có ba gấp, nếu nhịn không nổi chung quy chưa đến mức ở trên đại điện xì hơi ra đi.

"Nếu như thế, bãi triều thôi." Thủy Linh Ương nói một câu, sau đó nhếch môi cười khẽ, đối với Lẫm Tĩnh Dao vội vã chuồn đi nói: "Lâm ái khanh, nhà vệ sinh Nam rẽ trái, đừng tìm nhầm chỗ."

"Đúng, đúng, tạ Hoàng thượng chỉ điểm." Lâm Tĩnh Dao nói xong thật sự chạy thẳng tới nhà vệ sinh, có lẽ kích động quá mức, thật có chút cảm giác ẩn nhẫn không nổi.

Nhấc quần đi ra khỏi nhà vệ sinh thì lại thấy hai cung nữ sắc mặt dị thường, chỉ chỉ nhà vệ sinh sau lưng, nói: "Đây là nữ xí, Lâm đại nhân đi nhầm chỗ rồi?"

Lâm Tĩnh Dao nàng đương nhiên biết đây là nhà vệ sinh nữ, chỉ là. . . . . .

"Ha ha, quá gấp, quá gấp." Nàng phụ họa, vội vàng lại đi tới cửa cung.

Nói đến thật cũng buồn bực, hoàng gia đại viện này, bốn bề cung vũ phi diêm (5), tả hữu đều một dạng, bản thân trong lúc đổi hướng, chính xác lạc đường!

Chỉ thấy cách đó không xa một nữ tử mỹ mạo như tiên tay cầm sa lưới, giữa muôn vàn hồng lục vui thú mà chạy trốn, cố gắng bắt một con bươm buớm, mà dáng người vui thích, rõ ràng giống như một bướm trắng, khiến người ta nhất thời không thể dời mắt.

"Chậc chậc, không hổ là hậu cung, quả thật là nơi cất giấu mỹ nhân tốt nhất." Lâm Tĩnh Dao cảm khái một câu, chợt nghe từ sau lưng truyền đến một tiếng chất vấn lạnh như băng: "Lâm Tĩnh Dao, đầu ngươi không cần nữa phải không?"

(1): phong lưu vô câu: phong lưu không gò bó

(2): năng xuất kỳ hữu: ý không ai có năng lực như vậy

(3): Tây hạ đệ nhất trí nang: Tây Hạ người nhiều mưu trí nhất

(4): Lệ chí: Nốt ruồi đón lệ

(5): Cung vũ phi diêm: Mái hiên cong

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất