Chương 11:
Tôi còn chưa kịp phản ứng, anh đã đè lên người tôi, dí trán vào trán tôi, nghiến răng ken két: “Trả hay không trả.”
Tôi không chịu thua, nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Không trả.”
Mấy người là cậu cả với thiên kim của các giới, còn tôi chỉ là một con tép riu vật lộn ở tầng lớp dưới đáy xã hội. Một ngàn vạn đó còn quý hơn cả mạng sống của tôi, làm sao tôi có thể trả lại được. Hơn nữa, đó là thành quả lao động của tôi, đến giờ chân vẫn còn run đây này.
“Được được được, là em nói đấy.”
“Đúng đúng đúng, là tôi nói đấy.”
Anh không nói gì nữa, giật phăng chiếc cà vạt ra, từ tốn trói tay tôi lại, cho đến khi thắt được một cái nút thắt chữ S thì anh mới hài lòng.
Sau đó, anh cởi thắt lưng ở eo ra: “Anh muốn xem em có thể chịu đựng đến bao giờ.”
Lần này anh không vội vàng đi thẳng vào vấn đề, mà cố tình muốn thấy tôi cầu xin, từ từ dày vò. Tôi cắn chặt môi, cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng phản ứng của cơ thể khiến tôi gần như sụp đổ.
Đối diện với ánh mắt chăm chú của anh, tôi xấu hổ quay đầu sang hướng khác, nhưng lại nhìn thấy trên tấm kính hình ảnh gương mặt góc cạnh sâu sắc của anh, đôi mắt mang theo vài phần trêu chọc, quan sát biểu cảm trên mặt tôi, vô cùng hài lòng.
Quả nhiên người có tiền đều là biến thái, đúng lúc tôi chuẩn bị cắn nát răng hàm, một chiếc thẻ ngân hàng màu đen được đặt lên lồng ngực đang phập phồng của tôi.
“Cô ta ra một ngàn vạn để em đi, anh ra hai ngàn vạn để em ở lại.”
Ối trời, cuộc đấu đá của giới nhà giàu đúng là đỉnh thật.
Tôi ngạc nhiên, một tiếng kêu xấu hổ từ kẽ môi lập tức thoát ra.
Anh cũng chớp lấy thời cơ, bóp chặt eo tôi và dùng sức mạnh...
Một tiếng kêu thảng thốt, sau đó là cảm giác dày đặc dồn dập ập đến.
“Không trả lời, anh sẽ coi như em đồng ý.”
Móng tay của tôi cào mạnh lên lưng anh, hoàn toàn không thể thốt ra bất kỳ lời nào, tên khốn kiếp này không chơi đúng luật.
Tôi thầm than một tiếng, đó là hai ngàn vạn chứ không phải hai ngàn tệ. Tôi đã xin lỗi thiên kim tiểu thư không biết bao nhiêu lần trong lòng, cơ hội làm giàu cực lớn này đã đến với tôi rồi, rồi tôi giơ tay lên ôm lấy cổ anh.
“Như vậy mới ngoan chứ...”
Tiếp theo lại là một trận giày vò đến tối tăm mặt mũi.
Mẹ nó, cũng chẳng thấy cậu cả Khương Ninh tập thể hình bao giờ, mà sao cơ thể lại tốt đến thế, cứ như một cỗ máy vĩnh cửu vậy...