Chương 7:
Buổi tối, tiệc rượu của đối tác.
Những dịp như thế này là lúc tôi thích nhất, có rượu ngon, đồ ăn ngon, lại còn được xem cậu cả bảnh chọe kia diễn trò, rất hợp khẩu vị.
Vừa bước vào, tôi đã thu hút mọi ánh nhìn từ phái nam. Chính là cái hiệu ứng này, chẳng uổng công tôi đã chịu chi để may riêng bộ lễ phục này.
Chiếc váy đuôi cá trễ vai, nếu mặc trên người những cô gái khác sẽ toát lên vẻ trang nhã, dịu dàng, nhưng khoác lên tôi thì chẳng hề dính dáng gì đến hai từ đó.
Phần ngực căng tràn trắng nõn, đi cùng vòng eo 52cm và cặp mông quả đào được luyện tập hàng ngày nhờ đạp xe, tôi trông chẳng khác gì một yêu tinh quyến rũ.
Điều này, tôi phải cảm ơn bố mẹ đã riêng lẻ mỗi người một nhà mà chẳng thèm quan tâm đến tôi, ít nhất đã ban cho tôi một thân thể như thế này, cũng coi như là một công đức.
Tên ngoại quốc ban chiều đã hôn tay tôi cả trăm lần, bỏ lại cô bạn gái bên cạnh mà lao thẳng đến chỗ tôi.
Tôi lén liếc nhìn cậu cả Khương Ninh đang đứng cách đó 10 mét, mặt mũi đen như cục than, và nhanh chóng niềm nở tiếp đón.
Tên ngoại quốc kia cứ ngỡ tôi có ý với hắn, thế là hắn cứ mời rượu hết ly này đến ly khác, mong muốn xảy ra chuyện “tình một đêm”, nhưng tôi lại là người có tửu lượng cực tốt. Nhìn tên ngoại quốc đã gục dưới bàn, tôi chỉ có thể nói một câu: Xin lỗi anh.
Nhưng tôi cũng không phải là người uống say rồi bỏ mặc hắn. Tôi dìu hắn ra ngoài, để hắn hóng gió cho tỉnh rượu.
Ai ngờ hắn chưa kịp tỉnh thì tôi đã gặp cậu cả Khương Ninh.
Chỉ thấy cậu cả người nồng nặc mùi rượu, loạng choạng chạy đến.
Anh ép tôi vào tường, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: “Anh không cho phép em nhìn người đàn ông khác.”
Ai đã dạy anh ấy những lời thoại ngớ ngẩn như vậy chứ? Tôi không thể nhịn được, cười đến gập người.
Cậu cả Khương Ninh tức giận kéo tôi đi, ném lên giường.
Tôi nghĩ thầm: Cuối cùng cũng không cần diễn nữa rồi, đến đây nào, đến đây nào, nhanh chóng “cưỡng đoạt” đi để tôi cũng được “sướng” một lần.
Nhưng tôi chợt nhớ ra, trong trường hợp này, tôi nên thể hiện dáng vẻ của một đóa sen trắng thuần khiết, kiểu như miệng thì nói “không, không đâu”, nhưng cơ thể thì chủ động sáp lại, chủ yếu là chơi cái bài “nửa vời, nửa muốn”.
Nhưng ai ngờ, tôi vừa bắt đầu diễn thì cậu cả lúc nãy còn hung dữ như sói hổ, giờ đã đổi sang kiểu đàn ông si tình, tự chủ.
Chẳng lẽ khi tôi nói “không”, giọng điệu của tôi quá chân thành nên anh tin là thật?!
Cậu cả hít một hơi thật mạnh ở ngực tôi rồi chạy thẳng vào phòng tắm, xả nước lạnh để hạ hỏa.
What the f***, anh ấy chạy thật.
Lần này chơi hỏng rồi, đúng là tự mình hại mình.
Một chai whiskey đã cạn đáy mà anh ấy vẫn chưa ra, tôi đâm ra u uất. Lần đầu tiên trong đời tôi tự hoài nghi bản thân, chẳng lẽ sức quyến rũ của mình không đủ?