Chương 9:
Anh kẹp chặt cằm tôi, hôn từng chút một.
Cậu cả Khương Ninh vẫn chỉnh tề áo sơ mi quần tây, dáng vẻ của một tinh anh, vậy mà bàn tay đã luồn vào bên trong người tôi, chiếc váy trên người tôi lập tức bung ra, tôi theo bản năng kéo lại.
Nhưng anh lại thay đổi sự kiềm chế của ngày hôm qua, chế giễu: “Giờ này còn giả bộ cái gì!”
Nói rồi động tác càng phóng túng hơn, nụ cười càng trơ trẽn.
Tôi bị anh hành hạ đến suýt nữa phải bật ra tiếng kêu.
Rốt cuộc là ai đã nói anh là một khúc gỗ? Tôi nhất định phải lôi người đó ra đánh một trận. Còn nói cái gì mà không gần nữ sắc, tôi cảm thấy anh còn giỏi trò hơn tôi nhiều.
Dường như dáng vẻ mất kiểm soát của tôi là thứ anh muốn, dần dần, ánh mắt anh nhuốm vài phần đỏ hoe, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.
Tôi bị anh dày vò đến mức phải nói ra những lời rất đồi bại.
Cuối cùng hoàn toàn bị anh khống chế, từ lúc trời còn sáng cho đến khi trăng sao đã lên cao, hết lần này đến lần khác, từ trên giường đến bên cửa sổ, rồi vào phòng tắm, cuối cùng tôi hoàn toàn mất trí nhớ.
Chỉ nhớ rằng, tôi liên tục xin tha, nhưng đổi lại chỉ là sự phóng túng của anh ngày càng tăng. Cho đến cuối cùng, tôi hoàn toàn buông xuôi, tiếng rên rỉ cầu xin cũng biến thành những cơn run rẩy không thể chịu đựng nổi...
Không biết đã ngủ bao lâu, tôi tỉnh dậy vì khát nước, kéo phăng chiếc cà vạt đang che mắt, đập vào mắt là lồng ngực săn chắc của cậu cả Khương Ninh, trên đó toàn là vết tôi cào.
Những ký ức đã hồi phục khiến một người từng trải như tôi cũng phải đỏ mặt.
Nhịn đôi chân run rẩy mà bước xuống giường, cuối cùng không thể chịu đựng được mà khuỵu xuống bên mép giường, tấm kính đen phản chiếu rõ những dấu vết trên cơ thể tôi, không nhịn được mà chửi một câu: “Đây là đói bao lâu rồi, hay chưa được nếm qua của ngon vật lạ, ra tay tàn nhẫn quá!”
Tôi liếc xéo một cái thật mạnh vào cậu cả Khương Ninh vẫn đang ngủ say.
Đột nhiên, điện thoại hiện lên một tin nhắn WeChat.
Là của thiên kim tiểu thư, hỏi tôi tiến triển thế nào rồi.
Tôi cúi đầu nhìn thân thể thảm hại của mình, trả lời một câu: [Đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, có thể để cậu cả nếm mùi khổ sở rồi.]
Thiên kim tiểu thư cũng là người sảng khoái, chín trăm vạn còn lại được chuyển thẳng vào tài khoản ngân hàng, còn tặng kèm một vé máy bay.
Nhìn chằm chằm vào những con số trên thẻ ngân hàng, tôi cười không khép miệng lại được.
Dứt khoát bỏ lại gánh nặng trên giường, chuồn lẹ.
Chia tay một cách dứt khoát như vậy, đủ để cậu cả Khương Ninh phải khổ sở một phen rồi.
Vừa chạy vừa bò đến sân bay, trước khi lên máy bay tôi không ngừng kiểm tra số dư trong thẻ ngân hàng.
Thì ra đây chính là cảm giác giàu lên sau một đêm, sướng thật, còn sướng hơn cả cơ thể của cậu cả!
Đang lúc tôi chơi trò đếm số 0, một giọng nói lạnh lùng bất ngờ vang lên trên đỉnh đầu: “Vẫn còn sức để bỏ trốn à? Xem ra là anh chưa đủ cố gắng rồi.”