Âm Phủ Thần Thám

Chương 107: Bức tường chảy máu.

Chương 107: Bức tường chảy máu.


Thứ tôi đọc là một khẩu quyết gia truyền của họ Tống, ý nghĩa là gì tôi cũng không rõ, do ông nội dạy tôi. Ngỗ Tác làm việc với người chết, thường sẽ chọc tới âm hồn dã quỷ, khi gặp cái gì không rõ, cứ đọc câu này là được.
Nguy cơ tạm thời được hóa giải, Vương Đại Lý không ném quả bóng nữa, Tiểu Đào hỏi hắn vừa rồi bị làm sao, hắn liền kể đầu đuôi cho nàng. Nghe xong Tiểu Đào sợ hãi nói: "Ma nữ vừa kề dao vào cổ ta???"
"Đừng kích động, ta hỏi ngươi, ma quỷ giết người bằng cách nào?" Tôi hỏi Đại Lý.
Hắn nói như rành rẽ lắm: "Ma quỷ tấn công bằng linh hồn, giết người không thấy máu, đôi khi ngươi đang đi trên đường chợt ớn lạnh sống lưng, chính là lúc đó có ma quỷ đi ngang. Ma quỷ có thể giết chết linh hồn ngươi sau đó cướp lấy."
"Bởi vậy ta mới không tin loại chuyện hoang đường này, hồn ma có thể tự báo thù thì còn cần cảnh sát làm gì?" Tôi tự giễu.
"Đúng vậy." Tiểu Đào gật đầu.
Căn nhà này có ma ám xem ra là thật, tôi đề nghị mọi người lên lầu ở yên đó, không được di chuyển dù nửa bước, ba người một chỗ dương khí vượng, ma quỷ sẽ không dám lại gần.
Chúng tôi lên lầu được một lát, Đại Lý đột nhiên nói: "Dương tử, ta buồn đi cầu."
"Sao ngươi lắm phân vậy?" Tôi mắng.
"Vừa nãy có đi được đâu." Vương Đại Lý khóc không ra nước mắt.
"Nhịn một lát đi." Tôi quay đầu.
Một lát sau, lại tới Tiểu Đào kêu đau bụng, tôi nói để tôi dẫn nàng đi. Vương Đại Lý thấy thế thì gào lên: "Được lắm, tên khốn Tống Dương, ngươi trọng sắc khinh bạn."
Tôi nói nên ưu tiên phụ nữ một chút.
Cân nhắc chuyện ban nãy xảy ra ở nhà vệ sinh, chúng tôi định sẽ ra bên ngoài giải quyết. Bên ngoài căn nhà đều là cỏ hoang mọc cao tới nửa thân người, hai người kia giải quyết vấn đề nặng, tôi cũng tranh thủ giải quyết vấn đề nhẹ.
Thoải mái xong, tôi đột nhiên phát hiện bên đường đối diện có một chiếc SUV màu đen, ở đây không có dân cư, không có cửa tiệm, ai lại đỗ xe ở đây? Hay là tình nhân muốn trải nghiệm cảm giác lạ?
Đang điều tra vụ án, toàn bộ việc gì khả nghi đều phải kiểm tra qua, chờ Tiểu Đào xong việc, tôi nhỏ giọng nói với nàng: "Chiếc xe kia có chút khả nghi, chúng ta qua kiểm tra xem."
"Được!"
Chúng tôi vừa mới đi tới, đột nhiên chiếc xe nổ máy, Hoàng Tiểu Đào quát lớn: "Cảnh sát đây, đứng lại!"
Chiếc xe liền vội vàng rời đu, Hoàng Tiểu Đào rút súng, nhắm vào thân xe, một tiếng 'đoàng' vang lên, đạn trúng vào thân xe, tóe lửa. Tôi chạy lên nói: "Sao cô lại nổ súng?"
"Là đạn giấy thôi." Nàng nói: "Xe kia che biển số, nhất định là làm chuyện mờ ám, để lại ký hiệu cho dễ truy tìm."
Nàng rút điện thoại, gọi cho người ở cục lập tức tới các giao lộ trong thành phố, chặn một chiếc xe SUV màu đen, phần đuôi có vết đạn, tạm giữ chủ xe lại.
Để đảm bảo an toàn, súng của cảnh sát viên đạn đầu tiên thường là đạn giấy, nhưng lực va chạm đủ mạnh để gây ra vết xước trên vỏ xe. Hoàng Tiểu Đào làm vậy là trái với cảnh lệnh, nhưng hiện đầu mối này như đá chìm đáy biển, đôi khi với những tình huống bất thường thì phải sử dụng thủ đoạn bất thường.
Tôi rất bội phục sự nhanh trí của nàng. Hoàng Tiểu Đào vênh mặt thổi khói ở nòng súng: "Tỷ đây trí tuệ đều là đúc kết từ thực chiến."
Chúng tôi quay về căn nhà, hướng phía bụi cỏ gọi Vương Đại Lý nhưng không có tiếng trả lời, tôi cầm cành cây gạt bụi cỏ ra, chỉ thấy đống phân hắn để lại. Đúng lúc này, trong nhà vang lên tiếng kêu sợ hãi của hắn, tôi và Tiểu Đào nhìn nhau, tiểu tử này rời mắt khỏi cái là xảy ra chuyện, thật là rách việc...
Chúng tôi vội vàng lên trên lầu, hành lang tối om, chỉ thấy một bóng người thoăn thoắt bò từ phòng này qua phòng khác. Hoàng Tiểu Đào sợ hãi nắm chặt vai tôi: "Tống Dương, anh có nhìn thấy gì không, có người vừa bò qua."
Người kia ló đầu từ trong cửa ra, hóa ra là Vương Đại Lý. Đầu hắn đầm đìa mồ hôi, dáo dác nhìn xung quanh, nhưng như không trông thấy chúng tôi, vội vã bò về phía cuối hành lang.
"Này này, ngươi làm cái trò quỷ gì đấy?" Tôi hô to đuổi theo. Vương Đại Lý bò rất nhanh, một màn này khiến tôi cũng hoảng, cuối cùng hắn bò vào nhà vệ sinh, cởi áo sơ mi ra, chấm chấm nước đọng trong bồn cầu, sau đó vắt lên đầu mình.
Tôi đá hắn một cước vào mông, Vương Đại Lý đập đầu vào bồn cầu, quay lại nói: "Dương tử, ở đây có cháy, mau nằm xuống."
"Ngươi đang nói mê sảng gì vậy, cháy ở đâu?" Tôi hỏi.
"Bốn phương tám hướng đều là lửa, ngươi đừng có đứng, sẽ bị ngộ độc khói đấy." Vương Đại Lý hoảng hốt.
Tôi hung hăng cho hắn hai cái bạt tai. Vương Đại Lý òa khóc, ôm lấy tôi: "Dương tử, chúng ta có lẽ đều phải chết cháy ở đây."
Tôi chợt hiểu ra, nắm lấy hai vai hắn, nhìn kỹ, đúng là ánh mắt hắn vô hồn.
"Ngươi bị ảo giác." Tôi nói.
"Không hề ảo giác, là sự thật, ngươi nhìn xem hai tay ta đều bị bỏng." Hắn cho tôi xem hai bàn tay, quả thật là lớp da phía trên có vết tích bị bỏng.
Tôi nghe nói, ám thị đủ mạnh sẽ khiến cơ thể con người phát sinh biến hóa. Từng có một nhà thôu miên, giơ một đồng xu bình thường nói cho nhân vật thí nghiệm đó là một đồng xu bị nung đỏ, sau đó đặt lên tay người đó. Cánh tay liền nổi bóng nước giống như bị bỏng.
Nhưng cũng chẳng có cơ sở thực tế, ở đây lại không có người ngoài, ai có thể nháy mắt thôi miên Vương Đại Lý được, chẳng lẽ sức mạnh siêu nhiên là có thực?
Đột nhiên Hoàng Tiểu Đào hét lên, âm thanh từ trong căn phòng lúc nãy chúng tôi ở, tôi vội chạy qua hỏi thế nào, nàng chỉ bức tường nói: "Tường...tường đang chảy máu."
Tôi ngước mắt lên, một mảng lớn máu tươi rỉ ra từ trong tường, chảy tràn ra đất, rất nhanh đã vây quanh chúng tôi.
"Lửa lớn quá...a..aaa. Dương Tử, các ngươi đâu rồi?" Vương Đại Lý gào khóc, bò từ ngoài cửa vào.
"Không đúng!" Tôi nói: "Đây là ảo giác, tuyệt đối là ảo giác."
Tôi dùng sức cắn đầu lưỡi, nhưng căn bản vô ích, trước mắt vẫn là một mảng máu tươi.
Tôi vội lôi túi muôi tinh ra, xé miệng, rải xuống đất, đột nhiên thấy tay mình dính dính, cúi đầu nhìn lại, giận muốn đánh cho Đại Lý một trận, dăn hắn mua muối hắn lại mua đường.
Vũng máu trên đất đột nhiên từ từ nhô lên một cái đầu nữ nhân, rên rỉ nói: "Nếu đã tới đây rồi, thì ở lại với hai mẹ con ta đi."
"Đừng hòng lừa gạt ta!"
Tôi nhất thời gấp gáp, nắm cái túi đường dốc tới, cái đầu từ từ nhô lên, lộ ra toàn bộ phần cổ. Tôi kinh ngạc trợn tròn mắt, muối có thể trừ tà ma, chẳng lẽ đường lại hỗ trợ nó?
"Á!" Tiểu Đào hét lên, nắm chặt lấy ngón tay, tôi đưa tay nàng lại nhìn, ngón tay mịn màng đã bị bỏng.
Đúng lúc này một cảm giác đau đớn cũng truyền tới từ tay của tôi, cúi đầu nhìn, bên trên toàn là máu. Tôi chùi tay vào quần, da thịt bị máu dính vào lập tức bỏng rát. Tôi vô cùng hoảng hốt, sao ảo giác này lại có thể trực tiếp làm tổn thương cơ thể?
Máu từ bốn phương tám hướng tràn tới, ngấm lên giày và ống quần, giậm chân thế nào cũng không rơi ra được.
Đột nhiên tôi nhớ tới mấy viên Minh Tâm Đan lúc ở cục cảnh sát điều chế, có thể khiến người ta thanh tỉnh trong nháy mắt. Vì vậy vội móc hộp kẹo cao su trong người ra dốc hai viên, một viên chính mình ngậm.
Minh tâm đan này là dùng mười mấy vị thuốc định thần mài ra, ngậm xuống họng một cảm giác mát lạnh xông lên tận óc, khiến cho con người lập tức tai thính mắt sáng.
Ảo giác liền biến mất, nhìn thấy hình dạng thực sự của thứ kia, tôi kinh ngạc, sau đó đột nhiên cười lớn, thì ra là như vậy, thì ra là như vậy, đây chính là điểm bí ẩn trong cái gọi là người tự bốc cháy.
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Tống Dương, anh còn cười được à, chúng ta sắp bị máu nuốt chửng rồi."
"Cô nhìn kỹ xem nó là cái gì." Tôi nhét một viên minh tâm đan vào miệng nàng, bảo nàng ngậm đừng nhổ ra, mùi nó xộc lên còn hơn mù tạt. Hoàng Tiểu Đào lấy tay đỡ cằm, nhìn lên, kinh hãi nói: "Là kiến?"
"Đúng, những thứ này là một bầy kiến đạn Nam Phi, hai người thử nhà bị chết không phải bởi vì lửa mà vì axit ăn mòn do chúng tiết ra." Tôi giải thích.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất