Chương 115: Chưng cốt tam nghiệm - tuyệt học Tống gia
Tôi đao găng tay vào, nhặt bộ xương lên, lặp lại quá trình một lần nhưng lần này không tưới giấm, mà dùng ngải cứu đệm dưới bộ xương sau đó đắp chiếu lên.
Chưng cốt tam nghiệm trong tẩy oan tạp lục là một thủ pháp nghiệm thi cực kỳ ảo diệu, do tổ tiên kiệt xuất nhất của Tống gia, Tống Từ viết ra. Chiêu này có thể khám nghiệm vết thương của nạn nhân trước khi chết, còn phân tích được thành phần trong xương tủy, đây là lần đầu tôi sử dụng.
Chờ một lúc lây, mắt tôi vẫn nhìn chăm chăm vào cái chiếu, nhiệt độ dưới hố rất cao, hơi nước bám đầy lên chiếu. Tôi quan sát mà không để ý trán đã đầm đìa mồ hôi, Tiểu Đào rút khăn giấy ra lau tôi mới biết.
Giở cái chiếu lên, mùi thơm của ngải cứu xộc vào mũi. Lấy hết ngải cứu ra, bộ xương vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.
Tiểu Đào đang tràn đầy mong đợi, bỗng trở nên thất vọng, tôi biết nàng vẫn luôn nghĩ là chỉ cần tôi ra tay thì không có vụ án nào không phá được. Nhưng lần này thì tôi không dám chắc.
Sợ lòng quân dao động, tôi không dám biểu hiện sự bất an ra mặt, nói: "Vương thúc, giúp tôi lấy bộ xương lên, chúng ta làm lại lần cuối."
Tiểu Đào hỏi: "Làm hết ba lần thì không thể làm tiếp nữa sao?"
"Không phải là không thể nghiệm tiếp, mà có nghiệm tiếp cũng không có ý nghĩa. Giấm có tính axit, ngải cứu có tính kiềm, có thể phân biệt được ra hai loại thuốc có tính axit và tính kiềm. Nếu như không nghiệm ra, thì tức là không có thuốc lưu lại."
Lần thứ ba, phương pháp lại khác hai lần trước, vừa đệm ngải cứu, vừa tưới giấm trắng. Chờ đợi kết quả mà lòng tôi thấp thỏm bất an, Tiểu Đào nhẹ nhàng an ủi: "Không sao, nghiệm không ra thì chúng ta tìm cách khác."
Tôi ừ một tiếng, giờ mà nghiệm không ra, chỉ sợ cũng hết cách. Bộ xương này là thứ duy nhất có thể giúp chúng tôi có bằng chứng, nếu thất bại thì chỉ có thể đành trơ mắt nhìn hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Trong tẩy oan tạp lục có nói, xương tủy con người có thể giữ lại dược tính trong thời gian khá dài, thậm chí thi hài trong cổ mộ cũng có thể nghiệm ra được thuốc mà người chết uống khi còn sống. Trong lòng tôi âm thầm cầu khấn: Tổ tiên Tống Từ phù hộ, nhất định phải rửa oan cho người vợ đáng thương này.
Lúc chúng tôi giở cái chiếu lên, không đợi hơi nước tan hết, Tiểu Đào đã vội đi tới kiểm tra. Sau đó tận lực che giấu nỗi thất vọng, nói: "Tống Dương, chẳng có gì xảy ra cả."
Tâm lý tôi hồi hộp, cầm từng khúc xương lên kiểm tra, Tiểu Đào lại an ủi: "Đừng nản chí, tôi tin cách làm của anh không sai, nhưng có lẽ hung thủ không dùng thuốc."
"Chờ đã!"
Tôi nhặt một cái xương sườn lên, phát hiện bên trong có rất nhiều hạt nhỏ li ti màu vàng nhạt, tôi đưa lên mũi ngửi, nói: "Đây là thuốc mê tồn đọng trong xương tủy, mau lấy chai tới đây!"
Tôi cạo một ít hạt vàng bỏ vào chai nhựa, xương sườn thì bỏ vào túi vật chứngc mang về nhờ tổ kỹ thuật xét nghiệm.
Tiểu Đào hưng phấn la lên: "Tuyệt quá, chúng ta nắm được bằng chứng rồi!"
Vương Nguyên Thạch thì thận trọng: "Ngươi có chắc đây không phải là chất bảo quản để làm tiêu bản?"
Tôi đáp: "Không thể nào, nếu là chất bảo quản thì sẽ không chỉ xuất hiện một chỗ như vậy, hơn nữa cái này là dịch rỉ ra từ trong kẽ xương, có thể kết luận là hấp thu trước khi chết."
Vương Nguyên Thạch tò mò: "Vậy làm thế nào biến nó thành chứng cứ?"
"Ngỗ Tác và pháp y khám nghiệm trên cơ bản là giống nhau, bảo tiểu Chu mang cái xương này xét nghiệm phần tủy bên trong, nhất định có thể phát hiện thành phần thuốc mê, rồi nói hắn viết một báo cáo, như vậy là có bằng chứng." Tôi giải thích.
Hoàng Tiểu Đào hồ nghi: "Vương thúc, sao hôm nay đột nhiên lại cẩn thận như vậy?"
Vương Nguyên Thạch cười nửa miệng, thực ra trong lòng ông ấy cũng như tôi, sợ mắc lỗi sẽ khiến Tiểu Đào bị cách chức. Nói theo một ý nghĩa nào đó, nàng chính là quân chủ trong lòng ông ta.
Chúng tôi thu dọn hiện trường, hỏa tốc mang chứng cứ về. Cả đêm tiểu Chu xét nghiệm dược tính lưu lại trong tủy xương, hắn thì không biết vụ án này, lúc đưa báo cáo cho tôi còn khen ngợi: "Tống đại thần thám, ta bội phục ngươi, lại có thể nghĩ ra phương pháp xét nghiệm tủy."
Tôi cười: "Xương người không chỉ là một bộ khung, mà còn là một tổng thể hữu cơ. Trong tủy xương có tế bào tạo máu, nên chúng trao đổi chất với máu, bởi vậy sẽ có lưu lượng thuốc trong đó."
"Tuyệt vời, ngươi có thể viết một luận văn bổ sung cho ngành pháp y được đấy." Tiểu Chu nhìn tôi đầy ngưỡng mộ.
Trái tim tôi rung động, nghĩ rằng chỗ điểm số còn thiếu cuối cùng cũng có cái để bù. Vào thời điểm đó, không bao giờ tôi có thể ngờ rằng luận văn của tôi sẽ được dùng để chỉnh lý toàn bộ sách giáo khoa pháp y trong các trường đại học, thậm chí còn được nhận huy chương chữ thập đỏ của đại học Boston, Mỹ.
Thành phần mà tiểu Chu xét nghiệm ra là isoflurane, một loại thuốc gây mê qua đường hô hấp trong y tế, hít phải sẽ gây tê liệt thần kinh.
Hôm sau, Tiểu Đào quyết định tới bắt Triệu Vỹ. Tôi đề nghị nàng xin lệnh bắt, danh chính ngôn thuận mà làm. Tiểu Đào nói, muốn xin lệnh bắt phải thông qua Lâm đội trưởng, mà ông ta chắc chắn sẽ không phê duyệt, ta sẽ tiền trảm hậu tấu, tôi nói vậy cũng được.
Cả ngày tôi đứng ngồi không yên, chờ đợi ở cục từ sáng tới chiều Tiểu Đào và Vương thúc mới trở lại. Nhưng không thấy Triệu Vỹ đâu, tôi lo lắng, hỏi có chuyện gù, chứng cứ của chúng ta vô dụng ư?
Tiểu Đào còn chưa kịp trả lời, Lâm đội trưởng đã đi ra: "Còn đứng trơ ở đó? Vào phòng ta mau."
Lúc Tiểu Đào đi qua tôi, nhỏ giọng nói: "Hắn gian xảo quá mức, đã chuẩn bị sẵn chứng cứ phản biện chúng ta."
Tôi định đi vào cùng, Lâm đội trưởng ngăn lại nói: "Tống Dương, ngươi không cần vào, để ta nói chuyện với họ."
Cửa vừa đóng, trong phòng lập tức vang lên tiếng đội trưởng Lâm: "Hoàng Tiểu Đào, cô làm cái gì vậy, ai cho phép cô điều tra Triệu Vỹ, coi lệnh của ta như gió thổi bên tai sao? Còn ngươi nữa Vương Nguyên Thạch, một chút đức tính tự kìm chế của cảnh sát cũng không có, hai người các ngươi còn mặt mũi tự nhận là công an nhân dân sao? Ta thấy chỉ là mấy tên cờ bạc ưa đánh cược, nếu ai cũng giống hai ngươi, chủ nghĩa tự do, thì chúng ta có khác gì bọn lưu manh?"
Lần quở trách này kéo dài nửa tiếng đồng hồ, tôi ở bên ngoài cũng thấy lo lắng cho Tiểu Đào. Lát sau hai người đi ra, Tiểu Đào ủ rũ cười: "Cách chức!"
Tôi áy náy: "Là tôi làm liên lụy tới cô, nếu không phải tôi phát hiện điểm khả nghĩ của vụ án..."
Tiểu Đào ngắt lời: "Tôi không trách anh, đi thôi, ra ngoài uống ly cà phê giải sầu."
Chúng tôi tới Starbucks, tôi hỏi rốt cuộc Triệu Vỹ có bằng chứng gì phản biện, Tiểu Đào nói là trong hồ sơ bệnh lý của người vợ có nói ba ngày trước cô ta có làm giải phẫu khoang mũi, Triệu Vỹ nói là thuốc mê cho ca giải phẫu đó đã ngấm vào xương tủy.
Tôi thật đã đánh giá quá thấp con người này, có điều nếu như hắn không có tật giật mình, sao lại giữ hồ sơ bệnh án của vợ tới tận bây giờ? Dĩ nhiên có thể nghi hồ sơ này là làm giả, nhưng trước đó hắn là nhân viên bảo hiểm, việc quen biết với bác sỹ không có gì lạ.
Vừa mới tràn đầy lòng tin với chứng cứ, đã tan thành mây khói, Tiểu Đào và Vương thúc cũng bị tạm đình chỉ công tác, đơn giản là thất bại thảm hại.
Tôi hỏi, có cần gọi cho Lão Hổ không, Tiểu Đào lắc đầu: "Vậy có khác gì con nít ở ngoài gây chuyện rồi khóc chạy về tìm người lớn đâu, việc mất thể diện như thế tôi không làm được."
Tôi nói: "Phá án quan trọng hơn, có thể gác vấn đề mặt mũi sang một bên."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Tôi sẽ tới tìm ông ta, nhưng trước đó phải tìm ra bằng chứng quan trọng bẻ gãy Triệu Vỹ đã, sau đó mới nhờ Tôn Lão Hổ đưa hắn ra công lý."
"Cô nói chí phải!" Tôi gật đầu.
Trong lúc nói chuyện, Vương thúc cứ gọi điện thoại không ngừng, Tiểu Đào trách móc: "Ông rốt cuộc có nghe không vậy, đây chỉ là tạm đình chỉ chức vụ thôi, chẳng lẽ đã vội tìm công việc mới?"
Vương Nguyên Thạch cúp điện thoại nói: "Kẻ chỉ điểm của ta báo, Triệu Vỹ đã tới gặp một Trung y già..."