Âm Phủ Thần Thám

Chương 162: Gói bưu phẩm

Chương 162: Gói bưu phẩm


Một thời gian sau khi phá vụ án Sở Yên, tôi ngày nào cũng bị Quang trọc làm phiền muốn chết. Hắn thường xuyên gọi điện mời tôi ăn cơm, lần nào tôi cũng từ chối, hắn liền gửi một sợi dây chuyền vàng qua bưu điện, tôi cũng phải đi gửi trả về.
Còn khoa trương hơn là, hắn sai một cô nương trang điểm lòe loẹt đến trường tìm tôi, mặc dù cố ý ăn mặc đơn giản nhưng chẳng thể che giấu được khí chất hồ ly tinh. Vì chuyện này mà tôi bị đám bạn học bàn tán mấy ngày liền.
Xét về thân phận cùng với học thức của hắn thì lim tiền và mỹ nữ là nhưng cách báo đáp tốt nhất mà hắn có thể nghĩ ra được rồi. Thực ra tôi cũng có làm gì đâu, đơn giản là phá một vụ án, tôi đoán là hắn muốn lôi kéo mình.
Tôi gọi điện cho Quang trọc nói đừng làm phiền nữa, hắn cười hì hì: "Tống ca, cả đời đệ chỉ phục có hai người, một là lão đại, một là huynh. Vụ án khó như vậy mà chỉ mấy ngày đã phá được, huynh nhất định phải là đại ca của đệ!"
Tôi nói: "Kết giao bằng hữu thì không vấn đề gì, có điều quân tử chi giao nhạt như nước, ngươi đừng có làm như vừa rồi được không? Hơn nữa ta cũng chẳng phải cảnh sát, lôi kéo ta chẳng có tác dụng gì đâu."
Quang trọc nài nỉ: "Tống ca, mặc dù huynh không phải cảnh sát, nhưng tiếng tăm còn vang dội hơn. Đệ đã được nghe kể chiến công của huynh, lại còn xưng huynh gọi đệ với cục trưởng, không ôm lấy cái đùi huynh thì ôm ai?"
Thì ra Hắc Báo bang đang chọn lão đại mới, nhân sự có biến động lớn. Quang trọc là một thân tín của lão đại, muốn bấu víu lấy cái cọc. Nếu được hoan nghênh bởi cảnh sát thì hắn cũng được hoan nghênh trong bang hội.
Nhưng có nói thế nào tôi cũng không thể thu nhận tiểu đệ này, bằng không sau này làm sao còn mặt mũi gặp Tiểu Đào?
Vài ngày sau, Quang trọc lại chủ động tới tìm tôi. Đang lướt web trong phòng, đột nhiên hắn xuất hiện ở cửa, hỏi: "Tống Dương ở đây sao?"
Vẻ ngoài của hắn đúng chất là một tên giang hồ cộm cán, khiến bạn cùng phòng của tôi cũng nơm nớp, tôi đứng dậy: "Con bà nó, ngươi tới trường ta làm gì?"
Sắc mặt Quang trọc khá khó coi, lúc này phía sau hắn xuất hiện một người. Một gã đàn ông chừng 20 tuổi, tai xỏ khuyên kim cương, mặc dù khoác áo vest, đi giày da nhưng khí chất tuyệt đối không phải một người hiền lành.
Hắn lạnh lùng nói: "Ngươi chính là Tống Dương? Ra đây nói chuyện mấy câu."
Vương Đại Lý rút điện thoại ra, dùng khẩu hình miệng hỏi tôi có cần gọi bảo vệ không? Tôi xua tay, chẳng có thù oán gì với đối phương, hắn không thể nào làm gì mình, kêu bảo vệ tới cũng chẳng ích gì.
Ra ngoài hành lang mới phát hiện, không chỉ có hai tên, mà còn có một đám đàn em.
Tên trẻ tuổi vỗ vào cái đầu của Quang trọc, nhìn tôi nói: "Nghe nói vụ án của cha ta là do ngươi phá? Quang trọc sống chết cũng không chịu nói hung thủ là ai, cho nên ta mới tới hỏi trực tiếp ngươi."
Thì ra hắn là Thái tử Hắc Báo bang, Quang trọc trước mặt hắn động cũng không dám động. Giờ tôi mới để ý khóe miệng Quang trọc có vết bầm, đại khái là bị đánh.
Nghe nói trông nội bộ Hắc Báo đang tranh đoạt chức lão đại, ai có thể báo thù cho lão đại tiền nhiệm sẽ nghiễm nhiên là lão đại mới. Có khả năng lương tâm trỗi dậy nên Quang trọc mới giấu diếm, không muốn nhìn Sở Yên bị giết.
Tôi nhìn thẳng vào mặt thái tử Hắc Báo: "Xin lỗi, ta chỉ là nhân viên tham gia phá án, vụ này cục cảnh sát bảo mật hoàn toàn, không thể tiết lộ. Ta chỉ có thế nói một câu, đó là cái chết của cha ngươi không phải là do xung đột bang phái."
Thái tử bước tới, đưa tay về phía tôi, vốn tưởng hắn định đánh mình, ai dè chỉ là sửa lại cho tôi cái cổ áo. Các nhân vật phản diện trong phim ảnh cũng thường dùng chiêu này để dằn mặt đối phương, tên này nhìn qua cũng biết là 9x, phẩn nửa là học được từ truyền hình.
Hắn nhẹ giọng nói: "Ngươi chỉ cần nói tên một người, chờ ta lên làm lão đại sẽ tặng ngươi một căn biệt thự, thế nào?"
Tôi lùi về sau một bước: "Không thể trả lời!"
Hắn chẳng biết làm gì đành quay lại Quang trọc: "Vậy thì ngươi phải nói."
Quang trọc sợ đến phát run: "Thai tử, ta đần độn, thật không biết hung thủ là ai..."
"Để ta khai thông cái đầu ngươi một chút." Nói xong thái tử phất tay, đám đàn em lập tức lao vào đấm đá Quang trọc, Quang trọc ôm đầu co người trên mặt đất cắn răng chịu đựng không nói tiếng nào. Mấy sinh viên vừa đi chơi thể thao về trông thấy vậy, sợ hãi quay đầu chạy.
Tôi đứng nhìn quả thực không đành lòng, nhưng chẳng có cách nào. Quang trọc đúng là nam tử hán, chỉ cần hắn nói ra hai chữ 'Sở Yên' là sẽ không bị hành hạ nữa, nhưng hắn dù chết cũng không hé răng.
Gã hán tử giang hồ hắc đạo này, là thực sự động tình với Sở Yên thiên sứ, về sau Sở Yên qua đời, cứ vào ngày valentine hàng năm, Quang trọc lại mua 999 đóa hồng tới trước mộ của nàng, chuyện này sẽ kể sau.
Tôi không thể nhịn cái tên thái tử đang giết gà dọa khỉ này được nữa, hét lớn: "Đử rồi!"
Thái tử ra hiệu tạm dừng, nói với tôi: "Ta biết ngươi là người của cảnh sát, không làm khó dễ ngươi. Nhưng ta dạy dỗ đàn em của mình chắc không sao chứ?"
Ngay sau đó hắn nhét một tấm danh thiếp vào tay tôi: "Đây là số điện thoại của ta, điện cho ta trước ngày mai, nếu không ta chẻ Quang trọc làm củi đun, giữa hai ngươi nhất định phải có một tên mở miệng."
Tôi đáp lại: "Nếu như ngươi làm gì hắn nhất định ta sẽ bắt ngươi."
Thái tử cười ha hả, vỗ vỗ vào mặt Quang trọc: "Quang trọc, ai đánh ngươi thành ra thế này?"
Quang trọc sợ hãi đáp: "Không...không ai đánh, ta tự ngã."
Thái tử nhìn tôi đầy khiêu khích: "Đã nghe thấy chưa? Ngươi không biết về xã hội đen rồi, ta dạy dỗ một tên đàn em, dù hắn có biến thành ma cũng không dám nói, chúng ta đi!"
Đám người xốc Quang trọc rời đi, hắn quay lại liếc tôi một cái, ánh mắt rất phức tạp, vừa đau buồn vừa cam chịu, đồng thời lại giống như muốn nói với tôi, ngàn vạn lần đừng khai ra Sở Yên.
Sau khi bọn chúng đi khỏi, mấy người Vương Đại Lý nấp sau cửa mới chạy tới, hỏi: "Tống Dương, dọa chết ta rồi, hắn không làm gì ngươi chứ?"
Tôi lắc đầu, tâm trạng vô cùng tệ, phải rất lâu mới nhấc máy gọi cho Tiểu Đào. Nàng nghe tôi giải thích toàn bộ câu chuyện và nói: "Chuyện này không dễ xử lý! Xã hội đen thâm sâu khó lường, thường có đàn em mất tích bí ẩn, cảnh sát chúng ta cũng không có cách nào."
Cả đêm tôi trằn trọc khó ngủ, chỉ nghĩ tới Quang trọc đang phải chịu cảnh tra tấn. Mặc dù tôi và hắn không tính là bằng hữu, nhưng cả hai đang giữ chung một bí mật, hắn là điểm yếu mà thái tử dùng để uy hiếp tôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi bèn gọi điện cho Tôn Lão Hổ, hỏi ông ta xem có thể giải cứu Quang trọc ra không, Tôn Lão Hổ khổ sở nói: "Đại chất tử, việc này e là không được, mặc dù bọn chúng là xã hội đen nhưng khi chúng chưa phạm pháp thì không thể động tới, cảnh sát cũng không phải là vạn năng."
Tôi nói: "Nhưng giờ chúng đang tra tấn Quang trọc."
Tôn Hổ thở dài: "Nếu đúng là có chuyện này, chỉ có thể tận lực điều tra, trả lại sự công bằng cho Quang trọc, nhưng hiện giờ chỉ bằng một câu không thể uy hiếp chúng thả người được. Ngươi phải hiểu rằng, Quang trọc lựa chọn con đường này là đã xác định có ngày như vậy, chính hắn cũng là một phần tử tội phạm, làm không ít việc trái pháp luật, ngươi không cần phải thông cảm với một người như vậy..."
Tôi mất hết ý chí, cúp máy. Đột nhiên ý thức được rằng cuộc sống luôn bị hạn chế bởi những điều luật, bất kể ngươi có quen biết cục trưởng, giám đốc công an hay cho dù là bộ trưởng thì cũng không thể phá bỏ những rào cản này.
Giống như việc Tiêu Lam Lam bị chết, chẳng ai có thể minh oan cho cô ấy, chỉ có một cô bé Sở Yên bất chấp tính nạng báo thù.
Cả đêm trằn trọc, sáng sau lại dậy sớm, Vương Đại Lý đang đánh răng thì nghe tiếng gõ cửa. Mở cửa ra, hắn quay vào phòng nói vọng lại: "Tống Dương, ngươi có gói hàng, mua hải sản à?"
Tôi tụt xuống giường, đó là một cái hộp bọc bằng túi nilon, bên ngoài còn thấm nước, xách lên nặng chịch, ở trong là đá thì phải.
Tôi nghi ngờ, mấy nay có mua thứ gì trên mạng đâu? Vương Đại Lý thì cứ giục mở ra xem, nói không chừng là cua bể, mùa này cua béo lắm.
Song khi tôu mở ra thì nháy mắt Đại Lý liền hét lên, suýt nữa ngã ngồi trên đất, khối băng bên trong chỉ có một cái tai người dính máu.
Tôi nhìn chằm chằm cái tai, phát hiện trên đó có một khuyên tai đính kim cương, hình như đã gặp ở đâu rồi. Bất chợt tôi nhận ra....


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất