Âm Phủ Thần Thám

Chương 223: Lại chê tiền

Chương 223: Lại chê tiền


Hồ nương khóc xong lại ho kịch liệt, đưa hai tay ra, đang chuẩn bị tự đeo còng đột nhiên lao về hướng cửa sổ. Vương Nguyên Thạch bước một bước đã cản được bà ta lại, Hồ nương kêu gào: "Để cho ta chết đi, tự tay ta hại chết người mình yêu thương nhất, sống còn có ý nghĩa gì?"
Tiểu Đào liền gọi cho cảnh sát dưới lầu lên, không chế bà lão, căn dặn cẩn thận không được để bà ta tự sát.
Hồ nương bị giải lên xe cảnh sát, chìa khóa, điện thoại, ví tiền trên người bà ta đều bị lục soát ra. Tôi tới lấy chùm chìa khóa, nói: "Đi lên xem hiện trường lột da một chút."
Vương Đại Lý run rẩy, cười trừ nói: "Ta, ta không có đi nha."
Sớm đoán được hắn sẽ nói vậy, tôi với Tiểu Đào mặc kệ hắn, cùng nhau lên lầu. Lên tới tầng cao nhất, tới căn phòng Hồ nương thuê, tôi thử mấy cái chìa, rồi đẩy cửa ra. Cửa vừa mở, hai chúng tôi lập tức nín thở, trong căn phòng tối om, rèm cửa kéo kín, xộc ra mùi muối sunfat, vôi và cả mùi máu tanh.
Trong phòng chẳng bày biện gì, nhà vệ sinh có một thùng gỗ lớn máu chảy đầm đìa, sàn gạch men vẫn chưa được cọ rửa, dính đầy thịt mỡ vụn. Trong thùng gỗ có một cơ thể người, tư thế vặn vẹo co quắp, bởi không có da nên trông rất nhỏ, bị ướp đầy vôi cho nên không bốc mùi thối.
Hoàng Tiểu Đào cau mày nói: "Một bà lão sao có thể hạ thủ như vậy được?"
Tôi thở dài: "Yêu quá hóa hận, 40 năm hận thù đủ để một bà già biến thành sát nhân cuồng ma!"
Hoàng Tiểu Đào nói: "Tống Dương, cứ ở trong này tôi quả thực không chịu nổi, ta mau ra ngoài đi."
Tôi nói: "Để về rồi tôi với Băng Tâm tới thu thập."
Tiểu Đào đột nhiên trợn mắt nhìn tôi, tôi biết nàng đang ghen, nhưng tôi đâu có ý gì, chỉ là người bình thường không chịu nổi cảnh này, Băng Tâm là pháp y nên ngoại lệ. Tôi xua tay: "Thôi thôi, không gọi Băng Tâm, cô điều cho tôi mấy cảnh sát dũng cảm một chút là được."
Tiểu Đào cười: "Thế còn nghe được."
Ra khỏi cửa, Tiểu Đào hít một hơi thật sâu không khí trong lành, nói: "Chưa đầy 10 tiếng đã phá án, lần này đúng là phá kỷ lục, tôi quyết định cho tổ chuyên án nghỉ ngơi ba ngày."
Tôi nói: "Cô làm dụng chức quyền như vậy không sao chứ?"
Nàng cười: "Như vậy đâu có thể gọi là lạm chức, vụ này mà để người khác điều tra có khi mất cả tháng, thậm chí cả năm. Ba ngày nghỉ này là anh thay chúng tôi kiếm được mà. Ba ngày tới anh có lịch gì không?"
Tôi nói: "Tôi muốn hẹn hò với ai đó."
Tiểu Đào đáp: "Ai đó đã đồng ý. Mai gặp!"
Năm ngoái hẹn hò nhưng bất thành, tôi nghĩ bụng giờ là dịp xuân nở hoa về, vận vật sinh sôi mà hẹn hò lại bất thành tiếp thì đúng là không có thiên lý.
Hôm sau chúng tôi hẹn nhau ở trung tâm thương mại gần nhà nàng, cùng đi ăn chút gì đó rồi xem phim. Tôi cảm thấy giữa tôi và Tiểu Đào đã có một sự thân thiết vô hình, ở chung với nhau dù không nói gì cũng không thấy lúng túng nữa.
Ra khỏi rạp, tôi hỏi tiếp theo đi đâu, Tiểu Đào nói: "Mệt rồi, hay là tìm khách sạn nào nghỉ ngơi một lát đi."
Vốn nghĩ dù nàng có đùa cợt thế nào tôi cũng không đỏ mặt, nhưng vừa nghe câu này tôi bỗng tim đập nhanh, cổ họng khô khan, khó khăn nói: "Cô...cô chắc chứ?"
Hôm nay Tiểu Đào mặc một cái váy caro, đội mũ lông màu vàng nhạt, trên chóp mũ còn cài một chiếc lông chim, giấu đi hết phong cách thường ngày, lộ ra là một thiếu nữ ngây thơ đáng yêu.
Nàng nhìn chằm chằm vào mắt tôi, nói: "Chỉ là nghỉ ngơi một lát thôi mà, có phải anh muốn gì hơn thế không?"
Tôi lúng túng gãi đầu, đang không biết trả lời thế nào thì nàng phì cười: "Ha ha, tỷ chọc ngươi đó, theo tỷ đi mua quần áo đi!"
Đang đi, đột nhiên tôi có một cảm giác khác thường, hỏi: "Hình như có ai đó đang theo dõi chúng ta."
Tiểu Đào quay đầu quan sát một chút: "Có đâu? Không phải là hộ vệ thần bí của anh chứ?"
Tôi có cảm giác không phải hắn, bởi mỗi khi Tống Tinh Thần đi theo tôi, tôi chẳng cảm giác được gì. Nhưng giờ phút này lại có cảm giác bị ai đó theo dõi, cả ngày cũng không rời khiến tôi mất hết tự nhiên.
Trước khi trời tối, tôi đưa Tiểu Đào về nhà, mình thì bắt xe về trường. Vừa đi tới cổng trường đột nhiên có một chiếc Porsche màu đen đột nhiên đỗ ngay trước mặt, tiếng phanh chói tai.
Một người trên xe bước xuống, thì ra là Vương công tử, tôi chợt hiểu ra người theo dõi chúng tôi hôm nay là ai.
Vương công tử vuốt bộ vest, đi về phía tôi, nói: "Huynh đệ, đi cùng ta nói chuyện một lát."
Hắn vừa xuất hiện đã tỏ rõ sự không thiện chí, tôi lạnh lùng đáp: "Có chuyện gì cứ nói ở đây."
Hắn hừ một tiếng: "Huynh đệ, ngươi với Tiểu Đào quan hệ không tệ nhỉ?"
Tôi nói: "Đều đã nói rõ ràng cho ngươi, ta là bạn trai của nàng, ngươi cứ cố dây dưa như vậy làm gì?"
Vương công tử ngửa mặt lên trời cười to: "Cho tới giờ đều là đàn bà chủ động đến với ta, lần đầu ta nghiêm túc theo đuổi một cô gái như vậy, không ngờ tình địch của ta lại là một tên sinh viên nghèo. Nói thật, ca không coi ngươi là đối thủ, chẳng phải chỉ là cùng Tiểu Đào phá mấy vụ án sao, có gì ghê gớm đâu."
Thì ra hắn khiêm tốn trước mặt Tiểu Đào hoàn toàn là giả bộ, đây mới là bộ mặt thật của con người này. Tôi cau mày: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
Vương công tử móc ra một tấm séc, bên trên đã ký tên nhưng không viết con số: "Ngươi cua Tiểu Đào đơn giản vì tiền của nhà cô ấy, ca cho ngươi, tấm séc này tùy ngươi viết, sau này không được hẹn hò với nàng nữa. Thế nào, vụ mua bán này có lời chứ?"
Tôi thấy ghê tởm tên họ Vương này: "Sao ngươi có thể coi nàng là món hàng để mua bán? Cho dù ta có rút lui thì Tiểu Đào cũng sẽ không thích ngươi đâu!"
Vương công tử cười lạnh: "Nàng chỉ tạm thời giả vờ lạnh nhạt với ta thôi, với thực lực và thủ đoạn của ta, trên đời này không có cô gái nào mà ca đây không chinh phục được. Ta khuyên ngươi nên thức thời một chút, đây là cơ hội duy nhất trong đời để ngươi phát tài đấy."
Tôi nhận tấm séc trong tay hắn, Vương công tử hài lòng vỗ tay: "Như vậy mới đúng..."
Kết quả hắn chưa dứt câu, tôi liền xé vụn tấm séc, rải rải trước mặt hắn.
"Con mẹ nó, ngươi..ngươi..cho ngươi thể diện mà còn không cần?"
Vương công tử nổi giận gầm lên, sau đó nhất thời một quyền đấm thẳng vào mặt tôi. Tôi cũng giật mình, không ngờ hắn dám động thủ chỗ đông người như vậy.
Nhưng nắm đấm chưa chạm vào mặt tôi, đã nghe vút một tiếng, Vương công tử hét thảm, ôm lấy cổ tay, giận giữ nói: "Là ai?"
Ám khí đánh trúng tay hắn rơi xuống đất, chỉ là một ống hút bằng tre. Dùng ống hút làm ám khí tổn thương người, trong ấn tượng của tôi chỉ có một kẻ làm được.
Tôi liếc mắt về phía sau, phát hiện một bóng người nấp sau thân cây. Tống Tinh Thần ăn mặc rất dễ nhận, để che giấu còn đội mũ lưỡi trai, tay cầm ly trà sữa trân châu, tôi còn tưởng hắn không dính khói bụi trần gian chứ.
Tôi vỗ vỗ bả vai Vương công tử, ra vẻ cảm thông nói: "Lần sau đừng tới trêu chọc ta, cẩn thận lật thuyền trong mương."
Nói xong bước vào trường, Vương công tử phía sau hét lên: "Tống Dương, cứ chờ đấy, chuyện này ta không để yên đâu!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất