Chương 238: Cỗ máy chặt tay
Nạn nhân nằm trên cỗ máy vừa khóc vừa chửi, mặc dù biết trước kết cục của hắn nhưng ai trong chúng tôi cũng cảm thấy hồi hộp thay.
Tôi nghe trong video có tiếng đồng hồ điện tử kêu tích tích, biểu hiện của nạn nhân cũng ngày càng khủng hoảng, tôi nói: "Trong phòng có bom hẹn giờ? Xem ra hung thủ chỉ cho nạn nhân một thời hạn nhất định để chạy thoát."
Lão Yêu đáp: "Ban ngày ta tua tới cuối xem thử, không có phát nổ, có thể là giả."
Bốn phút trôi qua, nạn nhân khóc nước mắt nước mũi đầm đìa, có vẻ thần kinh sắp sụp đổ, đột nhiên hét lớn một tiếng, dùng sức rút chân ra. Tiểu Đào căng thẳng nắm chặt tay tôi, có thể cảm nhận lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi.
Nạn nhân rút chân phải ra, nhưng lưỡi đao trên cánh tay không động đậy, hắn lộ ra biểu hiện thoáng mừng rỡ, không chỉ riêng hắn, chúng tôi đang xem cũng thở phào.
Một giây tiếp theo, đột nhiên lưỡi đao sập xuống. Bởi vì tốc độ quá nhanh, nạn nhân không kịp ý thức, mấy giây sau nhìn thấy cánh tay bị đứt rời mới kêu gào thảm thiết, vết thương máu phun xối xả, văng đầy đất, thậm chí bắn cả lên ống kính máy quay. Vương Đại Lý thấy cảnh này thì hét toáng lên, nhưng không ai trách hắn, mọi người đều cảm nhận được sự đau đớn, thống khổ, bất lực mà nạn nhân đang phải chịu.
Mất máu quá nhiều, sắc mặt nạn nhân dần trắng bệch, môi cũng trở nên nhợt nhạt, cơ thể run bần bật có lẽ do thiếu hồng cầu.
Nạn nhân cắn răng, rút nốt chân còn lại ra, cánh tay trái sau đó cũng bị chặt đứt. Giơ hai cánh tay cụt lên, hắn loạng choạng bước xuống cỗ máy, lải đảo rời khỏi khung hình.
Tiểu Đào nói: "Bị chặt đứt hai tay, hắn chắc là không thể sống."
Tôi gật đầu: "Với tốc độ mất máu như vậy, trong vòng 5 phút nếu không kịp thời cấp cứu thì căn bản là không sống được. Nhưng nạn nhân này cơ thể cường tráng, cho nên trước khi bị choáng có thể cố sức chạy được một đoạn, chắc là hung thủ sẽ giết hắn trong lúc này."
Lão Yêu tắt video, bật đèn lên, trong phòng là những tiếng thở mạnh, mấy cảnh sát phải châm thuốc hút, tay cũng run rẩy.
Tiểu Đào tức giận nói: "Lúc đó có cả đống người xem cảnh này, mà không có một ai lương tâm trỗi dậy báo cảnh sát, nhân tính thật xấu xa!"
Tôi nói: "Trang web này có luật lệ nghiêm khắc, có thể xem những livestream này đều là thành viên VIP có quyền hạn cao nhất. Bọn họ sớm đã thường xuyên xem rất nhiều thứ xấu xa, độc ác, nội tâm có lẽ đã chai lì, trong mắt chỉ là một màn giải trí."
Tiểu Đào nói: "Vào nhà hàng bào ngư thì đã quên đi mùi hôi của nó."
Tôi đáp: "Không sai!"
Một chút nghỉ ngơi để mọi người lấy lại tinh thần, sau đó Lão Yêu nói: "Tiếp tục xem chứ?"
Tiểu Đào nói: "Trước mắt không cần vội, phát lại video vừa rồi đi."
Chúng tôi xem lại đoạn video, được 1/3, Tiểu Đào hô dừng, bảo mọi người phân tích địa điểm. Các cảnh sát phát biểu ý kiến của mình, có người nói mặt tường sơn có chỗ ẩm mốc, chắc là căn phòng nằm gần bờ sông, người khác nói bảo tổ kỹ thuật xử lý một chút, xem kích cỡ bóng đèn để tìm hãng sản xuất.
Căn phòng trong video vô cùng sạch sẽ, gần như không có manh mối gì, Tiểu Đào hỏi ý kiến của tôi, tôi cũng chỉ biết lắc đầu.
Bỗng Đại Lý nói: "Tiểu Đào tỷ tỷ, tôi có phát hiện, hình như cơ quan đẩy lưỡi đao xuống là máy thủy lực, theo tôi nghĩ thì là tháo ra từ máy móc nông nghiệp, có thể điều tra điểm này không?"
Tiểu Đào cười: "Không ngờ ngươi cũng có ích đấy, Đại Lý." Rồi quay qua nói với tôi: "Tống Dương, lần này anh bị Đại Lý hạ thấp rồi."
Theo lời nhắc của Đại Lý, tôi nghĩ ra một chuyện, bảo Lão Yêu tua nhanh video một chút, tới đoạn cơ quan khởi động. Đúng như tôi nghĩ, lúc cơ quan chạy, ánh đèn chợt trùng xuống, lập tức nói: "Cỗ máy này công suất rất lớn, khiến cả mạch điện bị ảnh hưởng, liệu có thể tới hỏi nhà máy điện xem hôm đó nơi nào trong thành phố tiêu thụ điện đột biến không?"
Tiểu Đào nói: "Ý nghĩ của anh rất hay, nhưng cách làm thì hơi khó, bất kỳ máy móc điện tử nào có công suất lớn đều có thể khiến lượng điện năng tiêu thụ đột biến, mà hầu như trong hộ gia đình nào cũng có một thứ như vậy."
Tôi nói: "Một điểm thì khó điều tra, vậy chúng ta biến nó thành một sợi dây."
Tiểu Đào thắc mắc: "Biến thành dây?"
Tôi hỏi Lão Yêu, khoảng cách hai lần lưỡi đao sập xuống cách nhau bao lâu, Lão Yêu click chuột mấy cái, nói: "43 giây!"
Tôi nói: "Hai lần dùng điện đột biến cách nhau 43 giây, thời gian trong ngày 8 tháng 3, khoảng 21h, phạm vi này được chứ?"
Tiểu Đào cười: "Anh đúng là thông minh, để tôi phái người đi điều tra."
Ngoại trừ ý kiến của tôi, mọi người còn đóng góp được một ý kiến khá đúng đắn, đó là hung thủ không thể một mình chế tạo những bộ phận này, nhất định phải đi mua, có thể tìm chuyên gia phân tích những chi tiết trong cỗ máy, tìm ra nơi sản xuất.
Tiểu Đào ghi hai điểm này vào sổ tay, sau đó chúng tôi bât đầu xem video thứ hai. Cũng giống như video thứ nhất, mở đầu là một màn tối đen, chỉ nghe tiếng đàn ông thở dốc. Theo tiếng thở có thể cảm nhận người này tuổi tác tương đối lớn.
Giọng nói đã được xử lý cất lên: "Biết tại sao ngươi ở đây không?"
Nạn nhân kêu khóc: "Cầu xin ngươi thả ta ra đi, trên ta còn có mẹ già, dưới còn con nhỏ, ngươi muốn gì ta cũng đáp ứng, bao nhiêu tiền không thành vấn đề."
Giọng nói kia lạnh lùng: "Ngươi là một kẻ ích kỷ, vô lương tâm, hút thuốc nơi công cộng mà còn phỉ nhổ vào lòng tốt nhắc nhở của mọi người, cho nên hôm nay ngươi phải tới đây, chịu sự xét xử của thẩm phán địa ngục. Ngươi bắt người khác phải ngửi mùi khói thuốc, bây giờ sẽ tới lượt ngươi phải ngửi mùi khói từ chính cơ thể mình."
Một ánh lửa từ từ hiện ra, chỉ thấy trên đất có một cái hố, trong hố là than cháy đỏ rực. Lần này không bật đèn, ánh sáng tới từ đống than này.
Trên miệng hố có một người mặc giáp đồng, giống hệt bức vẽ của lão già trong tù, chỉ khác về chi tiết bộ giáp. Nạn nhân đứng sát vách tường, không dám cử động, sợ đạp phải than hồng bên trong.
Giọng nói kia tiếp tục: "Ngươi cũng thấy đấy, cửa ra ở ngay phía trước, ngươi phải đi qua đám than này mới có thể thoát thân, nếu không quyết định, nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao, sẽ nướng chín ngươi luôn, hãy nhận sự trừng phạt cho tội lỗi của mình đi."
Hoàng Tiểu Đào thở dài: "Nhìn những hình ảnh như vậy, tôi nghĩ đáng hận nhất không phải là hung thủ, mà là những lời khen ngợi, tán dương của đám khán giả kia. Chính bọn họ cổ vũ sự độc ác của hung thủ, hay nói cách khác bọn họ thậm chí đang nuôi dưỡng những tên sát nhân tâm lý méo mó."
Tôi nói: "Đồng ý kiến!"
Tiểu Đào hô tạm dừng, hỏi mọi người hai căn phòng có phải là một không, mọi người đều đưa ra ý kiến khác nhau. Lão Yêu nói: "Cái này thì đơn giản, để ta."
Hắn mở một phần mềm đồ họa, dựng hai mô hình 3D của hai căn phòng, đặt chung vào một chỗ sao cho các mép tường khớp vào nhau, kết quả phát hiện căn phòng thứ 2 rộng hơn một chút, rõ ràng không phải cùng một nơi.
Tôi bỗng la lên: "Lão Yêu, ngươi phóng to căn phòng thứ hai lên, trên tường hình như có thứ gì đó!!!"