Chương 24: Cạm bẫy
Nghe Hoàng Tiểu Đào nói vậy, tôi sững sờ tại chỗ. Nàng tiếp tục nói qua điện thoại: "Sáng nay Tần pháp y có tới phòng của Đặng Siêu, trên đồ dùng cá nhân của hắn lấy được tóc và một ít da chết, so sánh với DNA của nạn nhân, anh đoán xem kết quả thế nào?"
"Phát hiện DNA trùng khớp?" Tôi hỏi.
"Đúng vậy. Những tin tức chúng ta điều tra tất cả đều sai, Đặng Siêu đã chết, hung thủ là người khác...này, này, anh có đang nghe không đấy?"
"Nghe." Tôi trả lời.
"Anh tuyệt đối không được tuyệt vọng, tôi vẫn tin tưởng anh, chúng ta điều tra lại lần nữa, giờ tôi lập tức tới trường học."
Nói xong, nàng liền cúp máy, Vương Đại Lý nghe thấy cũng thất kinh, nói: "Dương tử, sao lại sai hết vậy, toàn bộ cố gắng của chúng ta thành công cốc sao?"
Thành thật mà nói, lúc vừa nghe được tin này, tôi cũng hơi giao động, nhưng rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh: "Ta không có tính sai."
Vương Đại Lý nói: "Có phải ngươi không chịu được đả kích này hay không? Không có chuyện DNA hai người giống nhau. Ta biết ngươi rất tin tưởng vào kỹ thuật của tổ tiên, nhưng đừng trách ta nói khó nghe, Ngỗ Tác so với bác sĩ pháp y, bác sỹ vẫn có những kỹ thuật tiên tiến hơn."
Tôi cười nhạt: "Ta không phủ nhận bác sỹ pháp y rất giỏi, nhưng Tần pháp y lại khác. Bây giờ chẳng những ta không hoảng hốt, ngược lại càng tự tin hơn, bởi ta biết lão Tần hiện giờ đã rơi xuống đáy vực rồi."
"Dương tử..." Vương Đại Lý còn định nói thêm đã bị tôi cắt lời: "Ngươi đi mua giúp ta mấy thứ đi."
"Vậy còn ngươi?" Vương Đại Lý hỏi.
"Về phòng ngủ một giấc, tối nay phải thật tỉnh táo." Tôi đáp.
Tôi trở về phòng, ngủ một giấc. Mới được một lát đã bị đánh thức bởi tiếng đập giường. Vừa mở mắt ra đã thấy Hoàng Tiểu Đào, Vương Đại Lý cũng đi cùng nàng. Bởi vì Tiểu Đào ầm ầm xông vào, nên những nam sinh khác trong phòng cũng rất khẩn trương.
Hoàng Tiểu Đào cau mày: "Tống Dương, anh mau dậy đi. Chúng tôi không đánh mất lòng tin với anh, sao anh trong giờ phút quan trọng này lại tự mình gục ngã?"
Tôi bị chọc cười: "Thế nào là tự gục ngã?"
"Vương Đại Lý nói anh về phòng ngủ, thấy như thế còn không phải là tự gục ngã ư? Bây giờ chúng ta đã bị Tần pháp y bỏ lại phía sau, càng cần phải ra roi thúc ngựa mới được." Hoàng Tiểu Đào cuống cuồng nói.
"Haiz, tránh ra một chút, để tôi mặc quần áo." Tôi thở dài.
Mặc quần áo gọn gàng xong, chúng tôi đi ra khỏi ký túc. Nhìn bộ dạng lo lắng của hai người tôi biết nếu không giải thích cặn kẽ cho họ, thì họ vẫn kiên quyết cho rằng tôi đã sai.
"Cô nói Tần pháp y đã bỏ lại chúng ta phía sau, nhưng thật ra là chính chúng ta bỏ ông ta lại phía sau. Hơn nữa ông ta còn hung hăng tự mình rơi xuống vực, sợ rằng chẳng thể leo lên được." Tôi nói.
"Tống Dương, kết quả kiểm tra DNA sờ sờ trước mặt, anh vẫn còn nói như vậy? Tôi biết anh rất tự tin, nhưng tự tin quá lại hóa cuồng vọng biết không?" Hoàng Tiểu Đào có vẻ bực tức.
"Đúng vậy, chấp nhận thực tế đi, không mất mặt gì, cùng lắm chúng ta bắt đầu lại từ đầu." Vương Đại Lý chêm vào.
"Sao hai người không chịu hiểu, kết quả DNA dù đúng, nhưng không có nghĩa là tôi suy luận sai. Hoàng Tiểu Đào, cô mới nói, mẫu xét nghiệm DNA là lấy từ đâu?"
"Đồ dùng cá nhân của Đặng Siêu, thế nào?" Hoàng Tiểu Đào nói.
"Những thứ đó chính là của Mã Bảo Bảo. Tần pháp y lấy được vật mẫu từ phòng ký túc, chính là da và tóc của Bảo Bảo. Mang mẫu DNA của Bảo Bảo đi so sánh với nạn nhân, đương nhiên là trùng khớp." Tôi giải thích.
Hai người mặt nghệt ra nhìn tôi, Vương Đại Lý lên tiếng trước: "Tại sao trong phòng của Đặng Siêu lại có da và tóc của Bảo Bảo?"
"Câu trả lời chỉ có một. Trước đó, Đặng Siêu mang những thứ này bôi lên đồ dùng cá nhân của mình, đào một cái bẫy, chờ cảnh sát nhảy vào. Hắn là một tội phạm có IQ cao, nghĩ ra mánh khóe này cũng dễ hiểu." Tôi nói.
"Không đúng." Hoàng Tiểu Đào cắt lời: "Mặc dù có thể giải thích như vậy, nhưng những điều này chỉ là suy luận của anh. Anh không thể phủ nhận mẫu DNA này nhiều khả năng là của chính Đặng Siêu."
"Căn bản là không có khả năng này." Tôi nói.
"Anh làm sao chứng minh?" Tiểu Đào hỏi.
Tôi cười: "Cô hỏi đúng chỗ rồi đấy."
Tôi lấy điện thoại của Đặng Siêu ra cho hai người xem, trên hóa đơn mua hàng online, đầu tiên là dao cạo râu.
"Tại sao Đặng Siêu phải mua dao cạo? Là để cạo da và lông trên người Bảo Bảo." Tôi nói.
Vương Đại Lý không hiểu nói: "Như vậy chẳng phải quá cầu kỳ sao? Nam sinh chúng ta ai chẳng có dao cạo râu, tại sao còn phải mua một cái mới?"
Tôi dở khóc dở cười: "Dùng chính dao râu của mình, chẳng phải vẫn lưu lại DNA của mình trên đó sao, ngươi làm sao mà xóa sạch được lông hay da của ngươi?"
Sắc mặt Tiểu Đào lúc này mới có chuyển biến tốt dần lên: "Anh phân tích rất đúng, hoàn toàn là như vậy. Vừa nãy tôi gặp Tần pháp y trong cục, lão còn đang dương dương tự đắc, lần này lão già đúng là rơi xuống vực rồi, để lão từ từ mà bò lên đi."
"Bởi vậy tôi mới nói, chúng ta đã dẫn trước lão Tần, chứ không phải lão dẫn trước chúng ta." Tôi nhếch miệng cười.
Vương Đại Lý kinh ngạc: "Trời ạ, Đặng Siêu không hổ danh là học bá, lá gan thật lớn, ngay cả chi tiết nhỏ nhặt này cũng tính đến."
"Đây thực ra không hề là chi tiết nhỏ, mà là bước quan trọng để hắn ve sầu thoát xác. Chỉ lừa gạt hai nữ sinh kia thì vô ích, mấu chốt là phải đánh lừa được cảnh sát, nếu như cảnh sát điều tra theo tiến trình bình thường, chắc chắn sẽ bị hắn cho vào bẫy." Tôi nói.
Hoàng Tiểu Đào đột nhiên thốt lên: "Tống Dương, tôi bỗng nhiên cảm thấy anh mới là con người đáng sợ. Hung thủ suy nghĩ chu đáo, khác với người thường, nhưng anh lại từng bước từng bước theo sát. Nếu dùng bộ não thiên tài này để phạm tội, nhất định cảnh sát sẽ khóc thét."
"Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không phạm tội." Tôi khẽ mỉm cười.
"Hừ, tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng phải để mắt tới anh, bắt anh phải phục vụ cho tôi, đương nhiên tiền thưởng sẽ chia không thiếu một xu." Hoàng Tiểu Đào khịt mũi.
"Được được, sau này coi như tôi là trợ lý của cô." Nhắc tới dao cạo râu, đột nhiên tôi nghĩ tới một chuyện, hỏi: "Đúng rồi, sáng nay tôi có bảo cô cho người trục vớt hồ nhân tạo, có tìm được gì không?"
"Hiện giờ tôi không có thực quyền, đừng nói tới chuyện sai bảo người khác, ngộ nhỡ Lâm đội trưởng phát hiện tôi tự tiện hành động, có khi còn xử tội tôi đấy." Hoàng Tiểu Đào bất đắc dĩ nói.
"Thôi, để sau này vớt cũng chưa muộn." Tôi thở dài.
"Trong hồ là hung khí gây án của Đặng Siêu ư?" Tiểu Đào thắc mắc.
"Ừ, khả năng này vô cùng lớn, nó sẽ là bằng chứng quan trọng tố cáo hung thủ." Tôi nói.
"Phải rồi, lúc nãy anh muốn dẫn dụ Đặng Siêu, đã có kết quả chưa?" Tiểu Đào hỏi.
"Dĩ nhiên." Tôi kể hết việc Đặng Siêu liên lạc với mình qua weibo cho Tiểu Đào nghe. Tối nay tôi dự định sẽ một mình đi tới phòng dạy nhạc, dĩ nhiên không thực sự là một mình, Hoàng tiểu Đào và Vương Đại Lý sẽ mai phục trong bóng tối, đợi khi Đặng Siêu xuất hiện sẽ tóm lấy hắn.
Vừa nhắc đến đi tới phòng học nhạc, Vương Đại Lý bắt đầu hoang mang. Hoàng Tiểu Đào liền uy hiếp hắn, nếu không đi, sau này sẽ không cho hắn tham gia tra án, Vương Đại Lý lúc này mới miễn cưỡng đáp ứng.
Tôi hỏi: "Đúng rồi, Tiểu Đào, tôi bảo cô đi tìm hiểu vụ án mười năm trước, đến đâu rồi?"
"Tên hung thủ là Tào Bất Phầm, nữ nạn nhân là Hạ Mạt." Hoàng Tiểu Đào đáp: "Anh muốn tôi tra mấy thứ này làm gì? Có liên hệ gì tới án mạng này đâu?"
"Không có liên quan gì, nhưng ngộ nhỡ tối nay chúng ta gặp Hạ Mạt, ngay cả tên của người ta cũng không biết, vậy chẳng phải vô lễ sao?" Tôi cười.
"Cái..cái gì?" Vương Đại Lý sợ đến mặt trắng bệch: "Ngươi còn định đi gặp ma nữ đó sao? Ta không đi, không đi, có đánh chết ta cũng không đi."
Hoàng Tiểu Đào cau mày, đột nhiên rút súng ra chỉ vào mặt hắn: "Là ngươi nói đấy nhé, ta đánh chết ngươi thật đấy."
Mặc dù tôi biết nàng sẽ không bao giờ nổ súng, nhưng Vương Đại Lý bị họng súng kề vào đầu thì lập tức hốt hoảng: "Tiểu Đào tỷ tỷ, tôi đi, tôi đi là được chứ gì? Tủ mau cất súng đi, nhỡ cướp cò thì hỏng."
"Cướp cò làm sao được, chốt an toàn đã mở đâu?" Nói xong, Hoàng Tiểu Đào thu súng lại, cố làm ra vẻ mà nói: "Ôi, thì ra chốt an toàn đã mở ra từ bao giờ, ta quên, thật xin lỗi."
Vương Đại Lý bị dọa đến run rẩy, nếu không có tôi đỡ, hắn đã ngã lăn ra đất.