Chương 251: Dụng cụ trung cổ
Hoàng Tiểu Đào gọi chúng tôi lên xe, vừa mới ngồi vào ghế đã nghe từ xa vọng lại tiếng nổ. Hoàng Tiểu Đào tiếp tục lái xe trong tuyệt vọng, tôi mở bộ đàm của nàng hỏi chuyện gì xảy ra. Một cảnh sát báo cáo: "Nghi phạm ném lựu đạn về phía chúng ta, không ít người thương vong."
Tôi nói: "Mọi người cẩn thận!"
Chúng tôi hỏa tốc lái xe tới nơi giấu con tin, hai con tin bị giấu ở hai nơi khác nhau, mấy xe cảnh sát chia ra ở một ngã rẻ. Tôi với Tiểu Đào, Vương Đại Lý chạy tới một căn hộ cho thuê trong khu nhà cũ kỹ của thành phố. Cửa khóa, tôi dùng dây kẽm mở ra, trong phong chợt vang lên tiếng gào: "Đừng vào, đừng vào!"
Tôi với Tiểu Đào nhìn nhau, chỉ sợ đẩy cửa ra sẽ kích hoạt cơ quan gì đó. Tôi nói vọng qua cửa: "Chúng ta là cảnh sát, tới cứu người."
Người bên trong hỏi: "Thật sao, mau cứu, ta sắp không giữ được nữa rồi."
Lúc này tôi mới đẩy cửa ra, cảnh sát cầm súng lục nối đuôi nhau xông vào. Trong phòng chẳng có đồ đạc gì, cửa sổ bị đóng chặt bằng ván gỗ, chúng tôi vừa xông vào thì một luồng ánh sáng mạnh đập vào mắt, hồi lâu mới thích ứng.
Chỉ thấy trên đất toàn là bóng đèn, một nam sinh gầy gò chỉ mặc mỗi cái quần lót nằm trên đống bóng đó, toàn thân sáng trưng.
Tôi dùng mũi ngửi ngửi, trên người hắn có mùi xăng nồng nặc, thì ra Hình Giả Tật Phong đổ xăng đầy người nạn nhân, chỉ cần một cái bóng đèn vỡ ra, nhiệt độ của dây tóc sẽ lập tức khiến hắn bị thiêu cháy.
Nam sinh nhìn thấy chúng tôi tới thì gào khóc lớn: "Mau cứu ta ra, ta nóng sắp không chịu được nữa rồi."
Tiểu Đài cắn răng nói: "Hắn gạt chúng ta, rõ ràng nói thả con tin, mà lại bày ra chuyện này."
Tôi nói: "Cứu người trước, đi ngắt điện đi."
Một cảnh sát gật đầu, đột nhiên tôi nghĩ tới một chuyện, vọt ra theo, cảnh sát mới nhích chiếc ghế ra định giẫm lên, định ngắt điện, tôi vội ngăn lại: "Đừng động, để ta xem."
Tôi đứng lên ghế, nhìn vào hộp điện. Nhìn thoáng qua thì không thấy gì, nhưng để ý kỹ thì trong góc có một ánh sáng đỏ nhấp nháy, không biết đó là gì, rất có thể là bom.
Quả nhiên Hình Giả Tật Phong sẽ không để chúng tôi dễ dàng hóa giải cơ quan. Tôi nói: "Đừng động vào cầu giao vội, tìm bình cứu hỏa tới đây."
Vừa dứt lời, trong phòng vang lên tiếng kêu gào thảm thiết, xen lẫn mùi khét da thịt bị đốt cháy. Vương Đại Lý chạy ra kêu: "Dương tử, mau tới cứu người!"
Tôi vội quay vào phòng, trông thấy nạn nhân đang lăn lộ kêu gào trên dàn bóng đèn, tôi không suy nghĩ nhiều, vội cởi áo ra, dẫm đạp lên đống bóng, dập lửa.
Nhưng xăng cháy quá mạnh, người kia đau đớn giãy giụa ôm lấy chân tôi, ống quần tôi cũng bắt lửa. Tiểu Đào đột nhiên rút súng ra, định chấm dứt đau khổ cho hắn, tôi hét lên: "Không được!"
Thật may lúc này cảnh sát kia đã mang bình cứu hỏa vào, điên cuồng phun lên người nạn nhân, lửa mới được dập tắt.
Nạn nhân toàn thân phủ bọt trắng, nằm trên đất không động đậy, cảm giác như người tọp đi. Tôi dùng tay thử, thấy hắn vẫn còn thở, vội bế hắn lên, nhờ Tiểu Đào gọi xe cấp cứu.
Xảy ra cớ sự này có thể nói gián tiếp là do chúng tôi, nạn nhân vốn đang cố gắng duy trì thăng bằng trên dàn đèn, biết có cảnh sát tới cứu liền thả lỏng tinh thần, kết quả làm vỡ một bóng đèn.
Chúng tôi khiêng nạn nhân ra ngoài mấy cảnh sát cởi áo trải ra đất cho hắn nằm. Da thịt toàn thân đã bị phá hủy, mức độ bỏng này rất nhanh sẽ dẫn tới cái chết, chuyện chúng tôi có thể làm chỉ là cố gắng nói chuyện, duy trì sự tỉnh táo của nạn nhân.
Tiểu Đào ra ngoài nhận điện thoại, quay về ủ rũ nói: "Người còn lại không cứu được."
Một lúc sau xe cứu thương mới tới, mang nạn nhân đi, tất cả đều im lặng không nói nên lời.
Tiểu Đào để vài người lại đây, lát nữa còn phải gọi chuyên gia tới gỡ bom, những người khác thì về cục. Bên ngoài cục có mấy xe cảnh sát, đội cảnh sát khác đang chờ, vừa xuống xe, họ đã áy náy nói: "Đội trưởng, là chúng tôi không làm tròn bổn phận."
Tiểu Đào hỏi: "Thi thể đâu?"
Họ dẫn chúng tôi vào phòng giữ xác, vừa trông thấy thi thể, tôi bất giác hít vào một hơi khí lạnh.
Đây căn bản không phải riêng thi thể, mà là một dụng cụ tra tấn thời trung cổ. Dụng cụ này bên ngoài tạo hình đức mẹ Maria, bên trong đầy gai nhọn, bỏ người vào trong, đóng lại, những gai kia sẽ đâm khắp cơ thể.
Cả cái dụng cụ hình đức mẹ đặt trên giường sắt không ngừng nhỏ máu. Lúc cảnh sát tìm thấy nạn nhân, phát hiện cô ta đã bị khóa trong cái lồng này, trên người bị đâm hàng trăm lỗ, mất máu quá nhiều khiến ý thức đã mơ hồ.
Cảnh sát định mở nó ra, thì đột nhiên nạn nhân hét thảm một tiếng, giống như có cơ quan nào đó bị kích hoạt, sau đó có gọi thế nào cô ta cũng không động đậy. Thì ra những cái gai sắt này được thiết kế để tránh những chỗ yếu hại trên cơ thể. Nếu không mở cái lồng ra, nạn nhân sẽ mất máu từ từ đến chết, nhưng nếu mở ra, sẽ có một cơ quan kích hoạt gai nhọn khác đâm thẳng vào chỗ yếu.
Nạn nhân đã bị ghim chặt bên trong, cảnh sát không thể làm gì khác hơn là mang cả cái lồng tra tấn về.
Kể xong, mấy cảnh sát kia đều xin lỗi liên tục, Tiểu Đào giận đến phát run, hét: "Sao các ngươi không biết động não một chút? Đi tìm thân nhân bị hại mà xin lỗi!"
Tôi trấn an: "Đừng nổi giận, đây là hung thủ gài bẫy, không trách họ được."
Thi thể này ngay cả tôi cũng bó tay, chỉ có thể chờ tới mai chuyên gia máy móc đến mở cái lồng ra mới làm được.
Giờ đã là 4h sáng, nhưng chẳng ai buồn ngủ, chúng tôi chờ Vương thúc trong lo âu. Trời sáng, Vương Nguyên Thạch mới cùng mọi người trở về, đẩy trên xe xuống một nhóm người bị còng tay.
Tôi chợt hưng phấn, nghĩ rằng hung thủ đã bị bắt, nhưng nhìn kỹ thì không thấy hai kẻ sát nhân trong đám người này.
Thì ra lúc Vương thúc đuổi theo, thấy một chiếc xe màu đen đón Vinh thịt heo, cảnh sát liền dóc hết tốc lực bám sát. Đột nhiên chiếc xe kia chuyển hướng phóng vào rừng, sau đó từ trong rùng đi ra mười mấy chiếc xe giống hệt nhau, biển số cũng như đúc, khiến họ sững sờ.
Vương Nguyên Thạch nhấn ga, đâm thẳng vào một chiếc xe, kết quả trên đó chỉ có một tên côn đồ nhãi, bọn họ lần lượt chặn mười mấy chiếc xe còn lại, trên mỗi xe cũng chỉ có một tên nhãi giang hồ.
Những tên côn đồ cắc ké này khai là chúng được người ta thuê tới, chẳng biết cái gì. Tôi hỏi: "Có xe lọt lưới à?"
Vương Nguyên Thạch gật đầu: "Có 4 xe chạy thoát, khả năng hung thủ trên đó."
Tôi thở dài: "Không, khả năng hắn bỏ xe trong rừng rồi đi bộ, những người ông bắt toàn bộ đều là thế thân."
Thủ pháp thoát thân của Hình Giả Tật Phong bày ra quả là kín kẽ, khiến tôi phải nhìn hắn bằng ánh mắt khác.
Vương thúc còn kể với tôi, trong quá trình đuổi bắt, không biết Tống Tinh Thần ở đây xuất hiện giúp một tay, đả thương cả đám côn đồ lẫn mấy cảnh sát.
Bởi tên này không hề nói rõ thân phận, bị cảnh sát tưởng là nghi phạm, hắn chẳng nói chẳng rằng liền động thủ, đả thương 3, 4 cảnh sát. Vương Nguyên Thạch là người không thích đùn đẩy trách nhiệm, nhưng qua lời ông ấy tôi có thể hiểu, nếu Tống Tinh Thần không trợ giúp, có lẽ 4 chiếc xe kia đã không chạy thoát.
Tôi chợt ảo não, kẻ này chính là hành hiệp độc hành, chẳng hề có chút khái niệm hợp tác đồng đội nào cả, lần tới không nên để hắn ra tay.
Tôi hỏi: "Thương thế có nặng không?"
Vương thúc lắc đầu: "Không nặng, thủ pháp của hắn rất khéo, tất cả đều chỉ bị trật khớp, ta đã bẻ lại cho họ rồi."
Tôi thầm nghĩ, thế còn được, nếu không sau này tôi làm sao đối mặt với mấy cảnh sát đó. Vốn nghĩ rằng có Tống Tinh Thần ra tay, cộng thêm Vương Nguyên Thạch chính là hổ mọc thêm cánh, nhưng tôi đã lầm to, để hai người họ chung hàng ngũ căn bản là tự triệt tiêu lẫn nhau!