Âm Phủ Thần Thám

Chương 254: Truy bắt trong đêm

Chương 254: Truy bắt trong đêm


Chúng tôi lần theo dấu chân, tới một tòa nhà cũ gần đó, dấu chân đã nhạt mất. Tôi thu ô lại, nói với mấy cảnh sát: "Ta với Tiểu Đào đi vào, những người khác ở sau đợi lệnh."
Mặc dù tôi chẳng có chức vụ gì, nhưng họ cũng đối với tôi như với Tiểu Đào, nói gì nghe nấy. Mọi người ở lại, tôi đưa ô cho Đại Lý, rồi cùng Tiểu Đào đi tới.
Tòa nhà cũ này là một công trình dang dở cách đây nhiều năm, do giao thông không thuận tiện, nên dù nhà có đẹp tới đâu, người giàu cũng không đến ở, công trình liền bị ngưng. Dọc đường có thể trông thấy vài biệt thự đã bán hoàn thiện, một số thì mới cất nóc.
Tôi dùng động u chi đồng kiểm tra xung quanh, khi tới một căn nhà ba tầng nhỏ, tôi ngăn Tiểu Đào lại, nàng thấp giọng: "Người ở trên à? Tôi lập tức gọi tiếp viện."
Tôi vội xua tay: "Đưa súng cho tôi đã."
Tôi cầm lấy súng, giơ lên trời chuẩn bị bắn chỉ thiên, Tiểu Đào nói: "Anh làm gì vậy, cẩn thận đánh rắn động cỏ."
Tôi cười: "Tôi đang muốn đánh rắn động cỏ đây."
Nói xong, tôi bóp cò, nhưng chẳng bóp được, hóa ra quên mở chốt an toàn. Tiểu Đào cười nói: "Nhìn là biết chưa cầm súng bao giờ, cẩn thận lực đàn hồi làm trật cổ tay, đưa đây tỷ dạy cho."
Nàng vòng tay từ phía sau, giúp tôi mở chốt an toàn, sau đó nắm vào hai tay tôi, khiến bộ ngực cup D lại dán vào lưng, nhịp tim tôi tức thì nhảy vọt. Nhưng đối với sự tiếp xúc thân thể này, tôi đã bình tĩnh hơn xưa rất nhiều, nếu không phải đang truy bắt tội phạm, có khi tôi đã quay người lại mà ôm lấy nàng.
Đoàng một tiếng, súng nổ xé toang bầu trời đêm, vang vọng như sấm, tôi nghe thấy trên lầu 2 có tiếng hét: "Ai da!"
Tôi với Tiểu Đào nhìn nhau một chút, đồng thời bật cười. Tôi la lớn: "Mau xuống, nếu không đội đặc nhiệm xông lên bắn hạ tất cả các ngươi!"
Phía trên có tiếng trả lời: "Đừng bắn, ta đầu hàng, ta đầu hàng."
Tôi hỏi: "Trên đó có mấy người?"
Người kia đáp: "Mười hai..."
Tôi nói: "Được, các ngươi tự giám sát lẫn nhau, một người bỏ trốn thì kẻ còn lại tội sẽ tăng thêm một bậc."
Người kia vội vàng đáp: "Chúng ta tuyệt đối không chạy, tất cả chỉ nhận tiền làm việc, website kia không có quan hệ gì với chúng ta."
Thực ra căn nhà này chỉ có một cửa ra vào, chúng cũng chẳng chạy được. Lúc 12 tên đi xuống, Tiểu Đào dùng bộ đàm gọi cảnh sát phía sau tới. 12 người tay giơ lên trời đi về phía chúng tôi, ai cũng gầy tong teo tóc bù xù, mắt thâm quầng, đeo hai cái đít chai dày cộm, mặt tái nhợt, nhìn qua đã biết dân IT suốt ngày ngồi trong phòng, không ra khỏi cửa.
Tiểu Đào hỏi bọn chúng làm gì, chúng khai là thay website làm công việc quản lý và bảo vệ, đám hacker lần trước choảng nhau với Lão Yêu chính là bọn hắn. Vừa nãy nhận được điện thoại nói website bị lộ, kêu bọn hắn lập tức rút lui.
Tôi hỏi: "Người phụ trách là ai?"
Một tên trả lời: "Lên xe chạy rồi."
Tôi hỏi: "Tại sao không mang theo các ngươi?"
Hắn bất đắc dĩ cười: "Hắn là ông chủ, mạng mình đáng giá nhất, đâu có quan tâm sống chết của bọn ta, chúng ta chỉ còn cách chạy tới đây trốn."
Tôi đột nhiên giơ cánh tay hắn lên nhìn, cười lạnh: "Đừng giả bộ, ngươi chính là người phụ trách!"
Tên này sắc mặt rõ ràng khỏe mạnh hơn đám còn lại, ngón tay cũng không có vẻ tiếp xúc lâu dài với bàn phím, hơn nữa cái áo thun trên người hắn không hề vừa vặn.
Tên kia vẫn chối, liều mạng xua tay: "Không phải là ta, không phải là ta, ta chỉ là một giám thị bình thường."
Tôi hỏi đám còn lại: "Hắn có phải người phụ trách không? Thành thật khai báo sẽ được giảm án."
Bọn hắn lập tức làm phản, chỉ vào tên kia nói: "Đúng, chính là hắn phát tiền lương cho bọn ta."
Đám người này nhát chết, căn bản không cần còng tay, tôi với Tiểu Đào giải chúng về, những cảnh sát tới chi viện đều kinh ngạc với tốc độ bắt phạm của chúng tôi.
Tiểu Đào vung tay: "Đưa hết về lấy lời khai!"
Lúc bị đẩy lên xe, tên phụ trách vẫn còn cố hô: "Website không phải do ta làm, là ông chủ đứng sau chủ trì, ta oan uổng quá, đại nhân!"
Trừ tận gốc website ngoài ý muốn, tâm trạng Tiểu Đào khá tốt, cười nói: "Có gọi thanh thiên đại lão gia cũng vô ích."
Chúng tôi giải đám người về cục, Vương Nguyên Thạch cũng vừa dẫn một nhóm cảnh sát về, tập hợp với chúng tôi. Quả nhiên đúng như tôi dự đoán, tên phụ trách ném điện thoại của mình lên một chiếc xe tải, nhưng hắn lại quên xóa dữ liệu trong đó, vẫn còn rất nhiều số liên lạc trong danh bạ.
Sau khi trở về, cảnh sát thẩm vấn đám người cả đêm, tôi vừa hưng phấn vừa nóng lòng muốn biết kết quả, chẳng thèm về trường, rủ Đại Lý với Lão Yêu góp tiền ăn khuya.
Mấy lập trình viên khai báo toàn bộ, thực ra chúng cũng giống Lão Yêu, chỉ biết kỹ thuật, không có lập trường, vừa nghe tới công việc lương cao thì liền tới, có mấy người làm bảo vệ hậu trường, đối với những thứ website truyền bá căn bản không biết gì.
Tên phụ trách thì tương đối giảo hoạt, cứ tránh nặng tìm nhẹ, không chịu nói thật. Tiểu Đào gọi tôi vào, tôi ngồi xuống, lạnh lùng nói: "Ngươi nói mau, ông chủ đứng sau là ai? Một người hay là một tổ chức?"
Tên phụ trách cười gượng: "Ta cũng không có biết, công việc của ta là tuyển webcaster làm livestream, quản lý tiền nong, cũng làm việc vì tiền giống họ, trước giờ chưa từng gặp ông chủ."
Tôi đập bàn một cái: "Ngươi đang nói láo!"
Tên phụ trách giơ hai tay ra: "Đồng chí cảnh sát, ta nói tất cả đều là sự thật, ngươi không tin ta cũng chẳng còn cách nào."
Nghi phạm khá cứng đầu, mặt đầy thành khẩn nhưng miệng lại nói láo, tôi mặc dù biết hắn nói dối, nhưng không thể đọc nội tâm của hắn. Tiểu Đào ghé tai tôi nói: "Đổi Vương Nguyên Thạch vào đi."
Tôi đoán được ý của nàng, nhưng vẫn hỏi: "Liệu Vương thúc có cách cạy miệng hắn không?"
Hoàng Tiểu Đài gật đầu: "Có biết tại sao Vương thúc lăn lộn từng ấy năm mà vẫn chỉ là cảnh sát quèn không? Bởi vì ông ta ra tay tàn bạo, gặp nghi phạm chướng mắt liền dồn vào chỗ chết." Nàng nhìn tên phụ trách, thong thả nói: "Mặc dù cảnh sát dụng tư hình là phạm pháp, nhưng đối với loại cặn bã này không cần nói nguyên tắc."
Tên phụ trách run một chút, nói: "Đồng chí cảnh sát, câu nào của ta cũng là thật. Nếu như có nửa chữ là giả, sẽ bị trời đánh."
Mặc dù tên này hai tay không dính máu, nhưng nền tảng mà hắn dựng lên đã nuôi dưỡng vô số kẻ biến thái và giết chết nhiều người. Tôi không phản đối việc sử dụng tư hình với hắn, chỉ có điều vẫn cảm thấy về mặt hiệu quả thì khả năng đánh bại hắn là không cao.
Tôi lôi ra một cái lọ nhỏ, bên trong có chứa mộng tán dược, đặt dưới mũi bắt hắn hít. Hắn hít một cái, lập tức ánh mắt thoáng hốt hoảng.
Tôi dùng ám thị: "Có cảm giác thấy cái ghế mình ngồi đang nóng lên không? Có phải bắt đầu ngửi thấy mùi khét da thịt mình bị đốt cháy?"
Hắn hét lên một tiếng, liều mạng ưỡn ẹo cơ thể, giống như đang ngồi trên ghế sắt nung đỏ, gào khàn cả giọng: "Thả ta ra, thả ta ra!"
Tôi đập mạnh vào tường, hét: "Thành thật khai báo, có phải website do ngươi xây dựng?"
Tôi chợt ngửi thấy mùi khai, cúi đầu đã thấy đũng quần hắn đẫm nước, hắn run rẩy đáp: "Đúng, là ta lập nên."
Tôi hỏi: "Lý do lập ra trang web?"
Hắn khủng hoảng: "Kiếm...kiếm tiền!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất