Chương 305: Người này đã chết
Tiểu Đào nhìn tôi, rồi lại nhìn gã mập, thấp giọng hỏi: "Tống Dương, anh có lầm không? Ảnh của Long Bang Quốc chúng ta đều đã nhìn qua, dù có ngồi tù 20 năm cũng không thể biến thành hình dáng như vậy."
Câu nói vừa rồi của tôi một nửa là suy đoán, một nửa là rung cây dọa khỉ. Trông thấy biểu hiện nét mặt căng thẳng bất thường của gã mập, tôi nghĩ là mình đoán đúng.
Tôi chỉ cái tủ giường: "Cô xem trên đó có gì?"
Tiểu Đào lơ mơ nói: "Hai cái điện thoại di động, vài gói đồ ăn vặt, một chai rượu tây."
Tôi nói một tràng: "Tóc hắn khá ngắn, người tuy mập mạp nhưng thần sắc lại không tốt. Trên người có nhiều vết bầm tím và sẹo, tay đầy vết chai sần, là dấu hiệu của lao động chân tay thời gian dài lưu lại. Phần eo của hắn có một mảng da chết, hình dáng và vị trí rất trùng với vết dùi cui điện của quản giáo. Hơn nữa, ánh mắt của hắn nhìn cảnh sát đầy vẻ sợ hãi bản năng, điều này nói lên trước đây không lâu hắn vẫn còn là một phạm nhân."
"Tiếp nữa, đồ đạc trong phòng chứng tỏ địa vị của hắn không hề thấp, trong tủ có một chai XO uống dở, hai cái điện thoại mới cóong, một cái Iphone đời mới, một cái Nokia cổ. Tại sao phải dùng hai cái? Tôi đoán là đàn em mua cho hắn cái Iphone, nhưng hắn bị cách biệt thế giới bên ngoài 20 năm trời, không quen dùng Smart phone cho nên mới mua cái Nokia kia, sự đãi ngộ này không dành cho một tên đàn em tầm thường."
"Ngoài ra còn có một túi kẹo, cùng mấy vỏ kem, người bình thường rất ít ăn vặt bằng những thứ này, hẳn là ở trong tù lâu không được ăn đồ ngọt, cho nên mới mua để ăn cho bõ thèm. Tổng hợp những điều trên lại, hắn vừa mới ra tù, địa vị lại cao, ít nhất cũng phải là đại ca giang hồ. Lại là chủ nhân ngôi nhà này, hắn chính là Long Bang Quốc!"
Hoàng Tiểu Đào vô cùng kinh ngạc: "Nhưng ..."
Tôi giữ vững lập trường, nói: "Trước mắt bỏ qua những điểm mâu thuẫn đã." Tôi quay qua chất vấn gã mập: "Ngươi tên gì?"
Hắn cúi đầu nói: "Long Bang Quốc."
"Tên thật của ngươi!" tôi hét lên.
Hắn vô cùng sợ hãi, lắp bắp: "Sài Nhị Cẩu."
Tôi cười lạnh nói: "Ta mất công nói nhiều như vậy, chẳng lẽ lại vô ích. Ngươi tự khai báo tất cả mau, làm thế nào từ một tử tù ngươi có thể biến thành một phạm nhân 20 năm, thuận lợi ra được bên ngoài?"
Sài Nhị Cẩu đột nhiên quỳ mọp xuống, cuống cuồng khấu đầu: "Chính phủ tha mạng, đừng bắt tôi vào lại đó, tôi cũng định sẽ hoàn lương làm người tốt!"
Hắn bắt đầu cung khai. 20 năm trước, vì giết người hắn bị xử chung thân, sau đó có một phạm nhân tên là Long Bang Quốc là một cựu cảnh sát bị bắt vào. Bất kể là có biết hay không, nhưng cứ cảnh sát bị vào tù thì đều bị đám phạm nhân căm ghét, coi như đi vào chỗ chết. Sài Nhị Cẩu ở bên ngoài là một đại ca, nói không tham dự là nói láo.
Cảnh sát kia rất nhanh đã bị hành hạ tới gần chết. Đúng lúc đó thì có một nhân vật thần bí vào thăm Nhị Cẩu. Tướng mạo người đó rất phổ thông, phổ thông tới mức chẳng có gì đặc biệt để người ta ghi nhớ. Kẻ thần bí đưa ra một giao dịch, hắn sẽ âm thầm hoán đổi hồ sơ của Long Bang Quốc và Sài Nhị cẩu với nhau, như vậy Sài Nhị Cẩu sẽ trở thành Long Bang Quốc, 20 năm sau ra tù, lại là một hảo hán.
Tên thần bí đưa ra hai điều kiện, thứ nhất là phải đảm bảo Long Bang Quốc không bị đánh chết, thứ hai là giao cho Long Bang Quốc một thứ.
Sài Nhị Cẩu vừa nghe chuyện tốt như vậy, liền vội vàng đồng ý. Đưa một thứ từ ngoài vào tốn không ít công sức, Sài Nhị Cẩu tự tay đưa món đồ cho Long Bang Quốc, đó là một cái đầu lâu, phía trên đục một hàng lỗ, bịt kín bằng sáp nến, không biết để làm gì.
Từ đó về sau, Sài Nhị Cẩu luôn để mắt tới Long Bang Quốc, không để cho phạm nhân hành hạ hắn. Nhưng nói ra cũng kỳ quái, Long Bang Quốc được chăm sóc vậy mà càng ngày càng gầy gò ốm yếu, đám bạn tù còn nói đùa rằng có phải hắn tự sướng quá độ thành ra như vậy không. Sài Nhị Cẩu sợ Long Bang Quốc chết, thường xuyên chia khẩu phần của mình cho hắn, nhưng đều không có tác dụng, hắn càng ngày càng gầy tới da bọc xương, đang làm việc cũng ngất xỉu.
Ở tù được 19 năm, Long Bang Quốc đột nhiên lăn ra chết, mọi công sức đổ bể, Sài Nhị Cẩu khóc ròng một đêm. Hắn có nhớ một chi tiết, lúc quản giáo khiêng xác Long Bang Quốc đi, thì cái đầu lâu cũng không cánh mà bay.
Nhưng còn bất ngờ hơn, là người thần bí lại giữ đúng lời hứa, hết 20 năm, Nhị Cẩu được thỏa nguyện ra tù. Hắn lấy tên Long Bang Quốc mua một căn nhà, ăn mừng một trận sau đó thì bị chúng tôi bắt gặp.
Tình hình đúng như tôi dự đoán, những mâu thuẫn trên tên của hắn cũng được giải quyết rõ ràng, hung thủ quả nhiên không phải Long Bang Quốc.
Hoàng Tiểu Đào bàng hoàng một lúc lâu mới lên tiếng: "Long Bang Quốc đã không còn trên đời, vậy tên hung thủ bám theo chúng ta là ai?"
Tôi lắc đầu nói: "Điều này chỉ thể điều tra tiếp. Tên này bắt về, để hắn tiếp tục thụ án."
Sài Nhị Cẩu đột nhiên vồ lấy chân tôi gào khóc: "Cán bộ, cán bộ, cầu xin ngài mở một con đường sống. Tôi thề từ nay sẽ làm người đàng hoàng."
Tôi lạnh lùng: "20 năm trước, chính tay ngươi đã vứt bỏ cơ hội làm người tử tế rồi. Quay về thụ án đi!"
Sài Nhị Cẩu thấy Tiểu Đào bấm điện thoại, thân hình nục nịch hơn tạ đổ ập sang: "Đừng...đừng gọi người, tôi cho các vị tiền, mỗi người 10 triệu, thế nào? Các người cả đời làm cảnh sát cũng không kiếm được nhiều như vậy đâu."
Hoàng Tiểu Đào khiển trách: "Đàng hoàng một chút cho ta!"
Sài Nhị Cẩu nức nở: "Bao nhiêu tiền cũng được, tùy các vị ra giá, chỉ cần đừng bắt tôi vào lại nơi đó. Cầu xin các vị thương tình, trong nhà tôi còn mẹ già 80 tuổi và vợ con, họ không thể sống thiếu tôi được."
Vừa nói hắn vừa nằm ra đất kêu gào khóc rống lên. Tiểu Đào khinh bỉ nói: "Ngươi đừng ở đây diễn tuồng nữa, trở về thụ án cho tốt, tranh thủ cơ hội ân xá đi."
Sài Nhị Cẩu khẽ ngẩng đầu, ánh mắt đột nhiên lộ ra hung quang, tôi ý thức được không ổn, vội la lên: "Cẩn thận!"
Dứt lời liền kéo Tiểu Đào qua một bên. Chỉ thấy thân hình Nhị Cẩu nhanh nhẹn lạ thường, nhảy vồ lên. Mục tiêu của hắn không phải chúng tôi, mà là cô gái ở trong tủ.
Hắn ôm lấy cô gái, tay vớ chai rượu trong tủ, đập vỡ, kề phần thủy tinh sắc nhọn vào cổ cô ta, cô gái sợ hãi hét toáng lên.
Nhị Cẩu hét: "Là các ngươi không cho ta đường sống, các ngươi ép ta, ta sẽ giết con bé này. Dù sao lão tử cũng bị xử chung thân rồi, chân đất không sợ mang giày!"
Uy hiếp con tin? Chúng tôi không ngờ hắn lại sử chiêu này, nhất thời sững sờ. Sài Nhị Cẩu lại hét lên: "Quân khốn nạn, cất điện thoại đi!"
"Ngươi bình tĩnh một chút, từ từ rồi thương lượng." Tiểu Đào bỏ điện thoại vào túi, nhưng tôi để ý đã có kết nối.
Sài Nhị Cẩu cũng biết rõ hắn giết cô gái này chẳng có ích lợi gì, thấy trên tay mình có cơ hội, liền nói điều kiện: "Các vị cảnh quan, ta làm như vậy chẳng có ý gì, chỉ cầu xin các vị cho ta một con đường sống. Sài Nhị Cẩu ta nói một là một hai là hai, lập tức giao tiền cho các vị, đôi bên cùng có lợi, thế nào?"
Tôi lấy lùi làm tiến, nói: "Cứ cho là chúng ta đồng ý với điều kiện của ngươi. Nhưng bên dưới toàn là cảnh sát, chúng ta phải trả lời thế nào?"
Sài Nhị Cẩu giậm chân nói: "Tiểu huynh đệ, sao ngươi chậm hiểu thế? Chỉ cần nói là không tìm thấy gì chẳng phải là được sao? Người các ngươi cần tìm là Long Bang Quốc, ta trông có chút nào giống hắn không?"
Tôi gật đầu một cái: "Được, vậy ngươi thả cô gái đó ra, chúng ta đồng ý với điều kiện của ngươi. Có tiền mà không kiếm là ngu đần!"
Hoàng Tiểu Đào phối hợp, cất súng nói: "Đúng vậy, 10 triệu quá nhiều, ta chả cần làm cảnh sát nữa."
Hai chúng tôi đương nhiên là đang diễn trò, Trương Cửu Lân cũng hùa theo: "Ta muốn 20 triệu, cảnh hàm ta cao hơn hai người này, phải được nhiều hơn chứ?"
Sài Nhị Cẩu bán tín bán nghi, tôi biết đàm phán thì không được nóng vội, liền nhân cơ hội xoa dịu hắn: "Ngươi không tin chúng ta cũng được, nhưng trước tiên để cô gái này mặc quần áo vào đã, không mảnh vải che thân trước mặt người lạ, làm sao sau này dám ngẩng mặt lên nhìn ai?"
Sài Nhị Cẩu mắng: "Ngươi khỏi quan tâm tới nó, nó chỉ là một con điếm, ngày nào chẳng cởi quần áo cho đàn ông nhìn."