Chương 325: Cố sự
Nói chuyện với Tiểu Đào xong, tôi liền vào phòng làm việc của nàng đóng cửa ngồi suy nghĩ, cơm tối cũng chẳng buồn ăn.
20h, Vương Đại Lý và Tiểu Đào đi vào, Tiểu Đào nói: "Tống Dương, một mình anh ngồi đây suy ngẫm gì vậy, đến đèn cũng không bật?"
Nàng tiện tay bật công tắc, trông thấy Đại Lý mặc đồ tây, đi giày da, tôi hỏi: "Đại Lý, ngươi đi phỏng vấn à?"
Tiểu Đào bật cười: "Anh nhanh quên thế, chẳng phải đã hẹn tối nay đi gặp Hứa Chí Bằng sao? Vương Đại Lý muốn đi theo để tiếp xúc với giới doanh nhân."
Tôi vỗ gáy một cái, suýt nữa thì quên mất chuyện quan trọng, liền đứng dậy nói: "Đi!"
Vương Đại Lý hỏi tôi không cần thay quần áo ư, tôi đáp: "Có giấy yêu cầu hỗ trợ điều tra đây rồi, cần gì thay quần áo."
Vương Đại Lý la lên: "Vậy quần áo của ta có cần nữa không, mượn mãi lão đại mới cho đấy."
Tiểu Đào vỗ vai hắn: "Khỏi đi, mặc quần áo này cũng được, biết đâu lại kiếm được phú bà nào đó."
Ba người chúng tôi lái xe tới bữa tiệc, tiệc hôm nay là do tổ chức bảo vệ động vật hoang dã đứng ra tiến hành, chủ đề là bảo vệ môi trường, bảo vệ động vật, mà nói gì đi nữa, đám nhà giàu mở tiệc thì bất kể lí do gì cũng được.
Khung cảnh của bữa tiệc tất nhiên là trang trí hòa nhã, Vương Đại Lý tay bưng ly Champagne đi tới đi lui giữa đám doanh nhân, khá là có phong cách. Tuy nhiên chưa quen lắm nên vẫn khá vụng về, kết quả một phú bà gọi hắn: "Phục vụ, mang khăn mặt tới đây!"
Tôi với Tiểu Đào cười muốn chết, Vương Đại Lý xụ mặt nói: "Trông tôi giống bồi bàn sao?"
Hoàng Tiểu Đào nói: "Ngươi cứ đàng hoàng mà ăn buffet đi."
Vương Đại Lý cắn răng nói: "Sao có thể lâm trận rút lui được, cơ hội tốt như vậy tôi không thể bỏ lỡ, phải tìm người nói chuyện kết nối quan hệ một chút."
Hoàng Tiểu Đào giơ ngón tay: "Chúc ngươi may mắn!"
Kết quả Vương Đại Lý đi một vòng, trở về thất bại tan tác, vẫn sĩ diện nói: "Đám nhà giàu này đúng là nói chuyện nhạt như nước ốc."
Hoàng Tiểu Đào khuyên nhủ: "Cũng không cần kết giao với đám người này đâu, cứ tự làm nên sự nghiệp, khi nào có tiền rồi, ngươi đánh rắm người ta cũng khen thơm."
Vương Đại Lý gật đầu: "Tiểu Đào tỷ tỷ nói rất đúng."
Tiểu Đào hỏi: "À phải rồi, nghe nói ngươi gây dựng sự nghiệp, rốt cuộc là định kinh doanh cái gì? Có cần tỷ hỗ trợ không?"
Vương Đại Lý ấp úng: "Tạm thời bí mật, mọi người sẽ biết sớm thôi."
Đúng lúc này, chợt Tiểu Đào nhìn chăm chăm về một phía, miệng nói: "Chú ý, mục tiêu xuất hiện!"
Hướng theo tầm mắt của Tiểu Đào, chúng tôi thấy Hứa Chí Bằng đang ưỡn cái bụng phệ, trò chuyện với mấy người. Chúng tôi làm bộ đi xuyên đám người, lướt qua trước mặt ông ta. Hứa Chí Bằng trông thấy cười to: "Ha ha, đây chẳng phải Hoàng tiểu thư sao, hân hạnh, hân hạnh!"
Hoàng Tiểu Đào cười: "Hứa tiên sinh, lần trước gặp nhau tôi chưa giới thiệu nghề nghiệp của mình."
Hứa Chí Bằng nói: "Dám hỏi tiểu thư làm việc ở đâu?"
Hoàng Tiểu Đào giơ thẻ cảnh sát ra, sắc mặt Hứa Chí Bằng chợt biến đổi, khẽ cau mày: "Thì ra Hoàng tiểu thư là cảnh sát, thất lễ thất lễ. Xin hỏi mấy người tìm ta có việc gì?"
Tôi nói: "Hứa tiên sinh, xin dời bước nói chuyện."
Chúng tôi tới một góc vắng, Hoàng Tiểu Đào đưa ra tờ yêu cầu hỗ trợ phá án, đi thẳng vào vấn đề chính. Hứa Chí Bằng trầm ngâm nói: "Ta hiểu rồi, các người phát hiện một xác nữ giới ở ngoại ô, liền nghi ngờ có liên quan đến ta. Nhưng ta có thể lấy tư cách ra đảm bảo, trước giờ Hứa mỗ này chưa hề làm chuyện gì thương thiên hại lý."
Tôi chăm chăm quan sát mấy ngón tay mập mạp của ông ta, sau đó lôi chiếc nhẫn ra, nói: "Ông biết cái nhẫn này không?"
Hứa Chí Bằng thoáng biến sắc: "Không biết."
Tôi lấy điện thoại ra, cho ông ta xem một bức ảnh, trên ảnh là ba bộ xương chuột, hỏi tiếp: "Vậy còn cái này?"
Ngoài miệng ông ta vẫn cứng rắn chối, nhưng biểu hiện trên nét mặt lại bán đứng mình, cả hai thứ này ông ta đều biết!
Tôi cho ông ta xem hai thứ này là có dụng ý, chính là thăm dò phản ứng của ông ta. Cả buổi hôm nay tôi đã suy nghĩ rất kỹ, chiếc nhẫn có tác dụng gì trong vụ án chứ? Cho tới bây giờ, tất cả suy đoán của chúng tôi đều chỉ dựa trên lời kể của Đinh Húc.
Tôi thử sắp xếp lại toàn bộ chi tiết một lần nữa, phát hiện ra vụ án này có thể có một bộ mặt khác, mà phản ứng của Hứa Chí Bằng chính là mảnh ghép cuối cùng tôi còn thiếu.
Tôi nhìn thẳng vào mắt ông ta, nói: "Hứa tiên sinh, tôi muốn nói tới một chuyện cũ, một câu chuyện về âm mưu và sự tính toán. Có một đôi bạn làm ăn, phân biệt tên là A và B. Hai năm trước công ty của họ chế tạo được một sản phẩm điện thoại di động rất được người dân ưa chuộng. Công ty từ đó thuận lợi lên sàn chứng khoán, hai người cũng bắt đầu xảy ra mâu thuẫn, ai cũng muốn chiếm cổ phần của đối phương về tay mình.
Qua điều tra, A phát hiện B từng có một mối tình đầu sâu đậm, vì vậy hắn liền tìm một cô gái có gương mặt rất giống với mối tình đầu đó của B, hơn nữa còn phẫu thuật thẩm mỹ sao cho giống hệt. Sau đó hắn cài cô gái vào bên cạnh B, để cô ta ăn cắp bí mật thương mại. Không ngờ cô điệp viên kinh tế này lại đem lòng yêu đại gia B trẻ trung, hơn nữa còn bán đứng A, A là một kẻ đa mưu túc trí, đương nhiên sẽ không bỏ qua, liền bắt cóc cô gái, dùng đủ loại thủ đoạn để hành hạ, ép B phải ký giấy nhượng cổ phần.
Có được cổ phần trong tay, giữ cô gái lại sẽ chỉ mang họa, cho nên A liền giết người diệt khẩu, nhưng không ngờ ông trời có mắt, nạn nhân trước khi chết lại ăn trộm chiếc nhẫn của hắn, chính chiếc nhẫn này đã dẫn chúng tôi tìm ra hung thủ."
Nói xong, tôi cười lạnh: "Hứa tiên sinh, chuyện tôi kể có xuất sắc không?"
Vương Đại Lý và Hoàng Tiểu Đào đồng thời kinh ngạc nhìn tôi, bọn họ chắc hẳn không ngờ được hung thủ từ Lang Tuấn lại biến thành Hứa Chí Bằng.
Nghe xong, Hứa Chí Bằng trán đầy mồ hôi, tay run tới nỗi không cầm chắc ly rượu, phản ứng này đúng như tôi dự đoán, rốt cuộc tảng đá trong lòng tôi cũng được gỡ bỏ.
Hứa Chí Bằng cưỡng từ đoạt lý nói: "Lời nói..phiến..diện, nói bậy nói bạ, ta căn bản không biết ngươi đang nói gì."
Tôi châm chọc: "Vậy thì ông căng thẳng làm gì, tôi cũng đâu có nói nhân vật chính là ông?"
Hứa Chí Bằng như bị táng một bạt tai, trán đẫm mồ hôi, miệng há hốc, hô hấp dồn dập.
Hoàng Tiểu Đào tấn công ngay khi địch còn hoang mang: "Hứa tiên sinh, đừng đấu tranh vô ích, thành khẩn khai báo đi!"
Đột nhiên Hứa Chí Bằng ném vỡ tan ly rượu, dữ dằn nói: "Ta không giết người, cô ta chết không có liên quan gì tới ta!"
Tôi nói: "Vậy còn việc dùng cô ấy để ép Lang Tuấn ký giấy thì sao?"
Hứa Chí Bằng đáp: "Cùng lắm là tội cố ý gây thương tích thôi, hợp đồng là do Lang Tuấn tự nguyện ký..."
Đột nhiên ông ta á khẩu không nói tiếp được, tôi cười lạnh: "Như vậy là ông thừa nhận?"
Hứa Chí Bằng chợt lớn tiếng: "Đừng có dùng thủ đoạn mồm này, có bản lĩnh thì đưa chứng cứ ra, không có chứng cứ ta sẽ kiện các ngươi tội vu khống."
Dứt lời Hứa Chí Bằng xoay người rời đi, Đại Lý hỏi: "Có cần bắt ông ta không?"
Hoàng Tiểu Đào giải thích: "Thứ chúng ta có chỉ là giấy yêu cầu hợp tác điều tra chứ không phải lệnh bắt giữ, không có quyền. Phải rồi Tống Dương, vì sao anh lại nghĩ được Hứa Chí Bằng là hung thủ?"
Tôi cười: "Rất đơn giản, bởi vì trong toàn bộ chuyện này, Hứa Chí Bằng là kẻ duy nhất được lợi, còn có mấu chốt đó là chiếc nhẫn vàng này."
Hoàng Tiểu Đào gọi điện, cử người giám sát chặt chẽ Hứa Chí Bằng, chúng tôi thì chuẩn bị rời khỏi bữa tiệc. Lúc sắp đi, Vương Đại Lý còn cố lấy một túi chocolate nhập khẩu mang đi, tôi mắng: "Xem tiền đồ của ngươi kìa."
Đúng lúc này đột nhiên trong đám người có tiếng hét: "Chết người rồi, chết người rồi!"