Chương 331: Phản hồn hương - Tuyệt học Tống gia
Vừa nhắc tới băng vệ sinh, Vương Đại Lý liền thao thao bất tuyệt, nói với tôi loại ban đêm mỏng dính dùng mà cứ như không dùng, rất thoải mái, bảo tôi rảnh thì dùng thử để có lòng tin với sản phẩm của mình.
Dĩ nhiên là tôi từ chối hắn rồi, có điều nghĩ lại, hắn có tinh thần bán hàng rất chuyên nghiệp, loại người như hắn không phát tài thì ai phát tài nữa.
Tiểu Đào về cục trước, tôi ở lại cửa hàng, học Vương Đại Lý mấy nghiệp vụ bán hàng, tôi hỏi: "Diệp Thi Văn về rồi à?"
Vương Đại Lý đáp: "Đâu có, tối nay hắn còn định mời chúng ta đi ăn, xong chuyện thì tới mấy chỗ ăn chơi của người lớn, ngươi có muốn đi không?" Vừa nói hắn vừa nháy nháy mắt.
Tôi mắng: "Thôi đi, ta không tới mấy chỗ ô nhiễm đó đâu, ngươi cũng bớt dính vào mấy chuyện đó đi."
Vương Đại Lý ra vẻ ngây thơ: "Đi chơi Bowling thì có gì sai sao?"
Tôi cười mắng một tiếng, tiểu tử này cố ý đánh lạc hướng suy nghĩ của tôi. Cũng định nói cho hắn Đặng Siêu đã trở lại, nhưng lời ra đến miệng lại thôi. Lúc đó tôi cho rằng Đặng Siêu chỉ đơn giản là muốn tạo ra mấy vụ án liên hoàn trong thành phố, nhưng chuyện xảy ra sau đó đã chứng minh tôi nhầm to.
Quay về trường lấy mấy thứ lặt vặt, chạng vạng tối Tiểu Đào gọi điện cho tôi nói đã tìm thấy chiếc xe kia, tôi liền bắt xe tới.
Nơi phát hiện chiếc xe là sân của một khu dân cư cũ, người dân báo cảnh sát là chiếc xe đậu ở đây từ chiều gây cản trở đi lại cho mọi người, mà tới giờ chẳng thấy chủ xe đâu.
Giữa sân là một chiếc xe đông lạnh nhỏ đã được độ lại, qua cục quản lý phương tiện được biết, chiếc xe này là của một người bán cá bị mất trộm hai ngày trước.
Thùng xe chưa được mở ra, tôi nhìn người dân đứng vây quanh, nói: "Lấy bạt che lại, đừng để người dân nhìn thấy."
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Anh nghi ngờ bên trong có thứ gì?"
Tôi đáp: "Để phòng ngừa vạn nhất. Ngộ nhỡ gây hoang mang dư luận cũng không hay."
Tiểu Đào cười: "Anh càng ngày càng chu đáo rồi!"
Một cảnh sát trèo lên nóc xe, phủ một cái bạt chống nước xuống, tôi chui vào trong, dùng dây kẽm mở khóa thùng xe. Kéo cửa thùng xe ra, bất ngờ bên trong xuất hiện một xác chết, mấy nhân viên cảnh sát khẽ kêu lên kinh ngạc.
Hoàng Tiểu Đào ngạc nhiên: "Sao anh lại đoán được?"
Tôi giải thích: "Chỗ này có nhiều điểm tương đồng với nơi vứt xác đầu tiên, lộn xộn, cũ kỹ, xung quanh không có camera an ninh. Tôi nghĩ nếu chỉ để phi tang cái xe thì cần gì tốn công phu như vậy, hơn nữa tôi có một ấn tượng với Đặng Siêu..."
Hoàng Tiểu Đào nhướn mày: "Anh có ấn tượng với hắn? Anh nghĩ hắn là một tên tội phạm rất thông minh?"
Tôi lắc đầu: "Không phải, trong tôi ấn tượng về hắn vẫn là một người có lòng tự ái rất cao, có đôi chút giống tính cách của tôi, tôi thì không làm cho người khác kinh ngạc muốn chết thì không thôi, còn hắn thì không làm người khác kinh ngạc không chịu ngừng, cho nên tôi nghĩ hắn còn có một chước này."
Tôi bảo mấy cảnh sát đứng ngoài, chỉ mình với Tiểu Đào vào trong thùng xe, đóng cửa lại. Hoàng Tiểu Đào khó hiểu nhìn tôi, tôi lôi ra ba thứ, hai viên thuốc bọc sáp và một lư hương nhỏ cầm tay.
Nạn nhân cũng giống nạn nhân trước, trong miệng ngậm một điếu Hồng Tháp Sơn, cổ họng bị cắt đứt, chỉ có điều trên người có mấy lớp băng được hình thành.
Tôi bỏ viên thuốc thứ nhất vào trong lư hương, đốt lên rồi thổi xung quanh, một ít khó màu đỏ tím bốc ra. Theo bản năng Tiểu Đào che mũi lại, sau đó lại bỏ ra: "Không hề bị sặc, còn có mùi hương hoa thoang thoảng."
Tôi nói: "Đây là một loại hương xay từ gốc của cây Thạch Nam, rất thơm."
Tiểu Đào hỏi: "Nó có tác dụng gì?"
Tôi cười khổ: "Bản thân nó chẳng có tác dụng gì."
Chờ thùng xe tràn đầy khói, tôi bỏ tiếp viên thuốc thứ hai vào, bảo Tiểu Đào quan sát kỹ. Chỉ thấy lư hương bốc lên một làn khói đen, như vết mực tan dần trong nước, giữa không gian chật hẹp đầy hương thơm, lúc đầu thì phiêu hốt bất định, sau đó giữa không trung dần hình thành một dáng người.
Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc la một tiếng, tôi vội ra hiệu nàng đừng nói, loại khói này rất nhẹ, tiếng nói sẽ làm nó biến dạng.
Lúc này hình người chia ra làm hai, một người quỳ dưới đất hai tay ôm đầu, dáng vẻ giống với cái xác trong xe, một hình người khác thì đứng trước mặt, hình dáng giống như Đặng Siêu. Hai cái bóng duy trì tư thế này năm phút, có vẻ đang nói gì đó, rồi đột nhiên người đưng vung tay lên, người quỳ liền ngã ra đất.
Đoạn hình ảnh kỳ lạ này tới đây kết thúc, đám khói đen dần dần chui lại vào trong lư hương. Lúc này Tiểu Đào mới dám nói: "Quá thần kỳ, cứ như đang xem phim vậy, đây là tuyệt chiêu gì?"
Tôi giải thích, khói đen thực chất là một loại nấm vô hại với cơ thể người, với khả năng nắm bắt cực kỳ nhạy bén. Tổ tiên của tôi đã phát hiện ra những đặc tính kỳ diệu của nó, đặt tên nó là Phản hồn hương. Bình thường phản hồn hương ở trạng thái ngủ đông, chỉ có hương của cây thạch nam mới có thể đánh thức chúng. Ngày trước để truy lùng giang bắc tàn đao, ông nội tôi đã sử dụng nó một lần.
Phản hồn hương có thể tái hiện hiện trường phạm tội trong khoảnh khắc, có điều hạn chế là chỉ có thể sử dụng trong không gian phòng kín, tôi nghi ngờ tối nay phải dùng đến nên mới về trường chuẩn bị.
Hoàng Tiểu Đào khen ngợi không ngớt giơ ngón tay cái lên: "Đúng là thần thám!"
Tôi nói: "Tiếp theo chúng ta phân tích hiện trường."
Ban nãy rõ ràng chúng tôi thấy, nạn nhân và hung thủ đã nói chuyện gì đó chừng 5 phút, có thể suy đoán là hung thủ hỏi nạn nhân gì đó, sau khi có được câu trả lời liền một dao kết liễu.
Nạn nhân là nam giới, chừng 30 tuổi, ăn mặc lịch sự, từ quần áo có thể phỏng đoán là một người có học thức.
Tôi nhấc tay phải nạn nhân lên, thấy móng tay có vết ăn mòn hóa học, lòng bàn tay có một vết lằn, có vẻ như là do xách cặp táp để lại.
Tiếp theo lục túi nạn nhân, tìm được một cardvisit, trên đó viết 'Giám đốc viện hóa sinh Tinh Hải XXX."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Một nghiên cứu viên cao cấp như vậy rất ít khả năng gây thù chuốc oán với Đặng Siêu, có thể đoán lại là do tổ chức ra lệnh."
Trong lòng tôi nhen nhóm một nỗi ngờ vực, có đúng như vậy không, hay Đặng Siêu đang thực hiện một âm mưu lớn?
Không còn gì đáng giá để khám nghiệm, chúng tôi xuống xe. Tiểu Đào gọi điện vào số điện thoại trên Cardvisit, không ngờ viện nghiên cứu này lại rất bảo mật, không muốn tiết lộ dự án mà nạn nhân đang tham gia.
Tiểu Đào nói: "Xem ra cần phải đích thân tới đó một chuyến, tìm người phụ trách."
Tôi vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ về động cơ của Đặng Siêu, Tiểu Đào hỏi tôi có muốn đi cùng không, tôi chỉ nhàn nhạt đáp: "Không, tôi muốn một mình yên tĩnh để sắp xếp lại suy nghĩ."
Trở về cục, tôi vào nhà kho làm một lần Bặc Hung Thuật, lại chẳng tìm ra được gì.
Sáng hôm sau, Tiểu Đào gọi điện cho tôi, nói nạn nhân thứ hai là một nhà nghiên cứu hóa học hữu cơ, sau khi hắn bị giết thì hệ thống của viện nghiên cứu đã bị xâm nhập, Đặng Siêu đã tra hỏi mật khẩu của nạn nhân, nội dung bị đánh cắp là chất độc thần kinh do họ mới nghiên cứu.
Vừa nghe thấy mấy chữ chất độc thần kinh, tôi liền lo lắng: "Đặng Siêu sẽ không tính làm một cuộc khủng bố quy mô lớn đấy chứ? Khoan đã, ba hôm nữa chính là buổi lễ tốt nghiệp, hắn trở lại ở giờ phút quan trọng này tuyệt đối không phải ngẫu nhiên."
Hoàng Tiểu Đào hít sâu một hơi: "Anh nghĩ hắn sẽ báo thù mình trong buổi lễ tốt nghiệp?"
Tôi đáp: "Đứng trên lập trường của hắn mà nói, một tay tôi hủy đi tiền đồ của hắn, hại hắn không thể tốt nghiệp, chắc chắn hắn sẽ không muốn tôi tốt nghiệp thuận lợi!"